part 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hồi 1:
Quách Tĩnh Hoàng Dung mang theo Dương Quá, Vũ thị huynh đệ trở về Đào Hoa Đảo, Quách Phù đột nhiên quen được 3 ba tiểu bằng hữu cùng tuổi, tất nhiên là vui mừng cực kỳ. Bốn người làm quen sau cả ngày tụ hợp vui chơi cùng một chỗ, Quách Tĩnh trong mắt có chút không vui, hắn hướng Hoàng Dung nói : "Phù nhi rốt cuộc là nữ hài, tuổi cũng không còn nhỏ rồi, cả ngày cùng ba người bọn hắn xen lẫn với nhau, không khỏi có điểm kỳ cục."
Hoàng Dung cười nói: "Đều là con nít thôi! Khó có được cơ hội ở cùng một chỗ chơi đùa với nhau, huynh cũng quá đa tâm đi!”
Quách Tĩnh thấy Hoàng Dung lơ đễnh, nhân tiện nói: "Muội đã nói không ngại, những hài tử này liền giao cho Muội, bất quá võ công kinh sử cũng không thể bỏ mặc, muội cần phải giáo dục chúng cho tốt."
Hoàng Dung liền sắp xếp thời gian học tập, bốn hài đồng cũng bắt đầu quy củ, giờ dần rời giường luyện công, giờ Thìn học tập tứ thư, buổi trưa ăn cơm nghỉ tạm, giờ Mùi...Bước vào cuộc sống có quy luật, bốn người cùng cảm thấy hạn chế, nhưng Hoàng Dung đốc thúc quá nghiêm khắc, lâu ngày cũng thành thói quen.
Hôm đó giờ ngọ, bốn người lại chạy đến trong rừng bẫy xà đánh điểu, nhiều người náo loạn một trận, Dương Quá bỗng nhiên hướng Quách Phù nói : "Phù muội, ngươi trước tiên đến ngoài rừng chờ, ba người chúng ta so tài một phen đã." Quách Phù chẩu môi tức giận nói : "Các người chắc chỉ lại khoa tay múa chân, ta vừa vặn làm trọng tài, như thế không được sao?"
Dương Quá cùng đại tiểu Vũ nhìn nhau cười cười, ba miệng một lời nói : "Ngươi là nữ hài tử, việc này sao có thể cho ngươi làm trọng tài được?" Quách Phù nghe vậy nhất thời nổi tính tiểu thư, mặt nàng đỏ bừng, cả giận nói: "Nữ hài tử thì thế nào? Ta bây giờ không đi, xem các ngươi có còn so đấu ko!"
Dương Quá cùng đại tiểu Vũ thấy nàng tức giận, nên cũng không dám làm quá, ba người thấp giọng thương lượng, sau một lúc, Dương Quá khó xử nói : "Phù muội, chúng ta cũng không phải bài xích ngươi, thực sự chuyện này có chút không tiện... Ngươi có biết chúng ta so đấu cái gì không?" Quách Phù tức giận nói : "Các ngươi không nói, ta làm sao biết được?"
Dương Quá trầm ngâm nửa ngày, cuối cùng nói: "Phù muội, ngươi thề không nói cho người khác nghe chuyện này, chúng ta sẽ...cho ngươi làm trọng tài..." Đại tiểu Vũ vừa nghe, hoảng sợ, cuống quít nói : "Không được đâu! Như vậy sao được!" Quách Phù lập tức cả giận nói: "Hai người các ngươi nếu còn tiếp tục dong dài, sau này ta vĩnh viễn không cùng bọn ngươi nói chuyện!"
Đại tiểu Vũ luôn có cảm tình với Quách Phù, thấy nàng nói ra lời này, không khỏi lúng ta lúng túng không dám lên tiếng. Dương Quá thấy hai người không còn dị nghị, liền vội vàng nói : "Chúng ta so đấu coi ai tiểu tiện xa hơn, ngươi còn muốn làm trọng tài sao?" Quách Phù vừa nghe, sắc mặt đỏ bừng, nhưng lại cảm thấy khá thú vị. Nàng nghĩ thầm: ( nam nhân đi tiểu không biết cùng ta có gì khác nhau, như thế nào còn có thể so xa gần? Không bằng ta cũng cùng bọn hắn tham gia...)
