01

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Port Royale, 17xx

Sớm hôm nay, quảng trường Sanbatos trở nên đông đúc một cách bất thường. Có vẻ như là một sự kiện nào đó, hay cái chết của một ai đó. Khi đã có quá nhiều người tập trung tại quảng trường của thành phố cảng này, đó không phải một điều tốt lành. Và rõ ràng rằng, buổi sáng hôm nay sẽ có vài kẻ bị treo cổ. Vẫn là những tên cướp biển thối nát.

Cột gỗ, thòng lọng, giá treo.

Tử hình

Đã không còn là điều gì quá thú vị, nhưng người dân nơi đây vẫn luôn tò mò. Một ngày đẹp trời như vậy, kẻ xấu số nào sẽ phải chết. Có khi là anh chàng chăn ngựa lỡ bị mê muội bởi vàng bạc trong nhà hầu tước. Có lúc lại là cô gái vắt sữa dê trót đem lòng yêu một chàng trai người Do Thái. Và còn rất nhiều kẻ khác, nhưng phần lớn vẫn là những tên hải tặc. Tội ác của chúng sẽ chẳng bao giờ nhận được sự khoan hồng.

Ngài đô đốc bước lên bục đọc những lời tuyên án, giây phút cuối dành cho kẻ tội đồ. Sau cùng, chẳng còn lại gì ngoài những linh hồn lửng lơ chưa kịp chấp chới. Đám đông dần tản ra khi mọi việc kết thúc hay trở lại với nhịp sống hàng ngày.

Kẻ nên chết thì đã ở đúng vị trí.




Ngày hôm nay, trời đột nhiên xanh một màu trong vắt, không chút gợn mây. Còn gió thì mơn man theo từng nhịp thở, khẽ thoáng qua một hương thơm tươi mát, dịu dàng. Đáng lí sẽ là một ngày tốt lành, nếu như không có ai phải chết.

Gemini rảo bước dọc con đường từ quảng trường Sanbatos nối liền với bờ biển. Trên đường đi, cô nhân tiện ghé vào hiệu sách của bác Flitcher già dễ mến, nơi cô có thể khám phá ra những quyển sách lí thú mà giá sách của cô đã không còn có thể chứa nổi.

Leng keng

Cánh cửa hiệu sách cũ kỹ mở ra trong tiếng chuông ngân lảnh lót, trong trẻo nhẹ nhàng.

"Ồ, xin chào tiểu thư. Lại đến khám phá những cuốn sách mới nữa sao?"

"Bác Flitcher, bác vẫn khoẻ chứ? Ôi, xin đừng gọi cháu là tiểu thư, điều đó thật ngại ngùng."

"Khà khà, cô gái trẻ, có một vài thứ thú vị ở giá sách phía Tây. Có lẽ cháu sẽ cảm thấy thích thú."

"Vâng, cảm ơn bác."

Gemini mỉm cười dịu dàng trước sự chào đón thân thiện của bác chủ tiệm, rồi sau đó đi đến giá sách phía Tây. Bác ấy luôn có những thứ kỳ lạ ở đây!

Cửa tiệm khá cũ kỹ, nhưng vẫn rất gọn gàng và sạch sẽ vì bác Flitcher già luôn dành thời gian để chăm sóc cho nó. Đặc biệt hơn, ở đây có rất nhiều quyển sách hay ho. Đối với một người đam mê tri thức như cô thì điều đó thật phấn khích.

Giá sách phía Tây có năm tầng ở trên và những ngăn tủ bên dưới, khá cao so với thân hình của cô. Vậy nên bác ấy luôn để sẵn một cái thang xếp cạnh đó giúp Gemini có thể thoải mái tìm kiếm. Tuy nhiên, giá sách hôm nay có phần kỳ lạ. Những quyển sách ở tầng thứ ba được hạ xuống, xếp từng chồng trên mặt đất. Còn trên đó lại đang bày những chiếc lọ thuỷ tinh với nút bần trông không có vẻ gì là đồ mới. Bên trong mấy chiếc lọ đều có một con thuyền, chúng gần như chiếm hết không gian bên trong, đặt nằm ngang trong tư thế đang trôi nổi trên biển với mặt nước phía dưới.

Và hình như, chúng đang chuyển động.

