1. Cậu bé câm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thông qua khảo hạch kỵ sĩ tháp tùng Long Hạo Thần bây giờ đang rất vui vẻ, hắn trân trọng nắm lấy bình thủy tinh nhỏ trên tay rồi tươi cười chạy về nhà.

Vừa đi, hắn vừa lầu bầu nói:

"Tương Hổ đại ca nói đúng, Bồi Nguyên Dịch này thực sự là thứ tốt, mỗi khi mẹ uống một lọ liền cảm thấy thân thể tốt hơn. Mẹ, thật xin lỗi, mẹ đã dạy con dưới gối nam nhân có hoàng kim, nhưng mà nếu ngày hôm nay con không thông qua thì con không thể mang Bồi Nguyên Dịch về cho mẹ được. Con không muốn mất mẹ, vì mẹ, cái gì con cũng có thể làm"

Nếu hắn lão sư, Ba Nhĩ Trát nghe được những lời mà Long Hạo Thần nói chắc chắn sẽ trừng to mắt.

Bồi Nguyên Dịch là một loại thuốc mà Thánh Điện gửi xuống, nó đối với những đứa trẻ dưới 15 tuổi có hiệu quả bồi dưỡng căn nguyên, dùng để phụ trợ bọn họ tu luyện, tạo cho thân thể trụ cột vững chắc.

Long Hạo Thần ngày hôm nay suýt nữa không thể thông qua khảo hạch là vì từ trước tới giờ hắn không hề uống qua thứ này, tất cả hắn đều để lại cho mẹ hắn.

Mà một năm trước hắn còn là một tiểu nam tử rất gầy yếu, thông qua bản thân không ngừng cố gắng nổ lực, không uống Bồi Nguyên Dịch vậy mà vẫn có thể đột phá cột mốc mười điểm linh lực.

Đối với một đứa nhỏ chỉ có 9 tuổi mà nói, khó khăn của việc này còn lớn hơn cả việc một chuẩn kỵ sĩ vượt qua khảo hạch trở thành kỵ sĩ chân chính nữa. Phải có loại thiên phú và sự cố gắng như thế nào mới có thể được a!

Ánh mặt trời chiếu lên trên người Long Hạo Thần, kim quang lấp lánh, tựa như trái tim hắn từ vàng nặn đắp.

Long Hạo Thần gia nằm ở một góc hẻo lánh phía tây của Áo đinh trấn, thậm chí còn phải vượt qua một con sông nhỏ mới có thể tới đó.

Rất nhanh, hắn đã đi qua một cây cầu độc mộc, có điều hắn cũng không có trực tiếp về nhà, mà đi dọc theo một con đường nhỏ vào một mảnh rừng rậm nằm phía tây Áo đinh trấn.

Theo thói quen trước khi đưa Bồi Nguyên Dịch cho mẹ, hắn đều phải đi hái thêm một ích rau dại sau đó đem dược dịch trộn vào chén súp rau cho mẹ hắn uống, chỉ có như vậy mẹ hắn mới có thể không nhận ra được mùi thuốc bên trong.

Hắn cũng không muốn cho mẹ mình biết việc này, Long Hạo Thần còn nhớ rõ Ba Nhĩ Trát đã từng nói: là một nam nhân thì phải đứng ra gánh vác tất cả.

Đi vào rừng cây, hắn nhanh chóng bắt đầu làm việc.

Mấy năm nay, Long Hạo Thần và mẹ mình sống nương tựa lẫn nhau, cho dù là trong Áo đinh trấn thì nhà của bọn họ cũng là gia đình khổ nhất, đứa trẻ nhà nghèo thì thường trưởng thành sớm, trong khi những đứa trẻ khác chỉ biết chơi đùa thì hắn đã có thể giúp mẹ mình một số công việc.

Hai mẹ con tuy sống dựa vào những đồng cắc mà mẹ Bạch Nguyệt của hắn sửa y phục cho người trong trấn để sống qua ngày, nhưng mà chỉ vậy thôi thì hắn cũng cảm thấy rất vui vẻ rồi.

Một lát sau, trên mặt đất chồng chất không ít rau dại, những thứ này Long Hạo Thần đều rất quen thuộc, tuy rằng chỉ là rau dại nhưng mà hương vị cũng không tệ. Từ nhỏ đến lớn hắn đã ăn không ít những thứ này rồi.

