Chương 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


     Mấy ngày này, Vương Nhất Bác cơ hồ hận không thể 24/24 dính lấy Tiêu Chiến. Cậu thậm chí không hề có ý định ra ngoài mà là muốn vây Tiêu Chiến trong nhà mình. Cậu giống như con nhện, chăm chỉ, cẩn thận dệt một cái võng, vây chặt Tiêu Chiến ở bên trong.
    Nhưng ý nguyện của cậu không thành công,  bởi bên đoàn đội Yamaha nói cần chuẩn bị cho giải đua chuyên nghiệp tháng 8 tới. Giờ đã là cuối tháng 6 rồi. Cần phải luyện tập thêm.

    Nhưng đổi lại cậu được Tiêu Chiến đích thân lái xe đưa đến nơi luyện tập. Sau đó anh sẽ ở đó chờ cậu luyện tập xong rồi hai người cùng về nhà.

    Chăm chú nhìn Vương Nhất Bác cùng với motor gần như hoà làm một thể mà lướt đi, Tiêu Chiến hơi khom người chống hai cánh tay xuống hàng rào sắt cạnh đường đua câu được câu không nói chuyện với Doãn Chính
" Lần này sẽ không xảy ra lỗi như lần trước chứ?"
   Doãn Chính gật gật đầu
" Sau lần thi trước, mọi người càng đặt nhiều hy vọng vào cậu ấy ở giải đua lần này. Nên chắc chắn sẽ không để xảy ra sơ xuất nữa."
" Vậy thì tốt." Lại chăm chú dõi theo cậu.
"Tiêu tổng với Nhất Bác bây giờ là quan hệ gì?" Doãn Chính có chút chột dạ hỏi, không biết nhóc con kia tỏ tình thế nào, nếu thành công thì tại sao còn có thể vô tư mà lên xe đua thế kia. Nhưng nếu nói không thành công.... thì lại không giống lắm.
   Tiêu Chiến hơi hơi liếc nhìn khuân mặt rối rắm của Doãn Chính, sau đó nhàn nhạt trả lời
" Em ấy là của tôi!"

    Mặt Doãn Chính dúm lại, nói thế thì đúng như anh nghĩ rồi, vậy mà cậu nhóc kia vẫn cố gắng đến tập luyện như vậy, thật không dễ ràng gì mà.
" Anh... nên tiết chế một chút, cậu ấy... còn cần luyện tập đua nhiều, tránh để ảnh hưởng việc luyện tập." Ấp úng nói xong Doãn Chính chạy chối chết vào phòng thay đồ.

    Tiêu Chiến nhíu mày khó hiểu nhìn Doãn Chính vội vàng rời đi.
   Tiết chế.  Có Tiết chế cũng là cậu nhóc kia chứ. Cmn anh ta hiểu lầm cái gì rồi. Mặt Tiêu Chiến lúc hồng lúc xanh.

    Vương Nhất Bác kết thúc vòng tập, ôm mũ bảo hiểm đi lại chỗ anh.
" Chiến ca, em tập xong rồi." Cậu cười tươi rói hướng anh.
    Tiêu Chiến có chút nghiến răng nghiếm lợi trừng cậu
" Thay đồ đi, hôi chết, tôi đợi em ngoài xe." Nói rồi đen mặt đi thẳng.

    Vương Nhất Bác đứng tại chỗ hoang mang nhìn anh rời đi. Sao tự nhiên lại giận rồi, cậu làm gì sai rồi sao, cậu tập lâu quá nên anh giận rồi sao. Vừa hoang mang vừa vội vàng vào phòng thay đồ. Dù là gì thì cũng cần nhanh nhanh ra với anh để dỗ dành mới được.

    Vào phòng thay đồ liền nhìn thấy Doãn Chính đang thẫn thờ nghĩ gì đó, thấy cậu đi vào, ánh mắt nhìn cậu liền tràn đầy đồng tình.
" Sao...sao lại nhìn em như vậy?"
Doãn Chính đi lại, vỗ vỗ lên vai cậu:
" Cực cho cậu rồi, nếu thấy chỗ đó không tiện, thì nghỉ ngơi một hai hôm cho khoẻ hẳn cũng không sao. Biết là hai người đang trong giai đoạn yêu đương nồng thắm nhưng vẫn cần chú ý. Lúc nãy tôi cũng đã mặt dày yêu cầu Tiêu Chiến tiết chế rồi."

Vương Nhất Bác ngộ ra, cười như điên. Bảo sao mặt mũi anh ấy lại thối thế. Hoá ra là bị hiểu lầm mà không thể cãi lại.
Tiếc quá, lúc nãy không trêu anh ấy một chút.
Vương Nhất Bác cười cười đối Doãn Chính làm bộ mặt đỏ bừng thẹn thùng nói:
" Không sao đâu Doãn Chính ca, Chiến ca anh ấy, đều rất dịu dàng, em không có bị thương."
Doãn Chính nghi ngờ nhìn cậu. Trông Tiêu Chiến không giống loại người biết dịu dàng trên giường cho lắm.

Vương Nhất Bác mặc kệ anh nghĩ gì, vừa hát vu vơ mấy câu vừa thay đồ. Sau đó chạy như bay ra xe với Tiêu Chiến. Vừa đóng cửa lại liền thấy anh nhìn mình trách cứ
" Tôi không gấp, không cần chạy nhanh vậy."
" Nhưng mà em muốn nhanh nhanh được nhìn thấy anh." Vương Nhất Bác vui vẻ nói, sau đó mĩ mãn nhìn tai Tiêu Chiến đỏ lên.
" Về nhà thôi."
Tiêu Chiến lái xe rời đi.
Vương Nhất Bác đặc biệt thích hai từ ' về nhà' giống như anh với cậu đã là một gia đình vậy.

