Thần là Kim Jaejoong

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Chậm chặp trôi.

Hoàng cung vẫn yên ả như những ngày khác, nhưng bên trong lại đang vô cùng hỗn loạn.

Ngay tối hôm ấy, ngục tù Hwang Kyung đã bị giết hại, mọi chuyện như bước đầu tiên cảnh báo cho hoàng thượng biết về điểm gở sắp xảy ra.

Tối hôm ấy, trong căn phòng ẩm thấp phía Tây tòa thành của hoàng cung, nằm khuất sau những mái nhà cao sang của địa chủ. Những người trung thành với hoàng thượng đã gặp mặt, bàn cách đối phó với Lee Sooman.

Hội đã có từ trước đó, nhưng đến bây giờ mới tìm được một căn nhà bí mật để có thể bàn bạc, tránh cái nhìn của bọn tay sai lão Lee, căn nhà ấy, chính là ngôi nhà của Sung Mi, nơi nàng từng sống cùng gia đình.

Sung Mi cũng có mặt trong hội, thật không thể ngờ, nàng lại là tay trong do hoàng thượng cài vào thanh hương lầu để nghe ngóng thông tin của tay chân lão Lee.

Hoàng thượng, sư phụ, phụ thân, Yunho, cậu, cha con Yoochun, Junsu, Kimin, và cả Sung Mi đều có mặt, ngoài ra còn có một số cận thần trung thành của hoàng thượng. Bọn họ, đều là những cận thần từ lúc thiên hoàng trị vì, tuổi tác cũng đã cao.

Muốn bắt được lão Lee, phải có bằng chứng, chứng minh rõ ràng tội ác của lão. Nhưng chuyện ấy thật sự không dễ, tay chân của lão có mặt khắp nơi, thế lực lại ngày càng mạnh, tội ác của lão đâu đâu ai cũng rõ, nhưng lại tìm không ra một người đủ can đảm đứng ra vạch mặt lão. Hơn nữa, muốn cho triều thần, tất cả tay sai của lão khiếp sợ, thì phải tìm ra tất cả chứng cứ, cũng như những tội nặng nhất mà lão gây ra.

Ý định cướp ngôi của lão quá rỗ ràng, nhưng lại không tìm ra được một manh mối. Hoàng thượng nhiều lần cho người đột nhập phủ Lee, khi trở về toàn gặp thất bại. Trong phủ, mọi nơi đều có bẫy, chưa kể có rất nhiều mật đạo bí mật được ngụy trang, muốn vào trong an toàn đã rất khó, huống chi lại phải tìm ra được những bí mật cất giấu.

Jaejoong cậu, khi còn ngồi trong lao, cũng từng nghe, Hwang Kyung nói, trong phủ Lee, ít nhất là 300 bẫy chết người, mật đạo lớn nhỏ cũng khoảng 100, phủ kín toàn bộ phủ. Các mật đạo thông nhau, vì vậy, chỉ cần phát hiện có thích khách,chúng nhanh chóng đi đến vây bắt.

Hơn nữa, trong phủ Lee, có một mật đạo chính, là nơi dùng để các tay sai thân cận, bàn chuyện mờ ám. Gần ngay đó, có một hầm sách, trong đó ghi lại chi tiết những tay sai, cận thần và cả những trọng trách họ nắm giữ cho đến bây giờ. Chỉ cần có quyển sách ấy, có thể vạch tội lão một cách dễ dàng.

Mọi thông tin cậu có cũng đã nói rõ, nhưng làm sao đột nhập phủ lại là vấn đề rất khó.

Không gian càng lúc càng trầm lắng, không ai nghĩ ra đối sách vẹn toàn. Mỗi người có một thế mạnh khác nhau, không thể kéo tất cả cùng xông vào phủ, như vậy rất nguy hiểm. Chuyện này, tốt hơn là cần người đi do thám, tìm ra chính xác các mật đạo, sau đó vẽ lại. Như vậy, sẽ dễ dàng cho những lần sau.