Thật kỳ lạ! Có nơi nào trên thế giới này đã làm ra được món đồ chơi chân thực như vậy sao? Hơn nữa, khi nhìn kỹ lại những con tàu, đây rõ ràng là thuyền của cướp biển. Thành phố này tuy không quá gay gắt với việc hải tặc cập bến. Bọn họ nhiều khi cần có sự trợ giúp từ đất liền và trao đổi hàng hoá. Thế nhưng chắc chắn là cũng không thể nào thoải mái cho việc tạo ra những thứ như thế này.

Quả thực là một sự sáng tạo liều lĩnh.

Không chỉ lọ thuỷ tinh chứa những con thuyền của cướp biển, bên cạnh còn có nhiều thứ khác mà cô đoán chắc chúng không nên được xuất hiện ở đây. Miếng mề đay. Tấm hải đồ. Hay thậm chí là móc sắt, mũ và miếng bịt mắt. Quả nhiên là những thứ thú vị! Đến mức mà Gemini cảm thấy nổi da gà với những hoang mang tột độ.

"À đúng rồi, Gemini, bố cháu đã trở về chưa?"

"Có lẽ là bình minh ngày thứ hai ạ."

Bác Flitcher hơi gật gù một chút, tay cầm miếng vải nhỏ đang lau chùi cho quả địa cầu trên giá, định tiếp tục quay đi thì bị tiếng gọi của Gemini làm dừng bước.

"Bác Flitcher, tại sao bác lại bầy những thứ này ở đây vậy?"

"Cháu cảm thấy chúng có kỳ lạ không? Khà khà, ta mua lại được với giá rẻ khi đi đến cánh rừng ở bên kia hòn đảo, cạnh bờ sông. Sống ở đó là một cô gái trẻ bí ẩn."

"Nhưng những thứ này bị cấm, bác biết mà."

Bác chủ cười xoà hai tiếng như thể đó là một câu chuyện vặt vãnh, khiến cho Gemini chỉ biết thở dài. Có lẽ, sẽ chẳng có ai phát hiện ra những thứ này. Người ta thường sẽ tìm đến những quyển sách thú vị. Mà giá sách phía Tây luôn là nơi không mấy người thích thú. Dù sao thì, nếu được đặt ở đây vẫn tốt hơn là nằm trong bao tải nơi xó nhà. "Bởi vì chúng khá đẹp!" Gemini nghĩ.

Không nán lại quá lâu với những món đồ 'đáng lí không nên xuất hiện ở đây', Gemini quay trở lại giá sách phía Đông để xem thử liệu có cuốn sách nào hấp dẫn với cô không. Những ngón tay mảnh mai của cô bất chợt dừng lại trên gáy một cuốn sách màu nâu sậm với cái tên kì lạ - "Hội đồng Brethren".

Cạch

Chiếc chuông nhỏ bên trên cánh cửa lại một lần nữa kêu leng keng vui nhộn. Từ ngoài cửa một bóng người đột nhiên đi vào mang theo hơi nóng đặc quánh bên những đống lửa cháy phập phùng. Sự xuất hiện khiến cô chợt ngừng mọi động tác và quay lại nhìn xem nhiệt lượng nóng bỏng này từ đâu mà ra.

Đó là một chàng trai trẻ với chiếc áo sơ mi ống rộng và một đôi ủng đã sờn, nhưng nhìn tổng thể thì khuôn mặt anh ta khá đẹp, Gemini thầm đánh giá. Hơi thở của anh ta mang theo cái nóng từ bếp lò. Mái tóc rối có dính chút bụi bặm, khuôn mặt đen nhẻm đi vì ám khói và xỉ than. Chắc có lẽ là anh thợ rèn kiếm ở bên hẻm Fobus cách quảng trường không xa.

Nhưng điều khiến cô ngạc nhiên là anh ta lại đến đây, một hiệu sách cũ kỹ, vào lúc này. Bởi lẽ anh ta đáng lí đang phải có hàng tá đơn hàng vì ngoài kia những trận chiến vẫn diễn ra liên miên và vũ khí là điều kiện tiên quyết.

"Ái chà, ngọn gió nào đã đưa Eddie yêu quý đến đây vào buổi sáng sớm như vậy?"

"Bác Flitcher, trông bác hôm nay trẻ trung thật đấy! Sách về chữa bệnh thì để ở đâu vậy bác?"

Bác Flitcher già khi nghe thấy chàng trai trẻ hỏi vậy, tay khẽ đẩy gọng kính trong khi ánh mắt vẫn tập trung vào những món đồ cũ kỹ.

