Thần là Kim Jaejoong

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 43:

Bình minh đã thức dậy từ lâu, nắng cuối thu len lỏi qua kẽ lá, xuyên qua các khe hở chiếu xuống thảm cỏ xanh trong vườn. Tiếng chim non tíu tít gọi mẹ, chúng đang háo hức chờ phần ăn sáng mà chim bố, chim mẹ mang về. Ánh nắng nhẹ nhàng qua khung cửa chiếu vào căn phòng như muốn đánh thức cậu dậy. Gió mơn man, vuốt ve khuôn mặt đang ngủ yên, như vẽ lên một khúc nhạc xanh yên bình, êm ả. Cậu cựa mình tỉnh giấc, vươn vai cho cơ thể thoải mái hơn, nhìn quanh căn phòng, Junsu đã dậy từ sớm, đang hì hụi pha trà.

- Su. Sao không gọi huynh dậy?

- Thấy huynh ngủ ngon như vậy, đệ không muốn gọi. Mà huynh, hôm trước khi bãi triều, lúc mang huynh về phủ, đệ có thấy thứ này trên người huynh, nó là gì vậy? Trông giống bản đồ.

Đúng là cậu đã quên mất chuyện này, vội vàng nhận lại thứ trong tay Junsu, Jaejoong nhanh chóng thay quần áo. Cậu phải mau nói chuyện này cho phụ thân, mau mau nghĩ cách.

- Junsu, phụ thân đâu rồi?

- Phụ thân? Người lúc sáng có đến thăm, thấy huynh không sao nên đã thiết triều rồi. Nghe nói, hôm nay phụ thân về muộn.

- Mau, mau cùng huynh tiến cung. Chuyện này phải nói cho phụ thân biết. Huynh không đợi lâu được.

- Sao vậy huynh? Có chuyện gì sao?

- Chuyện này.............liên qua đến phụ hoàng, cả hoàng thượng nữa. Mau, gặp được phụ thân huynh sẽ nói.

Sau khi vào cung, cậu nhanh chóng đến gặp phụ thân, người đang cùng hoàng thượng bàn chuyện ở ngự hoa viên. Nhưng khi đến nơi, không chỉ có mình phụ thân, hoàng thượng, mà cả Yunho, Yoochun, Changmin và Kibum đều có mặt.

Cậu nghe loáng thoáng chuyện mọi người đang nói. Hình như là về việc cậu trong buổi xét xử đã qua. Dừng chân nghe ngóng, cậu không muốn Junsu lên tiếng vì vậy đã nấp sau bức tường phía sau bàn trà. Lúc này cậu mới biết, nếu ngày hôm đó, mọi chuyện có bị vỡ lở, cậu không thể biện minh cho mình. Thì mọi người cùng Yunho cũng xin chịu phạt, muốn bảo vệ cậu.

Hóa ra, trên đời này, cậu không cô độc, cậu luôn có những người bạn ở bên. Những người sẽ không vì lời nói dối của cậu mà quay lưng bước đi. Tình cảm này, cậu mãi không quên.

Vội vàng đi đến, cậu không muốn mọi người nói đến chuyện này nữa. Những việc cần biết, cậu cũng đã biết cả rồi. Nói thêm nữa, chỉ sợ cậu không kìm được nước mắt.

- Hoàng thượng.

- Jaejoong? Junsu?

- Thần có chuyện cần nói với người.

Đợi đến khi tâm trạng cậu lắng xuống, cậu mới có thể nhìn mọi người. Chuyện trong ngục tù, có lẽ mọi người nên biết.