Sung Mi, từng vào trong phủ Lee để mua vui, nàng phải tiếp rượu và chơi đàn cho các quan. Vì vậy, đôi chút biết trong phủ có gì. Lính canh cứ một canh giờ thay ca, mọi cổng ra vào, đều có người canh gác, kiểm tra xem có phải người trong phủ hay không mới có thể đi vào. Nên đi qua cổng là chuyện không thể. Các mái nhà đều có cung thủ nấp sẵn, rất khó tiếp cận. hơn nữa, tất cả các cửa ra vào đều treo chuông gió. Bất cứ ai mở cửa bất ngờ sẽ vướng vào chuông, binh lính sẽ lập tức đến kiểm tra. Xem ra, đột nhập cũng rất khó.

Mọi cách đều bế tắc.

Đến khi trời gần sáng, Yunho mới nghĩ ra một cách, tuy rằng còn nhiều sai sót, nhưng cũng có thể thực hiện được.

Anh điềm tĩnh đến lạ thường, khác hẳn mọi khi. Nói rõ cho mọi người nghe về cách của anh.

Ban đầu, sẽ cần 2 người vào phủ, đi bằng cửa chính. Một trong hai người do thám toàn bộ phủ Lee, phải tìm ra mọi mật thất trong phủ, có thể nhớ chính xác, người còn lại, cần tìm hiểu xem những lính canh trong phủ hoạt động như thế nào, giờ giấc ra sao? Để tìm cách đột nhập cho những lần sau.

Yoochun có tài thiên bẩm tìm ra các mật đạo bí mật, từ nhỏ anh đã biết rõ các mật đạo trong cung, vì vậy, người đầu tiên đi, là Yoochun.

Có thể nắm rõ mọi thói quen trong binh lính, phải có con mắt quan sát rất tỉ mỉ, người đó, chỉ có thể là sư phụ. Lão cả đời sống vật vờ, nhưng mọi người trong kinh thành, lão đều rõ như lòng bàn tay, việc này không ai phù hợp hơn lão.

Sau khi đột nhập, tìm hiểu xong, hai người cần có hiệu lệnh, để bên ngoài hỗ trợ, tìm cách gây chú ý, sau đó sẽ thoát ra ngoài.

Changmin, sẽ theo trí nhớ của Yoochun mà vẽ lại toàn bộ bản đồ trong phủ Lee, chi tiết từng mật đạo.

Chuyện có thể đột nhập vào phủ Lee an toàn, có lẽ phải nhờ Sung Mi, nàng có tài dịch dung rất giỏi. Chỉ cần tìm hai cận thần trong phủ, tìm cách bắt họ, thay đổi y phục, dịch dung khuôn mặt sẽ vào trong thành công.

Sau khi có bản đồ trong phủ, những lần sau sẽ gài người theo dõi, xem xét động tĩnh, nhất cử nhất động sẽ được báo lại. Như vậy sẽ có lợi cho ta.

Kế sách còn quá nhiều sơ hở, vì phủ Lee binh lính rất nhiều, kiểm tra nghiêm ngặt, chỉ dịch dung chưa chắc đã qua. Có lẽ phải tập thói quen của những người đó, bắt chước một cách chính xác, mới tránh được tai mắt của họ.

Xem ra, lão sư phụ, phải vất vả một chuyến, tìm ra người cần dịch dung, quan sát tỉ mỉ để có thể học được thói quen của họ.

Còn việc trong các phòng đều treo chuông gió, việc này vẫn chưa nghĩ ra cách.

Jaejoong một hồi suy nghĩ, bất chợt cũng nghĩ ra một cách. Chẳng phải Kibum rất giỏi địa lý sao? Chỉ cần tính chính xác ngày gió tuyết đến, đúng ngày hôm ấy. Gió sẽ rất lớn, tất cả các chuông trong phủ đồng loạt đều rung lên, vì vậy, binh lính sẽ mất cảnh giác, việc đột nhập vào thư phòng sẽ dễ dàng hơn. Những ngày đó, tuyết sẽ phủ kín mọi mật đạo, nhưng những dấu chân trên tuyết sẽ dễ dàng nhận ra. Vì vậy, nếu nhanh mắt có thể sẽ thấy được những dấu chân đi vào mật đạo, việc tìm kiếm sẽ dễ hơn.

