Chương 36: Ăn cơm với Hà Diễn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi tối sau khi Mộ Cảnh chính thức vào tù, biệt thự Mộ gia lần đầu tiên không còn sáng đèn nữa, giống như muốn nói chủ nhân của nó thất bại rồi. 


Ánh hào quang, vẻ lộng lẫy, sự giàu có, xa hoa đứng trên vạn người trước kia đều không còn nữa. Từ nay về sau, tương lai Mộ Cảnh cũng sẽ giống như căn biệt thự này vậy, tối tăm, lặng lẽ nằm ở một góc.


Ngồi trong xe, Mộ Dung hơi nghiêng người dựa vào cửa kính, đôi mắt mệt mỏi khép hờ, hỏi:

-"Nghiêm Cẩn Mai thế nào?"


Diệp Thế Thanh chăm chú nhìn cô ta, ngoài miệng nhanh nhẹn trả lời:

-"Chị dâu dọn về nhà mẹ đẻ rồi, chị ấy cũng không gây được phiền phức gì cho chúng ta, em không cần lo. Lần này loại bỏ được anh cả đúng là chuyện tốt ngoài mong đợi, em nói xem, chẳng phải là 'một mũi tên trúng hai con nhạn sao'? Vừa dạy cho Trương Vĩnh Liêm một bài học, vừa hạ được anh cả, chiếc ghế chủ tịch của Mộ thị đã cách em không còn xa nữa rồi."


-"Anh đừng suy nghĩ viển vông!"

Mộ Dung không thèm mở mắt, lạnh nhạt nói:

-"Lần này là anh ra tay không cẩn thận, xém chút thì người bại dưới tay Trương Vĩnh Liêm sẽ là em chứ không phải anh cả đâu. Nước cờ này quá nguy hiểm. Bây giờ đám cổ đông kia đã chấp nhận đầu tư cho dự án của chúng ta, truyền thông thì đang rầm rộ vì việc của anh cả, cho nên thời gian tới anh tốt nhất là án binh bất động, lo triển khai xong dự án kia rồi hãy tính. Đừng chọc vào Trương Vĩnh Liêm nữa."


Diệp Thế Thanh nở nụ cười lấy lòng quen thuộc, bàn tay anh ta nắm lấy bàn tay Mộ Dung, vỗ về:

-"Được, anh biết rồi! Anh sẽ theo sát bên phía cảnh sát, đảm bảo bọn họ không tra ra được bất kỳ manh mối nào liên quan đến chúng ta. Em yên tâm đi!"


Mộ Dung không lên tiếng nữa, cho dù không nói ra miệng, nhưng có thể thấy hiện tại cô ta đối với Diệp Thế Thanh đã là hoàn toàn tin tưởng, không một chút nghi ngờ, không đề phòng, càng không giữ bí mật bất cứ chuyện gì.


Chỉ có điều cô ta không biết, từ đầu tới cuối Diệp Thế Thanh vẫn luôn dùng một loại ánh mắt phức tạp, khó hiểu để nhìn cô ta. Không phải là căm hận, cũng không phải là chán ghét, không một ai đoán được rốt cuộc trong đầu anh ta đang suy nghĩ cái gì.


Diệp Thế Thanh tuyệt đối không phải người đơn giản, ít nhất là so với dáng vẻ phục tùng có phần nhu nhược mà anh ta vẫn thể hiện ra bên ngoài.


Anh ta có thể ở bên cạnh Mộ Dung lâu như vậy, làm việc cho cô ta, thay cô ta dùng mấy chiêu trò dơ bẩn, giải quyết những chuyện cô ta không muốn động tay, lấy được sự tín nhiệm của cô ta, chứng tỏ anh ta thật sự có năng lực, thậm chí năng lực còn tốt hơn cả Mộ Cảnh.


Đặc biệt trước giờ chưa từng khiến Mộ Dung bị liên lụy, hay nói cách khác là những việc bí mật anh ta làm chưa từng bại lộ. Tác phong làm việc gọn gàng, sạch sẽ, chứng tỏ anh ta rất thông minh, cũng rất khôn ngoan.


Khoảng thời gian một tháng sau đó, Thành Đô lại tạm thời sóng yên biển lặng, có lẽ vì cả Trương Vĩnh Liêm và Mộ Dung đều đang tập trung cho dự án của mình. Hoặc cũng có thể là vì hậu quả của lần tranh đấu trước quá lớn, Mộ Dung chột dạ nên muốn nghỉ ngơi.