Đó là vào cái đêm mà người trong tù đã nghĩ cậu là mẫu thân của Kim Jaejoong, Hwang Kyung, vị thầy thuốc từng làm trong cung. Hắn là tay sai của Lee Sooman. Năm Kim Jaejoong được sinh ra, Lee Sooman đã cho người bắt cóc nàng, vì hắn biết, nàng đang giữ tấm bản đồ hoàng cung. Thật ra, đó là thứ nàng đã vẽ lại. Tấm bản đồ ấy, ghi lại chi tiết mọi ngóc ngách cũng như ma trận trong cung. Nếu có được nó, thì việc lật đổ ngai vàng sẽ dễ như trở bàn tay. Nhưng mà mẫu thân của cậu ấy, dù chết cũng không chịu nói cho ông ta biết tấm bản đồ được giấu ở đâu? Sau khi phụ thân cậu biết chuyện nàng đang bị ông ta bắt giữ, liền cho người đến tìm cách cứu nàng ra. Nhưng trên đường về phủ lại bị người của ông ta giết hại. Với Lee Sooman, thứ mà ông ta không có thì người khác cũng đừng mong có được. Nếu như không ai biết đến sự tồn tại của tấm bản đồ đó thì cứ giết nàng mọi chuyện coi như sẽ không còn. Và người ông ta sai chính là Hwang Kyung. Vì vậy, khi nhìn cậu trong lao tù, ông ta đã nghĩ cậu chính là Soo Ra.

Nhưng điều mà không ai ngờ được, là trước khi chết, mẹ của Kim Jaejoong, đã nói cho Kyung nghe về âm mưu của ông ta, vì vậy, trước giây phút lo sợ của hắn. Nàng đã làm chuyện không ngờ nhất, đem tấm bản đồ ấy giao cho hắn. Coi như giao cả đất nước vào tay hắn.

Kyung sau khi giết nàng, liền mang tội danh giết người, Lee Sooman vì lo sợ chuyện sẽ dính lứu đến mình, nhưng lại không thể giết Kyung vì nếu làm vậy, ông ta sẽ bị nghi ngờ. Nên đã lấy giao kèo chăm lo cho vợ con Kyung, để hắn nhận mọi lỗi lầm, vào tù chịu chết.

Vì lo sợ con người như Sooman nếu có tấm bản đồ sẽ giết vua chiếm đoạt ngai vàng, hơn nữa cũng bị ám ảnh bới cái chết của Soora, lương tâm hắn dày vò không nguôi, nên vẫn chưa giao cho ông ta. Y đợi đến lúc Sooman cứu ra khỏi tù sẽ giao cho ông ta. Nhưng vì những lời nói trong lao tù của Jaejoong mà bừng tỉnh cơn mê.

Sau khi suy nghĩ thật kĩ, lương tâm cũng bị dày vò bao năm qua. Hắn đã thú nhận mọi chuyện.

Việc mẹ của Kim Jaejoong vẽ tấm bản đồ ấy, là do thiên hoàng đã mất yêu cầu. Vì biết nàng thông minh tài trí, lại có thiên hướng địa lý rất tốt nên muốn nàng vẽ lại mọi mật thất, vị trí trong cung, hòng một ngày có lẻ cướp ngôi sẽ dễ bề lo liệu. Có lẽ, thiên hoàng lúc ấy đã nhìn ra dã tâm của Sooman nhưng lại không có chứng cứ rõ ràng mà nghĩ ra cách này. Thật không ngờ tai mắt của ông ta đã nói chuyện này, vì vậy, tấm bản đồ như con dao hai lưỡi. Có thể gây bất lợi nếu Sooman có được nó. Vì biết chuyện này, nên bao năm, Soo Ra luôn giấu nó thật kĩ, coi như chưa từng vẽ nó.

Trước ngày xét xử cậu, Kyung đã đem tấm bản đồ giao lại cho cậu. Bao năm ngồi trong lao tù, hắn cũng biết, bản thân đã gây ra những tội gì và hậu quả nếu như tấm bản đồ nằm trong tay Lee Sooman. Vì vậy, chỉ mong cậu nghĩ cách bắt ông ta quy án.

Chuyện năm xưa đã sáng tỏ, nhưng nỗi đau thì vẫn còn nguyên vẹn. Cậu nhìn phụ thân đau lòng mà nước mắt lăn dài hai bên, cũng nhìn thấy sự day dứt trong đôi mắt hoàng thượng. Một nhân tài như Soo Ra vì chữ trung mà chết. Thật sự khiến cho đấng nam nhi phải hổ thẹn.