Nhưng còn một chuyện cậu muốn thử, đó là, trộm cuốn sách ghi lại mọi tay sai và việc làm của lão. Việc trộm sách rất khó, vì lão có thể phát hiện ra ngay, vì vậy, cậu cần một người có thể xem qua sách và nhớ tất cả những cái tên trong ấy. Chuyện này không ai có thể làm ngoài Junsu.

Việc ấy, cậu biết nó quá nguy hiểm, nhưng cậu không nghĩ ra cách nào khác. Chỉ khi biết được những người trong cuốc sách ấy, mới có thể vây bắt toàn bộ.

Junsu chưa từng nghĩ, việc nhớ tất cả sau một lần đọc của cậu lại có thể giúp ích cho hoàng thượng, cho Jung quốc, vì vậy, dù nguy hiểm cậu vẫn muốn đi. Nhưng Yoochun lại một mực phản đối. Cả phụ thân cũng không đồng tình. Cậu không giống Jaejoong có võ nghệ cao cường, cậu chỉ là một người bình thường, đột nhập phủ Lee là rất nguy hiểm đối với cậu.

Trước tình thế phản đối gay gắt của Yoochun, mọi người cũng không ép cậu làm theo. Nhưng cậu, dù Yoochun có nói gì, vẫn đồng ý.

Thái độ cương quyết của Junsu, không ai lay chuyển nổi. Vì vậy, nguy hiểm càng đẩy lên cao, cần một kế sách chu toàn hơn. 3 người vào phủ, như vậy, quá nguy hiểm.

Jaejoong cố suy nghĩ ra một cách có thể bảo vệ tính mạng của mọi người, nếu có biến xảy ra. Cậu không thể để Junsu tìm cái chết được, vì vậy, cậu quyết cũng vào theo.

Việc này, Yunho cũng không đồng tình, mọi người đều thấy quá nguy hiểm, càng đông người vào, tỷ lệ bại lộ càng cao.

Ngước nhìn trần nhà đã ấm mốc bao năm, suy tư một hồi, cậu cũng có kế sách. "hỗn chiến kế"

Ngay khi nhận lệnh rút lui từ bên trong, Changmin và Kibum ở ngoài, cùng một nhóm người gây ồn ào khiến binh lính chú ý, sau đó, mọi người ở trong rút lui cửa sau. Nếu như bị phát hiện, cậu liền vờ thích khách, dụ binh lính, một phen náo loán. Gì chứ, chạy, cậu giỏi hơn ai hết. Chỉ cần vờn một lúc, mọi người nhất định sẽ thoát ra. Khi ấy, chỉ cần dùng đến thứ pháo cậu từng được sứ giả phương Tây tặng, ném mạnh vào đám binh lính, việc tẩu thoát sẽ dễ dàng.

Hơn nữa cậu cũng đã nghĩ đến, thứ pháo ấy, rất hữu dụng, có thể sử dụng trên chiến trường. Được bào chế từ lưu huỳnh, phân ngựa dễ cháy và một số thứ khác. Từ nay đến ngày đột nhập, chỉ cần Changmin tìm cách bào chế, sau này nhất định có ích.

Cuối cùng, kế sách cũng chu toàn hơn. Từ nay đến ngày gió tuyết, chỉ còn 3 ngày nữa, sau 3 ngày, mọi thứ phải sẵn sàng.

Chương 49:

3 ngày sau.

Ngay từ buổi sáng sớm, trời đã nổi gió mạnh. Những cơn gió quất mạnh qua hàng cây, rít mạnh giận dữ, gió cuốn băng những thứ nó đi qua, hất tung lên không trung và rơi xuống đất, xác xơ như vừa bị ai đó phá nát.