Ba người vừa nghe Quách Phù cũng muốn tham dự, cả đám cười đến nghiêng ngả, nhưng Quách Phù nằng nặc đòi tham gia, bọn hắn cũng ngăn không được, thế là bốn người xếp hàng ngang, chuẩn bị bắt đầu một cuộc thi so đấu kì lạ.
Quách Phù ngồi xổm xuống bày ra tư thế tiểu tiện thường ngày, lại thấy ba người bọn họ chỉ đứng thẳng không ngồi, không khỏi gắt giọng: "Uy! Các ngươi như thế nào cứ đứng mãi thế?" Dương Quá cười nói: "Nam nhân đi tiểu vốn là đứng, nữ nhân mới chịu ngồi cạnh nước tiểu." Quách Phù thần tình không tin nói : "làm sao có chuyện này, các ngươi lại thông đồng lừa gạt ta!" Ba người nghe đến đó cười đến gập cả eo.
Sau một lúc lâu, Dương Quá nói : "Ngươi nếu không tin, chúng ta liền tiểu trước cho ngươi xem." Hắn ra lệnh một tiếng, ba người sôi nổi móc ra tiểu kê, đái ngay tại chỗ. Quách Phù chỉ thấy ba cổ thủy tiễn, thẳng tắp phun được thật xa, không khỏi kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm. Nhưng bên cạnh thủy tiễn phun ra, kê kê mỗi người dều có hình
Dạng khác nhau mới thựcsự làm nàng giật mình; nhất là đồ chơi của tên Dương Quá kia thật quá to lớn, mặt trên lại mọc đầy lông màu đen, thoạt nhìn thật sự dữ tợn đáng sợ.
Ba cột nước dần nhỏ lại, cuối cùng ngừng hẳn, Dương Quá cười nói: "Vẫn là ta lợi hại nhất!" Tiểu Vũ không phục cãi lại: "so đấu không công bằng! Kê kê ngươi dài, đương nhiên là tiểu xa hơn, chờ tiểu kê ta thật dài , nhất định sẽ không thua ngươi!" Dương Quá quay đầu hướng Quách Phù cười nói: "Phù muội, ngươi xem tiểu Vũ xấu lắm! Ngươi là trọng tài, còn không chủ trì công đạo!" Quách Phù ngây ngốc không trả lời, vẫn còn đang nhìn vào hạ thân của 3 người.
Ba người nhìn nhau cười, chớp mắt trao đổi, lại đồng thanh nói : "Ngươi không phải nói sẽ so đấu sao? Như thế nào còn không đi tiểu?" Quách Phù phục hồi tinh thần lại, không khỏi xấu hổ đến đỏ bừng mặt, nàng lúng ta lúng túng nói : "Ta không đứng tiểu được, như thế nào với các ngươi?" Dương Quá nắm chặt tay nói : "Không sao, ngươi ngồi tiểu, chúng ta chấp ngươi ba thước; chỉ sợ ngươi không dám chơi, lại làm rùa đen rụt cổ!"
Quách Phù luôn luôn kêu ngạo, bị Dương Quá khích tướng, không khỏi nổi lên tâm lý háo thắng, nàng nghĩ thầm:”ta dùng 2 tay chống eo, đem tiểu bảo nhô cao, dùng sức đẩy nước tiểu, cũng không nhất định gặp thua, huống hồ còn có ba thước tiện nghi mà!” Quách Phù vẫn còn mang tâm tính tiểu hài, làm việc không nghĩ đến hậu quả, lập tức nàng cởi quần, hai tay chống trên thảm cỏ, đem âm hộ trắng nõn nhô lên lồ lộ, "Xuy" một tiếng, liền đái ra.
Ba người bàn đầu định trêu chọc nàng, cũng không nghĩ tới Quách phù thật sự đi tiểu trước mặt bọn chúng, Quách Phù làm việc này, thật đúng là khiến ba người đầu óc choáng váng, bọn chúng nhất tề tiến lên, cúi đầu tò mò tranh xem âm hộ của Quách Phù, thiếu chút nữa đều đem mặt của mình dán lên trên đó.