Thời gian qua đi, gió vẫn rì rào qua các tán lá, khung cảnh tĩnh lặng trong ngự hoa viên như đang xoa dịu nõi đau của từng người.

Yunho lặng nhìn cậu, lại nghĩ đến Kim Jaejoong đã mất kia, anh tự hỏi nếu như cậu ấy vẫn còn sống thì liệu nỗi đau ấy, có vượt qua được không? Những sự thật ấy, có chấp nhận nổi không? Thần linh mang cậu đến, có lẽ chính là muốn cậu làm xoa dịu nỗi đau cho mọi người, muốn cậu thay mọi người sửa sai, những lỗi lầm mà người đi trước đã mắc phải. Dù chưa từng gặp qua mẫu thân của Kim Jaejoong, nhưng nghe những gì mọi người nói về người, có lẽ đó là một nữ nhân anh tài.

- Nhưng, sao một tài nhân như vậy lại làm hầu gái trong phủ Kim? Người như mẫu thân Jaejoong phải là khuê nữ mới đúng.

- Chuyện này...... thật ra, trước đây nàng chỉ là dân thường, ta và Kim tể tướng cùng tiểu đệ từ nhỏ đã là bạn bè, thường hay dạo chơi khắp kinh thành, vì vậy mà quen nàng. Trước tài năng của nàng, bọn ta đều muốn nàng được vào cung, góp sức cho triều đình. Nhưng cũng không rõ nguyên nhân vì sao gia đình nàng, trong một đêm bị giết hại. Tất cả không ai sống sót ngoài nàng. Ta lo ngại có kẻ trong cung muốn hại nàng, vì khi đó, ta cũng nghe qua đến tấm bản đồ. Không thể mang nàng vào cung, vì như vậy lại càng nguy hiểm hơn. Vì thế, đã để nàng làm hầu gái cho Kim gia.

- Và cũng vì vậy, mà ta có con, Jaejoong à.

............

Đúng là đời người trớ trêu. Chuyện tình ấy, có lẽ chẳng ai hiểu bằng những người trong cuộc.

Cậu đem tấm bản đồ giao lại cho hoàng thượng. Mọi chuyện coi như cũng tỏ. Bây giò chỉ làm sao bắt được Sooman, khi giờ đây thế lực của ông ta đang ngày càng mạnh. Những người có thể tin tưởng được chẳng còn bao nhiêu.

Cậu nhìn hoàng thượng, lại thấy tiếc cho một người có tấm lòng bao dung như vậy. Cả đời hy sinh vì đất nước, vậy mà khi sắp sang bên kia dốc cuộc đời, lại không có nhiều bạn bè. Hẳn là cuộc sống của người rất cô đơn. Không như cậu, luôn có những người thân bên cạnh, luôn thật lòng với cậu.

Lão sư phụ nói đúng " Cuộc đời này lắm chuyện thị phi, cứ sống cho là chính mình thì những thị phi ấy cũng không làm khó được mình", cũng đã lâu không gặp người thực sự có chút nhớ nhung. Lần này gặp, cậu nhất định nấu cho lão già ấy ăn đến hài lòng.

- Phụ hoàng, phụ hoàng nói năm xưa còn có tiểu đệ, vậy sao bao nhiêu năm qua con chưa từng gặp hay nghe đến thúc thúc? Người hiện đang ở đâu?

- Thực ra, chuyện này........ có chút mơ hồ. Năm đó, sau khi thiên hoàng quy tiên, mọi người lo ngại ta và đệ ấy sẽ xảy ra đấu tranh, tranh giành ngai vàng. Đệ ấy, từ nhỏ vốn đã không thích ở trong cung, chuyện làm vua lại càng không màng đến. Nhưng những lời nói cay nghiệt khi ấy khiến ta và đệ ấy vì vậy mà có xích mích. Trong lúc nóng giận, ta đã đuổi đệ ấy khỏi cung. Cũng không muốn nhìn đệ ấy. Đến khi suy nghĩ cặn kẽ, ta đã làm ra chuyện tồi tệ, vội vàng đi tìm đệ ấy thì không thấy người đâu. Đệ ấy biến mất khỏi hoàng cung, từ đó đến nay dù cho ta tìm kiếm khắp nơi, cũng không có tin gì từ tiểu đệ. Chuyện của năm đó khiến ta thấy thật hổ thẹn với các con.