Đêm hôm ấy, có lẽ là ngày lạnh nhất mà Jaejoong cậu từng chứng kiến. ngay cả khi đã mặc chiếc áo ấm bằng lông vũ, vẫn không khiến cậu khỏi rùng mình. Đêm nay, mọi chuyện phải thật hoàn hảo.

Quan sát sư phụ, Chunsu đi vào trong an toàn, trong cậu truyền đến một trận căng thẳng, vào bên trong, nguy hiểm càng đẩy lên cao. Yunho cũng có thể cảm nhận rõ sự căng thằng trong cậu, bàn tay cậu ướt đẫm mồ hôi, lạnh ngắt và run rẩy. Anh hiểu trong lòng cậu nghĩ gì, vì chính anh cũng đang rất căng thẳng. Chưa khi nào, mọi dây thần kinh lại căng đến vậy. Như ai đó vô hình, dùng lực thật mạnh kéo căng sợ dây, cứ kéo căng mãi, như chỉ cần một cái búng tay, sợ dây sẽ đứt.

Đã 2 tiếng trôi qua, bên trong vẫn không có động tĩnh nào. Không có tiếng động, nghĩa là vẫn chưa bị phát hiện. Nhưng đã lâu như vậy, sao vẫn chưa có tín hiệu.

Mãi đến khi, cậu sắp không nhịn được nữa mà lao vào, trong không gian liền vang lên tiếng chim cu gáy kêu.

Mọi chuyện đã thành công. Bây giờ chỉ tìm cách thoát ra.

Yunho ra lệnh cho Kimin cùng một vài người, giả danh dân thường say rượu đi ra phía cổng chính. Chuẩn bị gây gổ. Anh và cậu, nhanh chân chạy ra cổng phụ phía tây phủ Lee, nơi mà gần đường mòn trong kinh thành, có nhiều điểm nấp nhất để chuẩn bị tẩu thoát.

Ngay khi vừa đến nới, tiếng hô hào bên trong nghe rõ hơn bao giờ hết.

- Có thích khách, mau bắt chúng lại.

Chẳng hẹn mà gặp, cả anh và cậu đều nhìn nhau lo lắng. Mọi người đã gặp chuyện rồi. Nhanh chóng, cậu trùm áo đen kín người, định tung chân bay trên nóc nhà, nhưng chân còn chưa đi, cậu bị anh níu lại. Chuyện nguy hiểm như vậy, không thể để cậu làm.

Giằng co một hồi, không ai chịu nhường ai, cả cậu và anh đều muốn thay đối phương vào trong liều mạng. Đến khi tiếng đánh nhau vang lên rõ ràng, cả cậu và anh liền lao vào. Tay nắm chặt tay.

Yoochun không nghĩ mọi chuyện lại thuận lợi như vậy, quả nhiên tuyết phủ kín rất khó quan sát, nhưng khi mắt đã quen, mọi chuyện lại dễ dàng hơn. Binh lính càng nhiều, vết chân để lại trên tuyết càng đậm, chính vì vậy, anh dễ dàng tìm kiếm những mật đạo bên ngoài phủ, trong các thư phòng, mật đạo cũng bị anh nhìn thấy, nhanh chóng nhớ chính xác vị trí và cả cách bố trí, anh liền rời đi. Đến thư phòng bí mật, nơi Junsu đang trốn.

Nhưng không ngờ, lính gác ở đây rất cảnh giác, thấy anh và cậu, cùng sư phụ Jaajoong đi lại gần nhau, liền sinh nghi ngờ. Chúng chặn 3 người lại, kiểm trả trên người thật gắt gao. Thấy không có gì khả nghi, cả 3 được cho qua. Đúng lúc ấy, trên bầu trời xuất hiện một hắc y nhân, thân hình nhanh nhẹn, võ công cao cường, vượt qua bọn lính canh, chạy trốn vào khu ở của gia nhân.

Nhân lúc hỗn loạn bên trong, cả 3 nhanh chân chạy đi. Chuyện xảy ra trong chớp mắt, khiến những người trong cuộc cũng không để ý rõ hắc y nhân ấy là ai? Là người của mình hay là kẻ thù?