Quách Phù 11 tuổi, âm hộ của nàng, nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, chỗ ấy của nàng bóng loáng phấn nộn, giống như một mầm cây đào mật, hai mép thịt hồng hào sống động như ánh nắng ban mai ửng trên làn da tuyết trắng. Cột nước từ hai mép âm hộ phun vãi ra, mơ hồ có thể thấy được một cái lỗ nhỏ hồng hồng. Ba người toàn thân đều nóng lên, tiểu kê không hẹn cùng nhau cương cứng.
Quách Phù thấy ba người tề tụ bên cạnh, chuyên tâm nhất trí nhìn chằm chằm nơi riêng tư của mình, không khỏi dương dương tự đắc nói : "Thế nào! Là ta thắng chứ?" Ba người đưa mắt nhìn nhau, lúng túng nói: "Là ngươi thắng! Chúng ta không bằng ngươi."
Quách Phù đứng dậy sau, đột nhiên phát giác ba người còn chưa kéo quần, dưới khố vật lạ càng ngang nhiên đứng vững, không khỏi vạn phần ngạc nhiên, nàng kinh ngạc nói : "Kỳ quái! Mới vừa rồi chỗ ấy của các ngươi còn nhỏ như con chim non, vì cái gì hiện tại cương cứng như con gà chọi thế này?" Trong ba người Dương Quá tuổi nhiều hơn, lại đang lúc dậy thì, bởi vậy phương diện này hiểu được không ít. Bất quá hắn trời sanh tính giảo hoạt, thấy đại tiểu Vũ cái hiểu cái không, Quách Phù lại khờ dại, hắn liền cũng đi theo giả ngu.
Quách Phù thấy ba người nửa thân dưới cùng mình bất đồng, đã kinh ngạc vạn phần, hiện giờ thấy ba người nửa thân dưới lại vẫn tiếp tục co duỗi bành trướng, lại càng cảm thấy thú vị. Nàng trong chốc lát hỏi Dương Quá, vì cái gì nửa thân dưới của hắn lớn lên lại nhiều lông như vậy; trong chốc lát lại hỏi đại võ, vì cái gì lông của hắn không nhiều bằng Dương Quá nhiều; đợi đến thấy tiểu Vũ nửa thân dưới trụi lủi một mảnh, liền lại quấn quít lấy tiểu Vũ liên tục truy hỏi. Ba người cũng muốn cẩn thận nghiên cứu thân thể Quách Phù, nhân cơ hội liền muốn cầu Quách Phù cũng cởi khố cho bọn họ nhìn một cái; Quách Phù nghĩ thầm, chính mình lấy một đổi ba cũng không tổn hại, liền thoải mái mặc cho ba người quan sát. Bốn người tất cả đều vui vẻ, cùng lúc mở rộng tầm mắt.

Hồi 1(tt):
Ba người càng nói càng hăng, dần dần đem mục tiêu chuyển hướng sang người một nữ nhân khác -- Hoàng Dung. Dương Quá nói : "Kỳ thật bản thân ta cảm thấy được Phù muội còn nhỏ, Quách bá mẫu mới là đại mỹ nhân cực kì quyến rũ!" Hắn một thân gợi chuyện, đại tiểu Vũ cũng sôi nổi mỗi người phát biểu ý kiến của mình. 
Tiểu Vũ: "Sư nương quả thật so với Phù muội càng xinh đẹp hơn nhiều, không biết chỗ ấy của nàng ta có giống Phù muội hay không?"
Dương Quá: "Ha ha... Ngươi tiểu quỷ này! Sư nương chỗ ấy đương nhiên cùng Phù muội không giống nhau!" 
Tiểu Vũ: "Làm sao ngươi biết? Chẳng lẽ ngươi xem qua?" 
Đại võ: "Phi! Ngươi đừng bậy bạ! Hắn như thế nào có thể xem qua?"
Dương Quá: "Ta tuy rằng chưa có xem qua, nhưng nghĩ thôi cũng biết chỗ ấy của sư nương nhất định rậm rạp lông mao!" 
Tiểu Vũ: "Oa! Mọc đầy lông à! Nếu có thể nhìn xem chỗ ấy của sư nương, không biết sướng đến cỡ nào đây!" Ba người bàn luận đương lúc phấn chấn, nhiệt huyết sôi trào, lại lại nảy ra ý nghĩ xem lén Hoàng Dung tắm rửa. 