Lúc Long Hạo Thần đang thu thập những thứ này rồi định trở về thì một tiếng vang làm cho hắn nhảy dựng lên. Mảnh rừng rậm này không hề bình yên, ngẫu nhiên cũng sẽ có một ít dã thú lui tới.

Long Hạo Thần ngẩn đầu nhìn về phía phát ra tiếng động, mơ hồ hắn nhìn thấy một thân ảnh đang ngã xuống. Dưới sự hiếu kỳ thúc giục hắn từ từ tiếng lại chỗ đó, chỉ đi vài bước hắn đã thấy được thân ảnh vừa mới ngã xuống kia không phải là dã thú gì mà là một cậu bé trạc tuổi hắn.

Cậu bé này có bộ dáng khoảng bảy tám tuổi, thân hình rất là nhỏ bé yếu ớt, trên đầu là mái tóc dài màu đen nhánh. Y phục trên người cậu bé có chút rách nát, ít nhất có sáu bảy chổ có vết máu chảy ra. Tuy là té trên mặt đất nhưng cậu bé vẫn còn tỉnh táo, y đang dãy giụa định đứng lên nhưng không thể nào làm được.

Long Hạo Thần nhanh chóng bước lên rồi kinh ngạc hỏi:

"Ngươi làm sao vậy?"

Cậu bé dường như kinh ngạc, thân thể theo bản năng giật giật, y nghiêng đầu lại nhìn hắn. Lúc này, Long Hạo Thần mới nhìn thấy bộ dáng của cậu bé.

Xinh đẹp là điều hắn nghĩ đến đầu tiên.

Trên khuôn mặt xinh đẹp dính không ít bùn đất, chỗ khóe miệng còn có một vết máu, cho dù là bộ dáng của y rất chật vật nhưng vẫn làm cho người khác có cảm giác kinh diễm.

Có điều sự xinh đẹp của y khác với của Long Hạo Thần, bộ dáng của Long Hạo Thần vô cùng nhu hòa, khuôn mặt này làm cho người ta rất dễ có cảm giác thân cận.

Mà cậu bé này tuy còn nhỏ tuổi nhưng trên khuôn mặt thì tràn đầy sự quật cường và nét mặt sắc sảo kiên định, khi nhìn vào ánh mắt của y, Long Hạo Thần nhịn không được nghĩ đến chính mình mẫu thân. Một cặp mắt thể hiện đau khổ, tuyệt vọng, coi thế gian mọi chuyện đau đớn nhất như thể đã trải qua. Một đôi đồng tử mang sương sớm thời gian, sự từng trải của một người trưởng thành như hệt mẹ hắn.

Khi nhìn thấy Long Hạo Thần, cậu bé dường như có chút kinh ngạc, nhưng không biết có phải là lực tương tác của Long Hạo Thần đủ mạnh hay không mà cậu bé rất nhanh đã bình tỉnh lại.

"Không sao chứ?"

Long Hạo Thần hỏi.

Cậu bé cố gắng nâng cánh tay lên rồi viết:

"Ta không thể nói chuyện, có người xấu đuổi theo ta, sắp đuổi tới rồi, ca ca, cứu ta."

Nhìn hàng chữ cậu bé viết, Long Hạo Thần hoảng sợ, động lòng trắc ẩn hắn liền bế cậu bé lên. Nói như thế nào thì hắn cũng đã là một Tùy Tùng Kỵ Sĩ, lực lượng đã rất lớn, cậu bé này cũng không nặng lắm, phải nói là rất nhẹ nên khi bế lên cũng không có cảm giác gì.

Ôm cậu bé tới chổ đống rau, Long Hạo Thần dùng một cọng rau buộc bó rau lại. Cậu bé kia thì lo lắng kéo kéo vạt áo hắn.

Long Hạo Thần có chút sững sốt rồi vội đặt cậu bé xuống, cậu bé viết vài chữ:

"Ta cảm giác được hơi thở của bọn họ, bọn họ lập tức sẽ đến đây, bọn họ có thể ngưởi ra mùi của ta, ngươi đi nhanh lên, nếu không sẽ không kịp nữa đâu."