    Tiêu Chiến lái xe, cảm giác cậu nhóc này cứ nhìn mình chằm chằm, làm tay lái anh có chút run. Nói thật là ở bên cạnh cậu còn hồi hộp gấp vạn lần trước hiểm nguy. Anh dừng đèn đỏ, quay sang cậu có chút bất lực:
" Em sao lại cứ nhìn tôi chằm chằm vậy."
" Tại anh đẹp" Vương Nhất Bác sung sướng nói.
   Tiêu Chiến lắc lắc đầu
" Không đẹp bằng em"
" Lúc nãy anh đã nói chuyện gì với anh Doãn Chính vậy?" Vương Nhất Bác cười chuyển chủ đề.
   Tiêu Chiến im lặng.
   Vương Nhất Bác sán lại gần anh
" Em thấy anh Doãn Chính sầu não rất lâu trong phòng thay đồ đấy."
" Không nói gì cả."
   Vương Nhất Bác vẫn một bộ mặt ' em biết rồi nhé' trêu anh
" Anh Doãn Chính còn nói với em cái gì mà đừng cố gắng, phải tiết chế..."
" Rõ ràng câu này phải nói với em." Tiêu Chiến thẹn quá thành giận hét.

   Vương Nhất Bác cười gian hôn chóc một cái lên môi Tiêu Chiến. Tiêu chiến ngộ ra mình bị nhóc con này trêu chọc. Anh liền ghì nhẹ gáy cậu, đầu lưỡi liếm nhẹ lên môi cậu, sau đó liền tiến quân thần tốc. Vương Nhất Bác hai mắt mở to bất chợt mị lại, cậu ôm lấy mặt Tiêu Chiến, chủ động mút vào chiếc lưỡi của anh. Kịch lệt hôn môi một lúc, trước khi kết thúc Vương Nhất Bác hôn nhẹ một cái lên nốt ruồi ở môi dưới của anh.

   Hai người trán chạm trán, cùng nhau bình ổn hơi thở, trong lúc đó Vương Nhất Bác tranh thủ 'chóc chóc' mấy cái vào môi anh. Tiêu Chiến cười mắng
" Lưu manh."
   Vương Nhất Bác cười tươi.
" về nhà thôi."
   Tiêu Chiến gật đầu, lái xe rời đi.

//////////////

     Do Tiêu Chiến tạm thời vắng mặt vài ngày, nên Hắc Diệu và Uông Trác Thành phải thay anh đi khảo sát cũng như quản lí dự án khai thác.
"Nghe nói Tiêu Chiến lằng nhằng vs nữ minh tinh nào đó bị lên báo à?" Hắc Diệu ngả ngớn trêu đùa.
" Đừng có nói linh tinh." Uông Trác Thành nhìn trời thở dài, bực bội trả lời. Sao anh lại phải đi chung với tên mgu ngốc này chứ.
" Lên cả báo rồi kia mà. Mà nghe ông già nhà tôi nói, cha cậu ta, có vẻ, ừm... khá là không ưa cậu ta lắm."
....
    Uông Trác Thành im lặng không nói gì coi như ngầm thừa nhận.
   Hắc Diệu thấy vậy liền lắc đầu ngao ngán
" Có phải mấy vụ lùm xùm quanh câun ta đều do cha cậu ta gây ra không?"
    Lần này Uông Trác Thành gật gật đầu.
" Tôi không hiểu, ông ta có mỗi một người con là Tiêu Chiến mà, nơi chốn khó dễ cậu ta là sao."
" Vì ông ta bị thần kinh." Uông Trác Thành coa chút nghiến răng nghiến lợi cười khẩy.
   Lão già thần kinh.
    Rõ ràng là lão mặt dày, dùng mọi thủ đoạn bắt ép Tiêu Chiến về Tiêu gia, bắt ép cậu ta phải tự mình lăn lộn trong Hắc đạo để lấy bước đệm hòng chiếm Tây khu, những năm tháng đen tối ấy, không biết cái gì giúp cậu ta chống đỡ mà vượt qua nữa. Ai ngờ đến cuối cùng vẫn là thất bại, nhưng cá nhân Tiêu Chiến vẫn tự kiếm được 30 phầm trăm cổ phần khu đó, từ đó lão ta liền ghét bỏ ra mặt. Bắt Tiêu Chiến làm trâu làm ngựa không công cho nhà lão. Cảm thấy cái gì do Tiêu Chiến làm ra hay có được đều phải thuộc về lão. Không phải do bị thần kinh thì là gì.

    Nếu không có lão, nếu lão không xen vào. Tiêu Chiến có lẽ đã có một cuộc sống giản dị hạnh phúc bên gia đình. Cưới vợ sinh con, chứ không phải trải qua quãng thời gian không phải người càng sẽ không mù quáng đơn phương một thằng con trai bao nhiêu năm như thế.
    Tất cả là lỗi của lão.

    Thấy bộ dạng của Trác Thành như vậy, Hắc Diệu liền ngoan ngoãn câm miệng. Có vẻ có nhiều uẩn khúc đây. Chợt nhớ ra gì đó, Hắc Diệu bèn có chút ấp úng nói với Uông Trác Thành
" Nghe ba tôi nói, tên biến thái kia sắp về nước đấy!"
   Uông Trác Thành vẻ mặt khó hiểu quay sang nhìn Hắc Diệu. Tên biến thái? Ai?
   Hắc Diệu thong thả phun ra ba chữ
" Lục Thịnh Ngôn"

    Mặt Uông Trác Thành tái mét.

_____________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#bjyx