Cả ba lặng lẽ tiềm ẩn tại của sổ phòng ngủ củaHoàng Dung, nằm sấp chờ đợi, không lâu sau bên trong bỗng sáng đèn, Hoàng Dung quả nhiên cho tỳ nữ ra ngoài chuẩn bị tắm rửa. Nàng trước hết bới lên mái tóc dài, theo đó thoát dây đai lưng, nhẹ nhàng cởi y phục của mình. Theo từng mảng y phục thoát đi, da thịt tuyết trắng của Hoàng Dung dần dần hiện ra, ba người tranh nhau đẩy đầu đứa trước xuống, hưng phấn nhìn xem cảnh tượng tuyệt với này. Chỉ thấy thân thể Hoàng Dung: Da thịt trắng tinh bóng loáng, thân thể thướt tha mềm mại, 2 gò bồng đâò căng mộng run rẩy trong không khí, bờ mông đầy đặn rợn tròn trịa trắng pha. Ỡ giữa khu vực hình tam giác là một dải cỏ mềm đen bóng, đùi ngọc thon dài, thoắt ẩn thoắt hiện dưới làn sương nước, tiểu huyệt bí hiểm có lẽ đang giấu sâu dưới mảng cỏ quyến rũ kia.
Thấy được thân thể quyến rũ dụ nhân của sư mẫu, trong lòng ba người rung động, quả thực không gì sánh kịp. Thân thể Hoàng Dung thành thục đầy đặn mượt mà, cùng Quách Phù tiểu cô nương non nớt hoàn toàn bất đồng; đó là một ảm giác tràn ngập nhục dục hấp dẫn khó tả, gợi lên trong lòng 3 đứa trẻ thứ dục tính nguyên thủy nhất. Ba người huyết mạch sôi trào, dục hỏa tăng vọt, côn thịt dưới khố cũng mất thăng bằng thẳng cương lên. Ngày thường Hoàng Dung đoan trang nghiêm khắc như thế, không ngờ lúc cởi quần áo ra, lại dụ hoặc mê người bực này; bọn hắn ngày thường mặc dù đối với Hoàng Dung kính sợ có thừa, nhưng thấy thân thể hoàn mỹ không tỳ vết trần trụi của Hoàng Dung, nháy mắt lòng kính sợ ấy đã hóa thành những dục niệm vọng tưởng dâm tà. 
Lúc đầu, bọn hắn e ngại Hoàng Dung phát hiện, rình coi động tác còn có chút cẩn thận, nhưng theo động tác tắm rửa kì cọ của Hoàng Dung, bọn trẻ căn bản quên luôn việc cảnh giác. Võ công Hoàng Dung vốn cao cường, đang tắm rửa bên trong đột nhiên cảm thấy khác thường, nàng bất động thanh sắc ngưng thần lắng nghe, bỗng phát hiện phía sau ngoài cửa sổ truyền ra tiếng vang rất nhỏ. Nàng im lặng như không có việc gì bỗng nhiên xoay người, hai mắt tinh quan chợt hiện, phát hiện có người nhìn lén bên ngoài cửa sổ; do tiếng hít thở của bọn chúng trở nên dồn dập khiến cho nàng lền phát giác, ngoài cửa sổ hẳn có ba người. Nàng vốn muốn nhanh chóng đứng dậy mặc lại y phục, tiện tay bắt kẻ coi trộm, nhưng nghĩ lại rồi lại thay đổi chủ ý. Nàng chậm rãi rửa qua loa cở thể, bỗng nhiên nhanh như chớp ánh đèn vụt tắt, nháy mắt đã lướt thân ra ngoài cửa sổ; quả nhiên nhìn thấy: Dương Quá, đại tiểu Vũ ba đứa bé bướng bỉnh đang hốt hoảng mà chạy. Hoàng Dung nghĩ đến ba đứa đã nhìn thấy thân thể của chính mình, không khỏi vừa - xấu hổ, lại càng không biết phải làm sao. Thời đó lễ giáo qúa mức nghiêm ngặc, nam nữ chi phòng là chuyện càng đại sự, ba người tuy nói tuổi còn quá nhỏ, đối với thân thể nữ nhân sinh ra tò mò, nhưng việc rình coi trưởng bối tắm rửa, lại là hành vi bại hoại suy dồi luân lý. Chính mình nếu mặc kệ, chỉ sợ bọn chúng như chó đói quen mùi, ngày sau lại càng quá phận, nhưng nếu trách mắng thẳng thừng bọn chúng, chính mình thực lại khó có thể mở miệng. Nhưng đáng sợ nhất vẫn là ba người nếu nhìn thân thể của mình, lại sinh ra dâm ý tà niệm, kia mới thực sự đau đầu!
