Chương 30: Sóng gió ập tới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bên trong xe ô tô, Mộ Dung hằn học hỏi Diệp Thế Thanh:

-"Lúc anh điều tra tình hình không phát hiện ra Tiểu Chi có thai sao?"


Diệp Thế Thanh cũng phát hoảng vì tình tiết đột nhiên phát sinh này, lắc đầu:

-"Bọn họ không có chút biểu hiện gì khác thường hết, hơn nữa trong Mộ thị cũng không ai biết chuyện đó cả."


Mộ Dung xoa xoa lòng bàn tay, sắc mặt có chút hoảng loạn:

-"Biết hay không biết bây giờ không quan trọng nữa. Ban đầu dự định chỉ bắt cóc Tiểu Chi để dạy dỗ Trương Vĩnh Liêm một chút thôi, ai ngờ lại giết luôn cả con hắn rồi, hắn còn không phát điên lên sao? Vừa nãy hắn nói sẽ không tha cho kẻ đã bắt cóc Tiểu Chi, hắn chắc chắn nói được làm được."


Diệp Thế Thanh im lặng nhìn Mộ Dung, biến cố này anh ta hoàn toàn không ngờ tới, bất đắc dĩ đề xuất:

-"Có lẽ chỉ còn cách tìm một kẻ thế thân ra nhận tội để xoa dịu cơn giận của Trương Vĩnh Liêm thì hắn mới chịu bỏ qua chuyện này thôi."


Mộ Dung không trả lời, cúi đầu tính toán.


Tìm người để nhận tội thay không khó, cô ta có thể dùng tiền để mua chuộc 2 tên bắt cóc kia ra đầu thú bất cứ lúc nào. Nhưng Trương Vĩnh Liêm sẽ không suy nghĩ đơn giản như vậy.


Nếu không phải người có mối hận thù sâu đậm với hắn thì sẽ không có gan thuê người bắt cóc Mộ Chi đi. Cho nên hiện tại, Mộ Dung không chỉ cần tìm người gánh tội, mà còn cần tìm một người có thể làm chủ mưu thay cô ta, để cô ta thuận lợi rút tay khỏi đống rắc rối trước mắt.


Thử hỏi cái tên đầu tiên xuất hiện trong đầu cô ta là ai?


Chính là Mộ Cảnh, vì sao?


Bởi vì cả cô ta và Trương Vĩnh Liêm đều biết chỉ có 3 người có khả năng bắt cóc Mộ Chi nhất. Mà Mộ Dung trước đó đã trở mặt với Lý Khương rồi, căn bản không thể thương lượng với ông ta được.


Nhưng Mộ Cảnh là một "con cừu non" ngây thơ không biết gì. Nếu lợi dụng Mộ Cảnh, cô ta vừa có thể dễ dàng thoát khỏi tai họa lần này, lại vừa có thể triệt để loại bỏ 1 đối thủ trong cuộc chiến tranh giành quyền thừa kế Mộ thị, chẳng phải là vẹn cả đôi đường sao? Vì vậy, "cục than nóng" này gắp bỏ vào tay Mộ Cảnh là dễ dàng nhất.


Huống hồ, Trương Vĩnh Liêm vốn đã không vừa mắt Mộ Cảnh từ lâu, hắn ta lại nắm trong tay bằng chứng Mộ Cảnh buôn bán bí mật thương nghiệp. Cho dù vụ bắt cóc này không đủ chứng cứ thì Trương Vĩnh Liêm cũng sẽ tự có cách ép Mộ Cảnh vào tù. Mộ Dung cũng vừa hay chặt đứt được cái đuôi vướng víu bên cạnh mình, mọi lời hứa lúc trước đều không cần thực hiện nữa.


Mộ Dung mím môi, thoáng ngập ngừng, thanh âm trầm trầm:

-"Anh lo trông chừng hai tên bắt cóc kia cẩn thận một chút đi, đừng để bọn chúng làm lộ ra sơ hở của chúng ta. Nhân tiện nghe ngóng động tĩnh bên chỗ Sở Cảnh sát với Trương Vĩnh Liêm... Còn chuyện chủ mưu bắt cóc, em sẽ suy nghĩ."