- Phụ hoàng...... người đừng quá đau buồn, chuyện cũng đã qua lâu rồi. Chúng con sẽ thay người tìm thúc thúc.

- Cảm ơn con, Yunho.

- Nhưng thúc thúc trước đây có biệt danh là gì? Phụ hoàng có thể cho con biết không?

- Đệ ấy là Jung Seung Ri, biệt hiệu là tam tử.

- Tam tử????

Jaejoong nghe hoàng thượng nói đến cái biệt hiệu ấy, cả người một phen chấn động. Không phải chứ, trên đời này, trái đất lại tròn vậy sao? Sao lại có chuyện trùng hợp như vậy? Mọi người đổ dồn ánh mắt nhìn cậu, còn chính cậu lại chẳng dám tin đây là sự thật. Liền mơ hồ, vô thức lấy trong túi chiếc ngọc bội nhỏ mà sư phụ tặng cho cậu trong ngày nhận sư, trên miếng ngọc bội có khắc hai chữ " Tam Tử"

Vừa nhìn thấy miếng ngọc bội, cả hoàng thượng và phụ thân đều một phen chấn động. Chuyện này là thật sao? Bao năm tìm kiếm, vậy mà nay, miếng ngọc ấy đang nằm trong tay Jaejoong. Hoàng thượng tâm trí đã rối bời, liền đúng dậy nhận lấy miếng ngọc, cũng nhìn Jaejoong, ánh mắt khẩn thiết. Mong ngóng cậu nói ra điều mà người đang mong chờ.

- Jaejoong, mau nói cho ta biết, làm sao khanh lại có miếng ngọc này?

- Miếng ngọc này?

- Nó là của tiểu đệ. Là miếng ngọc của thiên hoàng đã tặng cho đệ ấy, khắp thế gian này cũng không có miếng thứ hai. Nói đi làm sao khanh có nó?

- Thần........... nó .... là của sư phụ.

- Sư phụ? Là sư phụ khanh?

- Phải. Người tặng cho thần trong ngày nhận sư. Người nói, nếu sau này hoàng thượng có hỏi đến sư phụ, thì cho người xem nó. Bảo rằng, chuyện năm xưa đã quên hết rồi, chỉ mong sống cuộc sống bình yên, không màng thế sự.

Nghe nhưng lời Jaejoong nói, cả người hoàng thương lại run lên một trận. Nói như vậy, là đệ ấy đã tha thứ cho người. Nhưng sao? Nếu đã tha thứ rồi lại không quay về gặp người. Bao năm như vậy, một chút manh mối cũng không tìm ra, sao lại tránh gặp người?

- Bây giờ, sư phụ ngươi đang ở đâu?

- Chuyện đó.....

"Móa, không lẽ nói sư phụ là lão ăn mày a?" Bản thân cậu còn chưa hết sốc nữa là hoàng thượng. Một lão sư phụ suốt ngày ở trong con ngõ nhỏ, quần áo rách rưới, lại ham ăn vô độ, bỗng một ngày hóa phượng hoàng. Có như nào mà lại là tiểu đệ của hoàng thượng chứ? Ôi ôi, cậu không biết, không biết đâu. Nói làm sao? Nói làm sao bây giờ?

- Người hiện sống rất tốt, hoàng thượng, mong người bỏ qua cho. Sư phụ của thần đã nói, chỉ cho người nhìn thấy miếng ngọc, nhưng không cho thần nói chỗ ở hiện nay. Thần không thể cãi lời sư phụ, cũng không thể phụ lòng tin của người. Mong hoàng thượng, hãy bớt đau lòng mà minh xét. Sư phụ không muốn gặp người có lẽ thực sự không muốn dính dáng đến hoàng cung. Hoàng thượng không nên làm khó sư phụ thần nữa.