Nghĩ đến đây, gương mặt xinh đẹp của nàng không khỏi đỏ lên. Dương Quá đại tiểu Vũ ba người, không biết hành vi rình coi có hay không bị Hoàng Dung phát hiện, trở về chỗ ở, trong lòng đều rất hoang mang. Ba người khe khẽ tư nghị, nếu sư mẫu hỏi tới, xem phải trả lời thế nào, lại không biết tất cả lời nói của chúng, đã toàn bộ rơi vào tai Hoàng Dung. Nguyên lai Hoàng Dung muốn giáo huấn bọn chúng một phen, nên lén tiềm phục bên ngoài cửa sổ, nghe lén bọn chúng nói chuyện. Ba người đương lúc huyết khí phương cương, tâm tính chưa định, thương định đối sách sau, không ngờ lại không kiêng sợ tiếp tục bình luận về thân thể Hoàng Dung.
Dương Quá: "Oa! Ta vừa rồi nhìn thấy thiếu chút nữa nhịn không được muốn xông vào! Các ngươi thì sao?"
Đại võ: "Hắc hắc! 2 cái màn thầu của sư nương, thật sự vừa to vừa trắng vô cùng, nếu có thể sờ nàng một phen, vậy thì tuyệt biết mấy!"
Tiểu Vũ: "Ôi! Ta chỉ muốn ôm sư nương, đút vào bên trong tiểu huyệt của nàng.. Oa! Tưởng tượng đến liền chịu không được..." 
Dương Quá: "Ha ha! Tiểu kê của người làm sao thỏa mãn được sư nương? Nếu là ta thì còn có thể!"
Ba người ngươi một lời ta một câu, càng nói càng thô tục, Hoàng Dung nghe được mặt đỏ tim đập, hai chân như nhũn ra; nàng có nằm mơ cũng không còn nghĩ đến, ba tên cô hồn tiểu quỷ tử trong đầu lại có nhiều ý niệm xấu xa như vậy. Ba người nói đến cao hứng, dục hỏa tăng vọt, lại cùng nhau thủ dâm. Hoàng Dung trở về nơi ở, thật lâu không thể ngủ được. Ba đứa trẻ kia dùng dâm ô loạn ngữ thất điên bát đảo nói loạn về thân thể mình khiến trong lòng của nàng rung động thật sâu. Chính mình coi những tiểu tử kia như con cháu, thật không ngờ lại hạ lưu ngấp nghe mình! Nghĩ đến mới vừa rồi ba người thủ dâm tập thể, nàng vừa xấu hor vừa giận, nhưng trong lòng mơ hồ có chút cảm giác khác thường. Nàng chỉ giấc từng trận hàn ý, kích động khiến toàn thân run rẩy, dưới hạ thể không ngờ tiết ra một mảng xuân ý dào dạt. 
Hôm sau, Hoàng Dung như không có việc gì đốc thúc 4 đứa Luyện công đọc sách, nhưng cũng tiện thể một phen, lại trình bày sơ qua về việc nam nữ và những luân lý không được quá hạn. Quách Phù bỗng nhớ lại chuyện hôm qua, trong lòng không khỏi đa nghi; ba người thấp thỏm không yên, lại càng mặt đỏ tai hồng, cũng may Hoàng Dung chỉ là đơn thuần nói rõ lí lẽ, vẫn chưa đề cập đến cái khác. 