Ở Mộ thị, Mộ Chi vào giờ nghỉ trưa định đến tìm Trương Vĩnh Liêm ăn cơm, nhưng hắn lại không có trong phòng. Cô ngạc nhiên quay sang hỏi thư ký:

-"Anh ấy đi đâu vậy?"


Thư ký chuyên nghiệp trả lời:

-"Tổng giám đốc vừa mới đi ra ngoài với Phó tổng Dư rồi!"


Mộ Chi nở nụ cười gượng gạo, trong lòng không giấu nổi thất vọng. Từ sau trận cãi nhau kia, mặc dù hắn nói đã tha thứ cho cô, nhưng sao cô luôn cảm thấy hắn vẫn để bụng. Gần đây hắn thường xuyên không về nhà ăn cơm, buổi trưa cũng rất ít khi chịu đi ăn với cô.


Mộ Chi lấy điện thoại ra gọi điện cho Trương Vĩnh Liêm, hắn bắt máy, thanh âm có chút lạnh nhạt:

-"Tiểu Chi, sao vậy?"


-"Anh đang ăn trưa hả?"

Mộ Chi dè dặt hỏi.


-"Ừ!"

Trương Vĩnh Liêm tự nhiên nói:

-"Có một khách hàng lớn mới từ nước ngoài về, nên anh với Dư Lệ hẹn ông ấy ăn bữa cơm."


Mộ Chi mím môi:

-"Vậy thôi, em không làm phiền anh nữa."


Cúp máy, cô khẽ thở dài một hơi, nhanh chóng rời khỏi phòng Tổng giám đốc, lúc đi ra sảnh lớn thì bắt gặp Hà Diễn.


Hà Diễn nhìn thấy Mộ Chi, ánh mắt thấp thoáng thay đổi, vẫn là giọng điệu nửa đùa nửa thật trêu chọc cô:

-"Tiểu Chi, trưa nay không đi ăn với Trương tổng à?"


Mộ Chi cong khóe môi lấy lệ:

-"Anh ấy đi bàn chuyện làm ăn rồi!"


Hà Diễn nheo mắt:

-"Đi với Dư Lệ? Cô ta giống như trợ lý của Trương tổng ấy nhỉ, hai người bọn họ đi đâu cũng đi cùng nhau, rõ ràng cùng là Phó tổng Phòng kinh doanh mà Trương tổng đối đãi thật khác biệt."


Mộ Chi nhăn mặt:

-"Anh là đố kị với chị Dư Lệ, hay là đang trách móc Tổng giám đốc thiên vị?"


-"Được rồi, được rồi! Anh đùa thôi, đừng giận! Anh không đụng đến Tổng giám đốc của em nữa!"

Hà Diễn xoa xoa đầu Mộ Chi:

-"Nếu vẫn chưa ăn gì thì đi ăn với anh đi, anh đãi em."


Không đợi Mộ Chi kịp trả lời, Hà Diễn đã kéo cô ra khỏi cổng công ty.


Đây là lần đầu tiên hai người đi ăn riêng với nhau, Mộ Chi nhìn Hà Diễn một hồi, ngập ngừng hỏi:

-"Tại sao anh lại đối xử tốt với em như vậy? Vì em mang họ Mộ, hay là vì em là vợ của Trương Vĩnh Liêm?"


Hà Diễn ngẩng đầu nhìn Mộ Chi chăm chăm, cuối cùng bật cười:

-"Em thẳng thắn đó! Nhưng cả hai đều không phải. Những người khác trong công ty này ắt hẳn đều sẽ kiêng nể em, chuyện này rất bình thường, bởi vì em rõ ràng khác bọn họ, mà anh cũng không giống bọn họ. Ngược lại anh rất muốn biết, rốt cuộc trước mặt em Trương tổng đã nói về anh như thế nào?"


Mộ Chi rõ ràng không hài lòng với câu trả lời vừa rồi:

-"Anh ấy nói anh là người tuyệt đối không để bản thân mình chịu thiệt. Thế nhưng trong cuộc họp để bàn cách giải quyết cho dự án, anh lại luôn đứng ra nhận lỗi thay em. Cho nên em mới thắc mắc, anh có phải là muốn lợi dụng em để đạt được mục đích của anh, để ngồi lên chiếc ghế Phó tổng Phòng kinh doanh ngang hàng với chị Dư Lệ?"