Bên ngoài phủ lại hỗn loạn từ những kẻ say rượu, lính gác được điều động gấp 3 lần bình thường, khiến việc rời đi khó khăn.

Đến khi gần ra đến cổng ngoài phía Tây, liền bị binh lính vây lại. Thì ra, tên hắc y nhân ấy đã bị phát hiện. Yoochun nhanh trí, vờ là người trong phủ giao tranh với hắn. Lại không ngờ người này, võ công cao cường, bản thân lại lo sợ bị phát hiện, không giám dùng hết tài năng, liền bị một dao vào cánh tay, máu chảy xối xả, sau đó, nhân lúc sơ hở, hắn tung người lên không, theo màn đêm biến mất.

Lính canh nhanh chóng đuổi theo, cùng lúc ấy, Jaejoong và Yunho đi vào, thừa cơ dìu mọi người thoát ra ngoài.

Những người bên ngoài, nhanh chóng rút lui. Phủ Lee được một phen náo nhiệt.

Nhanh chóng, mọi người trở về ngôi nhà cũ của Sung Mi, vết thương trên tay Yoochun máu chảy ngày càng nhiều. May mắn, Jaejoong luôn mang theo thuốc bên mình, liền cùng Junsu băng bó cho anh.

Nhìn Junsu, khuôn mặt đã tái mét, trắng bệnh mà Jaejoong không khỏi xót xa, để tiểu đệ vào nơi nguy hiểm, cậu thật sự hối hận.

Yoochun khuôn mặt đã bình ổn trở lại, vết thương cũng đã cầm máu, chỉ là nhìn Junsu sợ hãi không nói được lời nào, lại không dám khóc trước mặt mọi người khiến tâm trí anh không khỏi đau xót. Cậu chỉ nên ở trong vòng tay anh mà thôi. Chỉ nên là tiểu Susu của riêng anh.

Đến khi Yoochun đã khá hơn, hoàng thượng cùng mọi người cũng đã có mặt đông đủ. Mọi người mới dám tin, kế hoạch đã thành công.

Yoochun kể lại từng chi tiết các mật đạo cho Changmin ghi chép lại, vẽ nên một bản đồ chi tiết về phủ Lee. Trong khi ấy, Junsu cũng theo trí nhớ, ghi lại những thành phần quan tham, địa chủ dưới trướng của Lee Sooman. Danh sách ấy, khiến mọi người không dám tin vào những gì mình nhìn thấy. Phải có đến hơn phân nữa triều thần đã rơi vào tay Lee sooman.

Xem ra sau đêm nay, lão sẽ cảnh giác hơn rất nhiều, và cả cũng nên chuẩn bị cho cái chết đi.

Nhưng có một điều Yoochun thắc mắc, hắc y nhân ấy, từ đâu mà ra? Ban nãy anh đã hỏi Yunho, thái tử không sai ai âm thấm phá đám, sao lại có một hắc y nhân võ công cao cưỡng như vậy?

Yoochun cố nhớ xem hắn có gì đặc biệt, nhưng lúc ấy tình thế cấp bách, thật sự không nhớ nổi. Mãi đến khi lão sư phụ tĩnh tâm, mới nhớ được hành động của y.

Võ công của y là của người Nam quốc, không giống võ công của nước Jung, xem ra hắc y nhân này là người Nam quốc.

Suy nghĩ một chút lại thấy có điểm khả nghi. Sau màn giao lưu, chẳng phải người Nam quốc đã trở về rồi sao? Vì sao còn lưu lại chốn này, hơn nữa lại là đột nhập phủ Lee? Chuyện này còn có uẩn khúc chăng?

Trước mắt không thể suy nghĩ được điều gì, hoàng thượng cho mọi người về nghỉ ngơi. Đêm hôm sau, sẽ cùng bàn kế, lật tẩy Lee Sooman.

Chương 50:

Trong căn phòng nhỏ của Kim gia, chính xác thì là 2.