Dù sao cũng đã gọi hai tiếng "anh cả" gần 30 năm nay, sao có thể nói tuyệt tình là tuyệt tình? Cô ta thừa biết sóng gió này nếu "vứt" lên người Mộ Cảnh sẽ khiến anh ta hoàn toàn thân bại danh liệt, mãi mãi không ngóc đầu lên được nữa.


Đem chuyện xấu của mình đổ cho một người vô tội, lại là anh trai ruột, cô ta nhất thời không thể nói ra thành lời, càng không dám ra tay...


***


Cùng lúc này, bên phía Sở Cảnh sát liên lạc với Trương Vĩnh Liêm. Trong chiếc xe bị bỏ lại ở ngoại thành bọn họ tìm thấy túi xách và điện thoại của Mộ Chi, còn có một điếu thuốc rơi dưới gầm ghế lái xe.


Điếu thuốc còn nguyên có lẽ là rơi ra khi tên tài xế châm thuốc hút nhưng do sơ sót không tìm ra nên mới để lại manh mối. Cảnh sát đang tiến hành xét nghiệm dấu vân tay trên điếu thuốc, một khi tìm ra kẻ đó thì sẽ lập tức truy bắt.


Trương Vĩnh Liêm nói với Giám đốc Sở:

-"Ông nhất định phải ép bọn bắt cóc ấy khai ra chủ mưu. Bọn chúng không đòi tiền chuộc, cũng không làm gì Tiểu Chi mà chỉ nhốt cô ấy ở cái kho lạnh kia, chứng tỏ là có kẻ muốn nhắm vào tôi rồi!"


Chuyện Mộ Chi bị bắt cóc cũng khiến cho nội bộ Phòng kinh doanh hoang mang một phen. Hà Diễn vừa thấy Trương Vĩnh Liêm đi làm, vội vã chạy tới hỏi thăm:

-"Tổng giám đốc, anh ổn chứ, Tiểu Chi thế nào rồi?"


Trương Vĩnh Liêm mở cửa vào phòng, Hà Diễn cũng vào theo, hắn nhàn nhạt trả lời:

-"Tôi đến xử lý vài chuyện thôi! Sức khỏe Tiểu Chi không ổn lắm, cho nên trong vòng 2 tuần nữa chắc cô ấy sẽ không đi làm đâu."


-"OK, chuyện đó không thành vấn đề, chiều nay tôi sẽ cùng với mấy người trong tổ đi thăm cô ấy."

Hà Diễn ngừng lại một chút, hạ thấp giọng, dè dặt nói:

-"Anh nghĩ chuyện này có khi nào là do Lý Khương thuê người làm không?"


Trương Vĩnh Liêm ngưng bút, ngẩng đầu nhìn anh ta:

-"Anh cũng cảm thấy đây là báo ứng của tôi sao?"


Hà Diễn nhìn thấy biểu tình hắn căng thẳng tột độ, tốt nhất không nên đụng vào, liền nhăn mặt giải thích:

-"Tôi không có ý đó, chỉ là gần đây người có mâu thuẫn lớn nhất với anh là Lý Khương, cho nên tôi mới suy đoán vậy thôi."


-"Được rồi!"

Trương Vĩnh Liêm đưa hết những tài liệu đã ký tên xong cho Hà Diễn, cầm áo khoác đứng dậy:

-"Hôm nay tôi nghỉ phép một ngày, nếu cậu còn văn kiện gì cần xử lý thì trực tiếp gọi điện cho tôi."


Lúc Trương Vĩnh Liêm quay lại bệnh viện thì đã là đầu giờ chiều, Mộ Chi nhìn thấy hắn liền mỉm cười. Tuy rằng nụ cười ấy có chút gượng gạo, nhưng cô không muốn hắn lo lắng thêm nữa, bởi vì cô biết bây giờ hắn còn mệt mỏi hơn cô gấp nhiều lần.