Hà Diễn không vui, bỏ dao nĩa xuống bàn, thái độ thay đổi hẳn:

-"Em nghĩ nhiều rồi! Ban đầu Trương tổng để em vào nhóm của anh là có mục đích, điều này chắc em cũng biết. Anh ấy một lòng dốc sức nâng đỡ em, đó là chuyện nội bộ Mộ gia các người. Nhưng một khi em đã vào nhóm của Hà Diễn này, anh đảm bảo sẽ không để ai phải chịu thiệt, anh sống tốt thì bọn họ cũng sẽ sống tốt. Vì vậy trong cuộc họp đó anh không chỉ là bảo vệ em, mà là bảo vệ cho cả nhóm. Anh đúng là loại người sẽ không để bản thân mình chịu thiệt, nhưng anh cũng không để những chiến hữu cùng mình đồng cam cộng khổ chịu thiệt. Anh càng tuyệt đối không lợi dụng em để leo lên vị trí nào trong công ty hết."


Mộ Chi có chút ngỡ ngàng, trước giờ chưa từng thấy dáng vẻ Hà Diễn tức giận như vậy, bất giác trong lòng nổi lên áy náy, có lẽ cô thật sự nghĩ xấu cho anh ta rồi.


Hà Diễn khẽ thở dài, nhìn Mộ Chi:

-"Em có biết tại sao anh luôn ác cảm với Dư Lệ không? Anh biết quan hệ giữa 2 người không tệ, nhưng anh vẫn sẽ nói cho em biết, còn muốn nghĩ thế nào là tùy em, anh không quản được. Anh thấy Dư Lệ là một người chỉ biết nịnh nọt, cô ta đúng là có năng lực, nhưng mỗi một hành động của cô ta đều như là đang lấy lòng Trương tổng. Cô ta làm việc là để được Trương tổng khen ngợi, để được tín nhiệm, để lấy lòng Ban Giám đốc. Anh thừa biết trong lòng bọn họ nghĩ gì, biết tại sao Dư Lệ lại được ngồi lên chức Phó tổng Phòng kinh doanh trước anh. Nhưng anh chính là không thèm giở chiêu trò như cô ta, anh không cần."


Không khí trở nên căng thẳng, Mộ Chi miễn cưỡng nở nụ cười, cảm thấy thật sự đã nghi oan cho người "thầy" này rồi, dịu giọng tạ tội:

-"Anh đừng giận, em xin lỗi! Thời gian qua anh chỉ dạy em tận tình thế nào em cũng nhìn ra được. Chỉ là anh cứ luôn ganh ghét với chị Dư Lệ, ghét lây sang cả Ban Giám đốc, đôi lúc em không biết phải đối mặt với hai người thế nào."


-"Ban Giám đốc có cả chồng em chứ gì? Bọn họ tín nhiệm Dư Lệ, cho nên trong mắt em cũng xem cô ta là người tốt, còn anh là người xấu đúng không?"

Hà Diễn nhận ra ban nãy bản thân quá kích động, liền khôi phục dáng vẻ bất cần thường thấy, không nhanh không chậm hỏi.


Mộ Chi lắc đầu:

-"Từ nay về sau thì không phải nữa. Chiều nay em mua cà phê cho anh nha, xem như quà tạ lỗi. Lần này em chắc chắn sẽ mua đúng loại cà phê anh thích."


Hà Diễn không kiềm nổi nhếch khóe môi cười với cô:

-"Bây giờ em là người của đội anh, em tốt nhất nên ủng hộ cho đội trưởng của mình đi. Anh nhất định sẽ cố hết sức giúp đỡ em, để em đạt được những gì mà em mong muốn."


Trải qua một bữa cơm này, Mộ Chi đối với Hà Diễn đã có cái nhìn khác hẳn. Cuối cùng cô cũng hiểu vì sao những anh chị khác trong tổ lại tôn trọng Hà Diễn như vậy, tuyệt đối nghe theo anh ta, tin tưởng anh ta? Hóa ra là vì anh ta thật sự là một người cấp trên tốt.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#ngontinh