"Tầng thứ tư của giá sách trong cùng, bệnh tình của mẹ cháu không ổn sao?"

Chàng trai nghe vậy thì lập tức đi đến bên giá sách, bắt đầu tìm kiếm, ậm ừ đáp lại câu hỏi.

"Dạ vâng, nó khá tệ, vì trận mưa đêm qua và gió lạnh. Nếu có chuyển biến xấu cháu sẽ lập tức đưa bà đến bệnh xá."

Và sau đó anh ta miệt mài tìm kiếm. Lão Flitcher nghe vậy, chỉ đành thở dài lắc đầu, cuộc sống luôn là vậy, càng nghèo khổ càng khó khăn.

Lắng nghe hết cuộc nói chuyện của hai người, trong lòng Gemini trào dâng cảm giác thương xót. Cô đã nghe nói đến anh thợ rèn tài năng này, nhưng gia đình Landlubber thì phải nói là cực kỳ đen đủi khi những món nợ của họ cứ ngày một nhiều lên chứ không bớt đi chút nào. Cô nhặt lại quyển sách mình vừa đánh rơi, và quyết định mua nó. Cô đã tốn kha khá thời gian ở đây rồi. Ánh mắt cô bất chợt nhìn về hướng chàng trai trẻ ban nãy, anh ta đang tập trung đọc một cuốn sách nào đó.

Lại nói, thị giác của Taurus vẫn còn rất tốt, và cho dù ra vẻ không để ý đến nhưng ánh mắt của cô gái ở giá sách bên kia, nói thật khiến anh thấy hơi khó chịu. Có vẻ như đã tìm thấy nội dung mình mong muốn, anh gập quyển sách lại, quay sang đối diện với ánh mắt của Gemini.

"Xin chào quý cô xinh đẹp, không biết cô cần gì ở một gã thợ làm kiếm nghèo kiết xác này nhỉ?"

"À, ừm, xin lỗi vì có chút tọc mạch. Tôi vô tình nghe được cuộc nói chuyện của anh và bác Flitcher, cho nên..."

"Cho nên cô cảm thấy thương hại tôi?"

"Không, tôi..."

"Dù là gì thì cũng không cần và không làm phiền đến quý cô, cảm ơn."

Chưa đợi cô nói hết câu, Taurus đã ngắt lời, điều này khiến cô có chút không vừa ý. Và câu anh chàng nói ra thật sự khinh thường. Ôi lạy Chúa, điều gì đã đem đến cho anh ta tự tin với cái thái độ ngạo nghễ đấy cơ chứ! Khuôn mặt đẹp trai sao? Ừ thì cũng đẹp đấy, nhưng nhân cách của anh ta thì chắc là vứt ngoài chuồng ngựa rồi.

Taurus sau khi kết thúc cuộc đối thoại cùng với cô thì tỏ vẻ không có ý định tiếp tục nữa và trực tiếp đem theo quyển sách ra quầy tính tiền nơi bác già đang ngồi đó tỉ mẩn với vài cái la bàn.

"Cháu lấy cuốn sách này, thưa bác. Và có lẽ là thêm một tấm bản đồ nữa."

"Được rồi, của cậu đây, hết hai mươi đồng. Lần sau hãy nhẹ nhàng với phụ nữ thôi nhé!"

"Bác biết là không thể mà. Tạm biệt."

Xong xuôi, anh ta rời đi nhanh như một cơn gió. Chuông cửa lại kêu lên thay cho lời chào.

"Cháu thấy thật tội nghiệp cho người vợ sau này của anh ta. Ít nhất cũng nên ra dáng một quý ông chứ!"

"Thôi được rồi Gemi, hãy thông cảm cho cậu ta. Chỉ là do hoàn cảnh đưa đẩy thôi."

"Cháu vẫn không thích anh ta, quá đạo mạo. Dù sao thì, tạm biệt bác, cháu về trước đây."

Bác già chỉ vẫy tay tạm biệt một cái, trước khi trở về với những món đồ yêu thích của mình. Bước ra khỏi cửa tiệm, Gemini cảm thấy không khí trở nên thoải mái hơn rất nhiều. Dù rằng cô rất thích sách, nhưng bên trong cửa hàng thật sự bí bách. Hoặc là do sự tức giận của cô với thái độ khó ưa của anh chàng "mặt đẹp".

Tiếp tục công việc hẵng còn dang dở của mình, cô lại sải bước trên con đường lát đá ra đến ngoài bờ biển của vịnh Caribe.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net