Trương Vĩnh Liêm bước đến ngồi bên cạnh Mộ Chi, hắn nhìn ra được tâm trạng cô vẫn rất xấu, khuôn mặt cô luôn buồn rười rượi, chỉ khi gặp hắn mới cười một chút. Dì giúp việc có bảo từ khi hắn rời đi vào sáng nay, cô một câu cũng không nói, cứ im lặng như thế, nước mắt rơi xuống cũng là trong im lặng.


Bầu không khí xung quanh bị bao phủ bởi một màu ảm đạm, lạnh nhạt, Trương Vĩnh Liêm đưa tay vuốt tóc cô, quan tâm hỏi:

-"Tiểu Chi, trong người thế nào rồi, còn chỗ nào khó chịu không?"


Mộ Chi lắc đầu, thanh âm rất nhỏ rất nhẹ, thấp thoáng chút ủy khuất và tủi thân:

-"Em ôm anh một lát được không?"


Trương Vĩnh Liêm lập tức ôm cô vào lòng, dịu giọng an ủi:

-"Được rồi, không sao đâu, có anh ở đây rồi. Từ nay về sau anh sẽ không để em một mình nữa."


Mộ Chi mím chặt môi, cố gắng để nước mắt không chảy ra. Cô không muốn hắn phiền lòng, nhưng mỗi lần nhìn thấy hắn, sống mũi cô đều bất giác cay cay. Cô thấy bản thân có lỗi với hắn, là do cô không bảo vệ được đứa con đầu tiên của hai người.


Buổi tối, Trương Vĩnh Liêm ở lại bệnh viện chăm sóc Mộ Chi. Bác sĩ có ghé qua phòng bệnh kiểm tra cho cô, còn đặc biệt dặn dò cô nên nghỉ ngơi nhiều hơn, chú ý thả lỏng tâm trạng.


Trương Vĩnh Liêm nghe xong, liền đem hết mấy lọ thuốc ra để trước mặt Mộ Chi, có thuốc bổ máu, vitamin các loại. Hắn lạnh nhạt lấy thuốc rồi nhìn thẳng vào mắt cô, biểu tình cực kỳ nghiêm túc hỏi:

-"Bây giờ em không nghe lời anh nữa đúng không? Anh biết những lúc anh không ở đây, em đều không chịu uống thuốc, dì giúp việc đã nói hết với anh rồi. Con chúng ta không còn nữa không phải là lỗi của em, anh cũng không trách em, cho nên em không cần tự hành hạ bản thân mình. Bây giờ anh quan tâm nhất là sức khỏe của em, lo lắng nhất cũng là sức khỏe của em. Nếu mỗi ngày em đều không uống thuốc, không bồi bổ thân thể cho tốt, sau này làm sao con có thể quay lại với chúng ta được."


-"Em nghe hiểu anh nói không?"

Trương Vĩnh Liêm đưa ly nước cho cô:

-"Uống thuốc đi!"


Mộ Chi sau khi bị dạy dỗ một trận, suy nghĩ phần nào thông suốt, ngoan ngoãn uống thuốc. Trương Vĩnh Liêm ngồi bên cạnh vuốt tóc cô, không quên dặn dò:

-"Về sau mỗi ngày đều phải uống thuốc đúng giờ cho anh."


-"Em biết rồi!"

Mộ Chi vòng tay ôm cổ Trương Vĩnh Liêm, khẽ cười, nhẹ nhàng dè dặt hôn lên môi hắn một cái.


Nụ hôn của cô cuốn đi hết mệt mỏi suốt cả một ngày dài của Trương Vĩnh Liêm, khiến cho tất cả những dáng vẻ mạnh mẽ, hung hăng, căng thẳng, giận dữ trước đó ở bên ngoài đều trở nên vô dụng.


Cánh tay hắn giữ eo cô lại, không để cho cô kịp rời đi, chủ động tiếp tục kéo dài nụ hôn ban nãy. Hắn muốn tìm cảm giác bình yên, mà chỉ khi ở bên cạnh cô, hắn mới có cảm giác bình yên nhất.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#ngontinh