Bốn người tánh tình trẻ con, sợ qua một trận, đảo mắt lại vui vẻ cười đùa, Hoàng Dung thấy thế, trầm ngâm, xem ra bọn hắn cũng không còn cơ hội lại làm ra những việc vô lễ. Mấy tháng sau, thế sự thay đổi, Dương Quá trong lúc vô tình nghe lén được Quách Tĩnh Hoàng Dung đối thoại, hoài nghi ngoài cha chết bởi Quách Hoàng phu phụ, cho nên đối với hai người sinh lòng hận ý. Không lâu phát sinh xung đột với 3 đứa kia, hắn và Quách Phù, Vũ thị huynh đệ lại đánh một trận, Quách Tĩnh Hoàng Dung dù chưa trách cứ, nhưng lại nhìn thấy hiềm khích nảy sinh rõ ràng. Sau đó bốn người phân cho Quách Tĩnh, Hoàng Dung thay nhau dạy dỗ, Quách Phù, Vũ thị huynh đệ do Quách Tĩnh dạy, Dương Quá thì do Hoàng Dung phụ trách; nhưng Hoàng Dung không truyền dạy võ chỉ dạy văn, càng khiến cho hắn trong lòng đầy ý nghi kỵ. Không lâu, Tương Dương quân tình căng thẳng, Quách Tĩnh chạy tới trợ giúp, trên đảo một mình Hoàng Dung chiếu cố bốn đứa nhỏ. Ngày hôm đó Hoàng Dung lại muốn Dương Quá một mình ở thư phòng nghiên cứu tứ thư, chính mình đến luyện võ tràng, giảng dạy Quách Phù, Vũ thị huynh đệ “lạc anh kiếm pháp”; Dương Quá càng nghĩ càng giận, liền trộm chạy ra ngoài, đi về hướng bờ biển chơi đùa. Hắn đang trong nham động sờ cá bắt tôm, tự đắc này vui, bỗng nhiên ngẫng đầu lại thấy Hoàng Dung đang từ nơi xa hướng bờ biển chạy tới. Hắn chấn động, nghĩ thầm: “ chẳng lẽ mình chuồn êm đã bị phát hiện? Quách bá mẫu tới bắt ta sao? “ hắn sinh lòng sợ hãi, nép kín trong hang, nhìn lén động tĩnh của Hoàng Dung.\

Hồi 2:
Hoàng Dung luôn luôn có thói quen tắm biển, ngày hôm đó giảng dạy Quách Phù, Vũ thị huynh đệ xong, một thân nàng ướt đẫm mồ hôi, liền muốn đến trong nước biển thanh tẩy một phen. Bích Hải Lam Thiên (trời xanh), gió lạnh phơ phất, Hoàng Dung chỉ cảm thấy vui vẻ thoải mái, phiền muộn toàn bộ tiêu tán. Nàng cởi quần áo ra, gấp lại chỉnh tề, để trên chỗ nham thạch, rồi sau đó liền kéo giãn tay chân, tập thể dục trước khi nhảy vào nước. Giấu kín mình trong hang động, Dương Quá, cách chỗ Hoàng Dung thoát y bất quá chỉ hơn trượng, Hoàng Dung vừa mới nhất chân hạ tay, toàn bộ đều lọt vào mắt hắn. 
Dưới ánh mặt trời, thân thể trắng noãn đầy đặn của Hoàng Dung được phơi bày một cách tinh tế, theo cử động tay chân nổi lên từng đạo ánh sáng rực rỡ, phía sao bụi cỏ gần đó, có kẻ đang lén lút. 
Dương Quá chỉ cảm thấy tim đập rộn lên, huyết mạch sôi sục, nguyên bản tràn đầy lòng sợ hãi, nháy mắt đã hóa thành dục hỏa không thể áp chế được. Bỗng dưng, Hoàng Dung thi triển một thế "Phi Yến lướt sóng", nhẹ nhàng nhảy vào trong biển; nháy mắt, nàng đã ẩn mình trong lòng đại dương xanh thẳm kia, bị che kín bởi những đợt sóng trắng xô vào bờ.