Long Hạo Thần nhíu mày rồi kiên quyết lắc đầu, nói:

"Không được ta là nam tử hán, ta sẽ bảo vệ cậu."

Cho dù là hắn mới chín tuồi nhưng khi hắn nói ra những lời này tên khuôn mặt anh tuấn của hắn đã xuất hiện một sự kiên nghị.

Mùi sao? Hai mắt Long Hạo Thần khẽ nhúc nhíc, hắn bóp nát vài sợi rau rồi chà lên người của hắn và cậu bé, sau đó ôm y chạy sang một lùm cây, hắn đem cậu đặt trong lúm cây rồi mình thì nằm đè lên đó, hắn dùng khủy tay chống đở thân thể để thân thể không tiếp xúc với cậu bé, hơn nữa hoàn toàn có thể che chở thân thể cậu.

Hắn cũng không có chú ý tới khi hắn làm việc này cậu bé vẫn luôn dùng ánh mắt kỳ dị nhìn hắn nhưng y chỉ im lặng mà không nói gì.

Long Hạo Thần vừa mới làm xong mọi việc thì bên ngoài bụi cây có một đám mặc đồ đen xuất hiện. Những tên này đều vô cùng cao lớn, trên người bọn chúng mơ hồ còn có mùi máu tanh truyền tới. Trong đó có mấy người không ngừng hít vào.

Mùi vị tới đây sao lại biến mất? Chẳng lẽ tiểu tử kia được người khác cứu đi?

Một giọng nói khàn khàn quanh quẩn trong rừng cây.

Nương theo những tia ánh sang yếu ớt chiếu xuyên qua kẽ lá, Long Hạo Thần thấy rõ tướng mạo của một trong những người hắc y nhân kia, khi nhìn thấy tướng mạo của người này hắn suýt chút nữa đã hô lên. Trên mặt người này đầy những sợi lông màu đen, đôi kim sắc đồng tử nhìn hết sức đáng sợ, lỗ mũi hắn thì liên tục ngửi ngửi, dường như là đang cố gắng đánh hơi vậy.

Trong bụi cây ẩn núp Long Hạo Thần cảm giác được vạt áo bị kéo kéo, liền quay sang nhìn ngồi bên hắn nam hài.

Cậu bé chỉ chỉ trên mặt đất, nơi một hàng chữ đã xuất hiện.

"Bọn chúng là lũ buôn người, ngươi đánh không lại đâu. Đợi một chút nữa, khi lũ đó đánh mất cảnh giác ta giữ chân chúng rồi ngươi chạy đi."

Long Hạo Thần nhăn mày, lắc đầu cự tuyệt. Ôm lấy thân hình nhỏ nhắn của cậu bé vào lòng, nói the thẻ.

"Không được, ta không thể bỏ lại cậu. Ta nhất định sẽ mang cậu thoát khỏi bọn chúng!"

Giọng điệu lẫn ánh mắt đều hiện vẻ cương quyết kiên định làm cho cậu bé có chút kinh ngạc.

Cậu ta .....

Đám buôn người rà xoát hết một lược, nhìn xung quanh không thấy con mồi, giận giữ hét lớn.

"Chết tiệt! Cái kia nam hài như thế nào biến mất rồi!"

"Cả mùi hương cũng không còn ở quanh đây nữa"

Một trong những tên hắc y nhân, bị Long Hạo Thần nhìn thấy vẻ mặt tên cầm đầu xì khói, ra lệnh.

"Ngơ ngác ở đây làm gì! Còn không mau chia ra tìm kiếm!"

"Rõ!!"

Đám y nhân nghe lời, tách nhau ra mà chạy vào từng đám rừng cây. Tên thủ lĩnh theo đó cũng đi mất.

Đợi khi bọn chúng biến đi một khoảng thời gian, từ trong bụi cây bước ra Long Hạo Thần dòm ngó xung quanh.

Đợi khi chắc chắn rồi không còn tên hắc y nhân nào quanh đây, Long Hạo thần mới gọi từ trong bụi cậu bé bước ra.

Hắn gấp gáp thu dọn rau dại cùng cái thủy tinh lọ Bồi Nguyên Dịch, dẫn nam hài đi trên quen thuộc đường mòn về nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net