Yoochun nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt đang lăn dài trên má Junsu, sau khi hồi phủ, lẻn vào phòng cậu, anh không nghĩ, Junsu bề ngoài mạnh mẽ như vậy, lại khóc lóc đến kinh thiên động địa.

Một mực ôm chặt anh, khóc đến long trời lở đất. Xem ra, Su yêu bị dọa cho sợ không nhỏ. Đến khi chỉ còn những tiếng thút thít nho nhỏ, cậu mới ngẩng đầu nhìn anh, khuôn mặt đỏ bừng vì ngạt mũi. Nhỏ giọng mếu máo.

- Chun không được chết. Không được bỏ Su lại một mình đâu.

- Được, ta biết rồi. Sao ta có thể bỏ Su được. Su là tất cả những gì ta có.

- Chun...hức...hức..

- Thôi nín đi, Jaejoong huynh sẽ nghe thấy đấy.

Mãi đến khi chỉ còn tiếng thở nhỏ nhẹ của cậu, Yoochun liền bế bổng cậu thẳng giường tiến tới. Dù sao hôm nay cũng bị dọa một trận khiếp sợ, cậu cũng nên nghỉ ngơi sớm. Nhưng cái chính là, thâm tâm nghĩ vậy, nhưng hành động lại thể hiện một cách khác. Mà từ trước tới nay, Junsu vẫn rất thật thà, không hề có ý định kháng cự hay là bài xích những chuyện anh làm. Nên cứ được một phải thêm hai, thêm ba. Cuối cùng chính là, gió rét bên ngoài vi vu, bên trong anh với cậu lại hòa hợp đến nóng bỏng.

Jaejoong mệt nhoài về phòng, ngẫm nghĩ hôm nay Junsu bị dọa như vậy, nhất định rất sợ hãi, toan bước sang phòng tiểu đệ ngủ chung an ủi, lại không nghĩ bị Yunho chặn lại, dọa cho khiếp sợ.

- Con mẹ nó, anh muốn dọa chết ta sao?

- Làm sao có thể, Jaejoong, bên ngoài rất lạnh, mau mau vào phòng.

- Tránh ra, ta sang phòng tiểu đệ, chuyện hôm nay, đệ ấy nhất định rất sợ, ngươi mau mau cút về hoàng cung đi, đừng đứng đây chắn đường ta.

Với những lời nói vô phép của cậu, anh sớm đã quen. Nhưng nghĩ cậu sang phòng Junsu, khác nào nửa đêm xem con chuột kia bị làm thịt. Dù sao hôm nay hắn cũng lập được công lớn, anh cũng không nên phá hỏng hạnh phúc của hắn. Ánh mắt nheo lại nguy hiểm nhìn Jaejoong, nhanh chóng bế cậu vào lòng, bước chân thoăn thoắt, thằng phòng cậu hướng đến. Đặt cậu xuống đất, Yunho nhanh tay khóa cửa lại, dù sao bên ngoài cũng rất lạnh, ngộ nhỡ cảm lạnh, thật không tốt.

Jaejoong trong lòng thầm mắng Yunho bá đạo, không coi lời cậu nói ra gì,nhưng thâm tâm lại có chút buồn cười. Anh như thế nào lại trẻ con như vậy. Vờ giận dỗi, cậu leo lên giường trùm chăn kín mít. Nằm xoay lưng lại phía anh, coi như cậu không quen, không biết con người này.

Nhưng mà, cậu chỗ nào không tránh, lại lên giường tránh anh, nên tình thế trong mắt anh có chút kì quái, mà chính xác hơn thì là ám muội.

Nhanh chóng leo lên giường của Jaejoong, cởi bỏ áo khoác ngoài. Yunho xoay người cậu lại, mặt đối mặt. Ánh mắt hai người nhìn nhau thật lâu, thật say mê. Cậu bị cái nhìn của anh mà như bị xuyên thủng, cả người bất giác đỏ lên, nóng bừng. Liếc nhìn đi chỗ khác, cậu không giám nhìn vào đôi mặt một mí, màu nâu sâu thẳm ấy. Lại nhìn ra vết thương ở cánh tay anh.