- Jaejoong....... ta....... thôi được, nếu đã như vậy, ta cũng không ép. Chuyện hôm nay cũng nên dừng ở đây thôi. Các ngươi cũng nên nghỉ ngơi sớm đi.

Chương 44:

Trong cung cấm này, có lẽ ngự hoa viên vẫn là nơi đẹp nhất, yên bình nhất. Sau khi hoàng thượng hồi cung, Kim tể tướng cũng về phủ, nơi này chỉ còn lại bạn bè Jaejoong, mọi người lại say sưa với những câu chuyện của mình. Vẫn những câu đùa nghịch của Changmin, giọng nói quan tâm của Kibum, Junsu vẫn hạnh phúc bên Yoochun, nhưng chỉ có cậu và Yunho im lặng. Trải qua một số chuyện, cả hai đã không còn vẻ ngoài vui tươi, vô lo nữa. Không còn những lần nghịch ngợm muốn làm bẽ mặt Yunho, cũng chẳng còn sự ân cần từ Yunho, hai người ở rất gần mà cũng rất xa, bức tường cảm xúc vẫn giữ chặt không cho hai người tiến đến.

Jaejoong biết trong lòng Yunho yêu ai? Người đó không phải cậu, mà là Kim Jaejoong, cậu mãi mãi cũng chỉ là người thế thân trong lòng thái tử. Thứ tình cảm không dành cho cậu, cậu sẽ không bao giờ nhắm mắt nhận lấy. Nhưng trong tim vẫn nhói lên từng trận, dẫu biết rõ sự thật, vẫn không cách nào quên đi con người này.

Lặng nhìn Jaejoong chìm ngập trong suy tư, Yunho cũng đau xót vô cùng. Cậu lúc nào cũng nghĩ cho người khác mà không chịu suy nghĩ cho bản thân. Người đáng ra nên hạnh phúc phải là cậu. Cậu đến thế giới này, vốn đã không có người thân bên cạnh, cuộc sống xa lạ, hẳn cậu đã rất cô đơn. Bây giờ khi bên cậu luôn có những người thân yêu nhưng cậu vẫn thay Kim jaejoong chịu những nỗi đâu vô hình, những tai nạn mà đáng ra không thuộc về cậu. Mà bản thân anh lại bất lực, chỉ nhìn cậu từ xa, tự mình đứng dậy. Nhìn cậu khắp người là vết thương, nhưng vẫn xù lông, giương móng vuốt để bảo vệ những người thân quanh cậu. Còn anh, anh không thể chạy đến ôm cậu vào lòng, vuốt ve nỗi sợ hãi nơi cậu, làm dịu di những đau thương vô hình kia. Anh thấy hổ thẹn với lòng mình, với cậu. Phải bao nhiêu cố gắng, phải bao nhiêu nghị lực để cậu đứng dậy, mỉm cười với tất cả, gạt bỏ mọi âu lo, chỉ để xoa dịu cho những người xung quanh trong khi chính cậu lại chịu muôn vàn đau thương?

Phải, anh thừa nhận, anh cũng yêu Kim Jaejoong, thứ tình cảm mơ hồ ấy luôn tồn tại trong tâm trí anh từ ngày gặp cậu. Khi ấy, cậu yếu ớt, cậu đau thương mà nhìn anh. Chính điều ấy, khiến tim anh thổn thức mãi không thôi. Nó day dứt vì không bảo vệ che chở được cho cậu. Nhưng đến khi gặp Jaejoong, tình cảm ấy cứ dần phai mờ rồi chuyển sang thứ tình cảm sâu đậm đến chính anh cũng không nhận ra. Cậu hiện lên trong anh với muôn vàn sắc màu. Lúc nào cũng nghịch ngợm, lúc nào cũng phá phách, lại rất cứng đầu, nhưng không có nghĩa cậu mạnh mẽ. Đôi khi cậu vẫn yếu đuối cần người chở che, cần vòng tay để dựa vào và những lúc ấy, anh chỉ khao khát là cánh tay cậu níu giữ, là cái ôm cậu cần. Jaejoong không giống Kim Jaejoong mà anh gặp năm xưa. Và anh yêu Jaejoong của bây giờ. Tuổi thiếu niên, ai cũng có mỗi tình đầu e ấp, có lẽ Kim jaejoong là tình đầu của anh. Nhưng cậu, Jaejoong, mới là tình cuối anh muốn nắm lấy. Anh không muốn một lần nữa mất cậu, anh muốn cậu mãi mãi thuộc về anh. Thuộc về Jung Yunho!!