Dương Quá lại gần lật ra từng kiện y phục của Hoàng Dung, khi thấy bên cạnh là cái yếm cùng quần lót của nàng, hắn hứng khởi vạn phần nghiên cứu. Cái yếm của Hoàng Dung hình thức cũng bình thường, không có chỗ đặc thù , nhưng chiếc quần lót bằng tơ nho nhỏ đáng yêu, thật ra có điểm độc đáo, cùng quần lót nữ nhân thông thường khác nhau rất lớn. Thời ấy thông thường quần lót nữ nhân đều có dạng tứ giác rộng thùng thình, kiểu dáng cùng quần dài không khác nhiều, chỉ là chiều dài hơi ngắn, nhưng quần lót Hoàng Dung lại thiết kế kiểu dây buột lưng, chẳng những chật hẹp ngắn, lại là hình tam giác bó sát háng, dưới đáy quần có 2 miếng bông mềm đệm lên, chỗ vãi đệm hơi hơi ố vàng, chỉ ngửi thấy một mùi khai nồng tanh tanh. 
Dương Quá thưởng thức chiếc quần lót, chỉ cảm thấy dục diễm tăng vọt, nửa thân dưới sưng lên như muốn nứt ra, nhịn không được liền đem quần lót bao lấy dương vật khuấy động liên hồi. Hoàng Dung ở trong biển tắm rửa nhưng cũng tốn cả canh giờ, khi cảm thấy sảng khoái tinh thần, quanh thân khoan khoái, liền trở lại bờ biển mặc quần áo, nhưng nàng lại rõ ràng phát hiện, quần áo đã không cánh mà bay. 
Nàng cuống quít ở nham thạch bốn phía tìm kiếm, lúc này đột nhiên nghe thấy Dương Quá hừ lên hoang khang cùng với tiếng cười hèn mọn, hướng nơi này đi tới, Hoàng Dung không có quần áo che đậy thân thể, bất giác thẹn đỏ mặt, liền lắc mình trốn sau nham thạch. Chỉ thấy Dương Quá rũ tay, mang theo áo khoác, thản nhiên đi thong thả lại đây, ngồi ở trên tảng đá lớn nhìn cảnh biển xa xa. Hoàng Dung trong lòng chán nản, thầm nghĩ: “ nhất thời khinh thường chưa đem quần áo cất kỹ, lại gặp phải cơn gió chết tiệt nào đó, hiện giờ cả người trần truồng, thật không hiểu như thế nào cho phải? “ 
Nàng nhìn chằm chằm Dương Quá, chỉ nghĩ hắn ngồi một chút sẽ đi, chính mình có thể trở ra tìm quần áo, ai ngờ Dương Quá lại hình như có ý ở đó hồi lâu, đến khi chiều tà mà vẫn thong dong ngồi trên bãi đá hóng mát. Hoàng Dung đợi một trận, thấy Dương Quá không có ý tứ rời đi, không khỏi âm thầm nóng lòng.
Lúc này đột nhiên nghe thấy Dương Quá thì thầm: "Di! Đây không phải quần áo Quách bá mẫu sao? Như thế nào để tại đây?" Hoàng Dung vội vàng nhìn qua, chỉ thấy Dương Quá chui xuống một tảng nham thạch, xoay người từ trong hốc đá moi lên một đống quần áo, trong nội tâm nàng thầm kêu không ổn: “áo ngoài cũng thôi, nọi y của ta để cho hắn nhìn thấy, không phải mắc cở chết người sao!” 
Dương Quá moi lên quần áo, từng kiện mở ra đặt trên trên tảng đá, trong miệng thỉnh thoảng thì thào tự nói: "Kỳ quái! Cái này là đồ chơi gì đây? Rốt cuộc làm sao mặc đây? ..." Hoàng Dung thấy Dương Quá cầm chính chiếc quần lót mình yêu thích lên so đi so lại, không khỏi xấu hổ đến đỏ bừng cả mặt; nhưng màng kinh người còn lại phía sau, Dương Quá đột nhiên cởi quần, mặc thử quần lót của nàng! 
Hoàng Dung thật đúng là tức điên , nhưng bản thân đang trần như nhộng, lại vô pháp lộ diện. Chỉ nghe Dương Quá trong miệng nói nói : "Đồ chơi nếu mặc ở trên người Quách bá mẫu, nhất định đẹp vô cùng... Hắc hắc... Đũng quần này từng dán vào chỗ ấy của Quách bá mẫu, ta hiện tại mặc vào, chẳng phải là

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net