Như thế nào lại bị thương, rõ ràng lúc nãy đâu có thấy chuyện gì.?

- Lúc dìu Yoochun ra ngoài, có vài tên lính canh nhìn thấy, ta vì vậy mà ra tay, trong lúc rút lui, không để ý mà bị thương. Vết thương không sao, ta không muốn mọi người lo lắng nên không nói đến.

Như nhìn ra trong mắt cậu sự lo lắng, anh nhanh chóng trả lời. Cậu liền vùng dậy, tất tả chạy ra khỏi chăn, đến góc phòng, tìm hộp sơ cứu, nhanh chóng băng bó lại vết thương. Vết thương tuy không nặng, nhưng chỉ nhìn thấy chút máu từ người anh, cậu đã sợ hãi đến run rẩy. Bình thường, có lẽ là cậu cố chấp không nghĩ đến, nhưng khi những chuyện như đêm nay xảy ra, cậu mới biết, anh quan trong với cậu như thế nào. Và cậu yêu anh nhiều đến mức nào, sâu đậm ra sao?

Khẽ lau đi giọt nước mắt đang lăn dài bên má cậu, nhìn đôi mắt to tròn đen láy vì đau xót mà ngập nước, thật sự rất đáng thương. Anh cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt ấy, mút mát hết những giọt nước mắt hãy còn đong đầy.

Nụ hôn của anh trượt dần xuống hai bên má, hôn lên đường vân giọt nước mắt của cậu chảy xuống, rồi lại lên trán, lên mũi, và xuống đôi môi cậu. Đôi môi mà anh đã nghiện nó đến không thể dứt ra. Jaejoong hé miệng, đón nhận nụ hôn nơi anh, đánh rơi hộp sơ cứu xuống nền nhà, nhưng cả anh và cậu đã không còn tâm trí để ý đến nó nữa.

Yunho hôn lên má rồi qua hai vành tai đỏ hồng vì lạnh của cậu. Chạm đến chỗ nhạy cảm, cậu khẽ bật tiếng rên. Với cậu, những chuyện này quá đỗi mới mẻ.

Nụ hôn cứ trượt dần, xuống cổ, xuống hai bên quai xanh, rồi dừng lại ở đấy. Anh muốn cậu chấp nhận, anh muốn cậu đồng ý.

- Jaejoong.....anh yêu em.

- Yunho.

Cậu nhìn anh thật lâu, thật lâu, nhìn vào đôi mắt chân thành ấy, cậu biết, bản thân yêu anh nhiều đến thế nào, nhưng lại cố chấp không nói ra. Vì cậu sợ, sợ rằng nói ra sẽ khiến bản thân càng yêu anh nhiều hơn, sẽ nhận lấy nhiều đau khổ. Cậu sợ một ngày mất anh. Nhưng cậu đâu biết, bản thân đã si mê đến ngây ngốc.

Khẽ quàng tay qua cổ anh, cậu rướn người, chủ động hôn lên môi anh.

- Yun, yêu Yun.

Chẳng phải 3 tiếng thiêng liêng ấy, với anh chỉ như vậy là đủ, là quá đỗi ngọt ngào. Anh nhanh chóng chiếm lấy môi cậu, mút mát làn hương nơi khoang miệng cậu, nơi chỉ riêng cậu mới có, và chỉ anh được chiếm hữu nó. Anh vươn đầu lưỡi, tiến vào sâu trong khoang miệng, cố bắt lấy chiếc lưỡi mềm mại của cậu, vì e ngại mà trốn tránh anh, vì e ấp mà càng khiến anh khao khát hơn. Dứt ra khỏi nụ hôn tường chừng bất tận ấy, cậu ngả đầu vào vai anh thở dốc. Yunho, lần theo bên cổ cậu, mỗi nơi anh đi qua để lại muôn vàn dấu hôn. Những

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net