Khi ngự hoa viên chỉ còn lại anh và cậu. Những người khác đã nhanh chóng rời đi, nhường không gian ấy cho cả hai. Anh biết, hoặc bây giờ hoặc không bao giờ có cậu.

- Jaejoong........ta có chuyện muốn nói.

Nhìn anh thật lâu, tâm trí cậu luôn đấu tranh dữ dội, ở lại nghe anh nói hay là viện cớ mà rời đi. Cậu sợ nghe những lời anh nói, nghe anh nói về một người không phải cậu sẽ khiến cậu càng thêm đau lòng, nhưng trái tim lại cứ muốn ở bên anh, muốn được gần anh hơn. Cứ suy nghĩ như vậy, đến khi bản thân giật mình thanh tỉnh, đã là theo anh đi sâu vào ngự hoa viên.

Anh nhảy lên cây hồng trong vườn, vươn mình hái một quả chín mọng, ngon lành nhất, rồi nhẹ nhàng đáp xuống. Dùng chiếc áo lau sạch, anh đưa cậu với một niềm hy vọng, cậu nhận lấy.

Cũng chẳng thể từ chối nổi, cậu cầm lấy. Nhẹ nhàng vân vê quả hồng như nó là thứ quý báo nhất trên đời mà cậu có. Rồi anh kéo cậu ngồi xuống gốc cây, đôi mắt anh dõi về nơi nào đó xa lắm, xa xăm như hồi tưởng.

- Hơn 2 năm về trước, khi ta đến nhà cậu, ta đã gặp cậu ấy. Kim Jaejoong.

???? Trong đầu cậu ngập tràn câu hỏi. Yunho đã gặp Kim Jaejoong? Là Yunho đang nói gặp Kim Jaejoong chứ không nói gặp cậu. Chuyện này là như thế nào? Yunho đã biết chuyện gì sao?

Trước ánh mắt ngạc nhiên của cậu, anh nhẹ nhàng mỉm cười rồi nói tiếp.

- Junsu đã nói cho ta nghe rồi. Cậu từ thế giớ khác đến đây. Thần linh đã mang cậu đến thế giời này, Jaejoong.

Vâng, hình như cậu bị bán đứng. Cả việc ở đây cùng Yunho cũng vậy.

- Jaejoong, chuyện ngày ấy, ta mãi không quên. Ta gặp cậu ấy trong vườn hoa ở phủ Kim. Khi đó, vì mải ngắm nhìn cảnh vật mà ta lạc trong vườn. Lúc đó, lại nghe tiếng đàn tranh nỉ non như nỗi lòng thổn thức của ai mà vô thức đi vào bên trong. Rồi ta gặp cậu ấy, mong manh như hạt sướng sớm, cậu ấy thuần khiến đến vô cùng. Nhưng đôi mắt cậu ấy lại chất chứa nỗi đau xé lòng. Cậu ấy nhìn ta, ánh mắt tuyệt vọng có chút ngời sáng, rồi lại hoảng hốt quay đi. Hình ảnh ấy, cứ mãi trong tâm trí ta mãi không thôi. Ta đã nghĩ cậu ấy là nữ nhân nên đã hỏi Kim tể tướng. Nhưng người lại nói rằng đó là nữ nhân lạc đường, chỉ là cho quá giang một ngày, đã sớm rời đi. Ta cho người tìm kiếm cậu ấy khắp nơi nhưng không có tin gì. Vì cậu ấy quá mong manh, ủy khuất, đau thương, nên khi đó trong lòng đã sinh cảm giác, muốn che chở cho cậu ấy. Cứ như vậy, tình cảm ấp ủ suốt 2 năm.........Đó là tình đầu của ta...... cho đến khi ta gặp cậu, Jaejoong à. Lúc đầu, ta đã tưởng cậu ấy là cậu, người mà ta tìm kiếm bấy lâu nay, lại chính là con trai cả của Kim gia, thì ra cậu là nam nhân, nên ta tìm mãi không thấy cậu. Nhưng nhìn cậu khỏe mạnh hoạt bát, lại thông minh lanh lợi. Có chút bất mãn với ta, trong lòng liền hiếu kì muốn biết về cậu nhiều hơn. Cứ muốn mỗi ngày được gặp cậu. Cậu không biết, ta mong mỗi ngày đến như thế nào đâu? Sáng nào ta cũng dậy sớm hơn ngày thường, chạy đến lầu hương các, nhìn xuống phía xa cậu cùng tiểu đệ đến lớp. Rồi mới đi xuống, vội vàng đến lớp học. Cũng không biết, ta đêm nào cũng ra khỏi cung đứng trước cửa phòng cậu mà nhìn lên. Ta muốn biết cậu đang làm gì, cậu lại đi đâu? Cứ như vậy, như vậy..... cho đến tận bây giờ. Lần đi Chungnam dù gặp nguy hiểm nhưng ta rất hạnh phúc, vì có cậu kề bên. Điều ấy khiến ta muốn cậu mãi mãi ở bên. Ta muốn cậu chỉ được chăm sóc cho mình ta thôi, muốn cậu chỉ nhìn ta mà cười, muốn là nơi cậu muốn dựa vào lúc mệt mỏi. Ta vẫn nghĩ, cậu là Kim Jaejoong mà nói ra những lời đó. Nhưng bây giờ ta biết, cậu là ai? Jaejoong, trước đây ta đã yêu Kim Jaejoong, nhưng hiện tại, bây giờ và cả sau này nữa. Người ta yêu là cậu..... Jaejoong cho ta một cơ hội nữa, có được không?

Tai cậu ù đặc đi, không còn nghe rõ những gì Yunho đang nói nữa. Mọi thứ như quay cuồng trước mắt cậu. Cậu đang nghe lời tỏ tình của Yunho sao? Không phải là Kim Jaejoong mà là cậu, là cậu. Người mà Yunho yêu là cậu sao? Chuyện này là thật sao? Hay chỉ là giấc mơ. Nhìn ánh mắt mong chờ khẩn thiết của Yunho cậu cũng không dám tin đây là thật.

- Yunho....ta....

- Jaejoong. Ta yêu em.

Tâm trí còn đang nghiền ngẫm những từ Yunho nói. "Jaejoong, ta yêu em", " Jaejoong, ta yêu em", " Jaejoong, ta yêu em". Cậu ngất ngây trong hạnh phúc, cậu như quên hết đi thực tại, trong tai chỉ vang lên những từ ấy, cứ vang mãi, vang mãi không thôi.

Đôi môi cậu bỗng ấm áp lạ thường, cũng ướt át nhẹ nhàng. Ngọt ngào lan tỏa khắp đầu lưỡi. Yunho đang hôn cậu, cái hôn nhẹ nhàng mà khát khao, êm dịu mà cũng thật mãnh liệt. Cậu biết trái tim cậu mãi thổn thức vì anh. Khẽ nhắm mắt lại, cậu hé miếng, đón nhận nụ hôn nơi anh. Nụ hôn đầu tiên ngọt ngào hạnh phúc đang lan tỏa.

Buổi chiều hôm ấy, cậu mãi mãi không quên.

Anh ôm cậu vào lòng, hôn cậu say đắm, rồi ngây ngốc ngắm nhìn cậu, cười ngu ngơ hạnh phúc như ăn trái cấm.

Cậu nhẹ nhàng dựa vào bờ vai anh, chìm đắm trong cơn mộng mị nơi mà cây,lá và gió như hòa thành bản tình ca êm dịu, khẽ vỗ về ru cậu và anh vào cõi mộng nơi thiên đường.

Chương 45:

Nắng cuối thu vẫn còn lửng lơ làm điệu chưa muốn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net