Chương 8: Mảnh đầu tiên xuất hiện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cảm thấy bị đe doạ đến mạng sống, Bạch Yên Nhiên gào lên cầu cứu cha.

- Tiểu thư Bạch Ly, đợi đã đợi đã, xin hãy tha cho con bé một đường sống.

Bạch Hứa Thiên nhìn thấy cảnh nay không khỏi sợ hãi, ông cố gắng chóng lại uy áp Bạch Ly phóng đến chặng trước mặt con gái mình và Bạch Ly. Lòng ông cũng thầm kêu khổ khi con gái mình lại lỗ mãn đi chọc chúng một tồn tại đáng sợ như Bạch Ly.

- Chuyện con bé làm hãy trách phạt lên người tôi là được.

Đứng trước mặt Bạch Ly cực kì áp lực, nhưng vì con gái của mình Bạch Hứa Thiên vẫn cố nặng ra từng chữ nói.

Bạch Ly nhìn Bạch Hứa Thiên, lại đưa mắt sang Bạch Yên Nhiên đang run sợ phía sau, nghĩ về cha mẹ mình thì hừ nhẹ một tiếng rồi thu lại Long Uy.

- Xem như nể mặt ông.

- Hahaha đa tạ tiểu thư đã khai ân. V-Vậy tiểu thư có thể cho tôi biết Long Hồn con bé là cấp mấy được không ạ?

Bạch Hứa Thiên hỏi như vậy là bởi vì cả đời ông vẫn chưa gặp qua Long Hồn nào đầy đủ như Bạch Yên Nhiên, Long Hồn ông thấy lớn nhất ở thế giới này cũng chỉ Long Hồn cấp ba của mình và tổ tiên mà thôi.

- Đủ chân, cấp năm.

Bạch Ly trả lời hết sức hời hợt.

- C-Cấp năm!?

Cơ thể Bạch Hứa Thiên không khỏi run lên vì sung sướng.

(N-Nếu là cấp năm, vậy con gái mình có thể thoát khỏi thế giới này và nhận được tài nguyên tu luyện của chính tộc rồi hahaha!!)

Cùng với ông, những Linh Toạ phía sau không khỏi vui mừng vì cuối cùng phân gia của họ cũng có một người có cơ hội rời khỏi thế giới này đến thế giới chí cao mà họ hằng ao ước được thấy.

- Hahaha gia tộc phân gia chúng ta cuối cùng cũng có một Long Hồn cấp năm!

Bạch Hứa Thiên không kiềm nổi sự kích động, ngửa mặt lên trời cười lớn.

(Cấp năm thôi mà? Có gì đáng nói đâu chứ? Hân Hân cũng cấp năm, mình thì cấp tám có ai vui thế này đâu chứ?)

Bạch Ly nhìn cả phân gia trở nên kích động chỉ vì một cô bé thức tỉnh Long Hồn cấp năm còn vui hơn là cô thức tỉnh cấp tám thì nhíu mày khó hiểu.

Cười một hồi, Bạch Hứa Thiên cảm thấy ánh mắt của Bạch Ly vội vàng lên tiếng giải thích, mặt vẫn giữ nguyên vẻ kích động.

- Xin lỗi tiểu thư do tôi vui quá. Chắc tiểu thư không biết, các đời tộc trưởng phân gia đều thức tỉnh Long Hồn, một số được ban thức tỉnh ở đây cũng chỉ thức tỉnh ra Long Hồn cấp ba thôi thưa tiểu thư.

(Cấp ba? Ở trong tộc thấp nhất cũng là cấp bốn! Chỉ có bên ngoài nghe nói mới thức tỉnh ra cấp ba mà thôi, không ngờ.)

Bạch Ly lúc này cũng đã hiểu đại khái tình hình ở đây. Phải nói là, đối với nơi cô sống, nơi này quá sức yếu ớt.

- Tôi hiểu rồi, nếu vậy cũng không thể trách ông được. Được rồi, nhanh cho con gái ông đeo pháp khí chống lại pháp tắc của thế giới này đi.

- V-Vâng, tôi làm ngay.

Bạch Hứa Thiên lấy từ nhẫn trữ vật trên tay ra một sợi dậy chuyền, đưa tới cổ Bạch Yên Nhiên. Ngay khi sợi dây chuyền xuất hiện ở cổ của Bạch Yên Nhiên thì nhanh chóng to ra bằng kích cỡ một mét rồi đeo vào cổ cô.

Sau khi đeo vào sợi dây chuyền, cơ thể Bạch Yên Nhiên cũng theo đó cũng nhanh chóng teo lại. Cho đến khi gần bằng hình dạng con người, Bạch Hứa Thiên vội vả lấy ra một cái áo khoắc rộng trùm vào Bạch Yên Nhiên, thay cho bộ váy đã bị xé nát lúc hoá rồng.

- Yên Nhiên nhanh đứng dậy xin lỗi tiểu thư mau.

Bạch Hứa Thiên dù rất vui mừng, nhưng ông không quên được việc con gái đã làm với Bạch Ly. Ông sợ con gái mình lúc này không xin lỗi Bạch Ly, sau này khi đến thế giới Long Tinh chỉ sợ phải ăn khổ.

(Chỉ là một cô bé...tộc chính lợi hại như vậy sao?)

Bạch Yên Nhiên vẫn không rời mắt khỏi Bạch Ly từ đầu tới cuối. Đôi mắt cô vẫn ánh lên sự kiêu ngạo thường ngày, nhưng lúc này lại nhiều hơn sự phức tạp và sợ hãi đối với Bạch Ly, người mà cha cô bảo đến từ chính tộc.

Bạch Yên Nhiên được cha đỡ dậy, không khỏi cay đắng nhận ra sự cách biệt giữa cô và Bạch Ly để rồi phải cuối đầu.

- T-Tôi xin lỗi.

Bạch Yên Nhiên nói bằng giọng vô cùng ấm ức và không phục.

(Không phải chỉ là ở tộc chính thôi sao? Nếu như mình sống ở tộc chính từ đầu không phải cũng mạnh như vậy sao?)

Bạch Yên Nhiên nghĩ như vậy mà không biết rằng Bạch Ly ở chính tộc là tồn tại đặc biệt đến cỡ nào.

(Mình không tin cô ta có Long Hồn cấp cao hơn mình!)

- Cô có thể cho tôi biết Long Hồn của cô là cấp mấy được không?

Rồi một suy nghĩ trẻ con bỗng xuất hiện trong đầu Bạch Yên Nhiên. Cô ngẩng mặt lên ra vẻ muốn xem Long Hồn của Bạch Ly.

- Yêu Nhiên! Con đừng có quậy nữa!

Bạch Hứa Thiên nhận ra hàm ý trong lời của Bạch Yên Nhiên thì nhanh chóng tức giận gầm lên.

Đây là lần thứ hai trong ngày ông làm thế với Bạch Yên Nhiên, cũng là lần thứ hai từ ngày Bạch Yên Nhiên sinh ra ông làm thế, và ông cũng không nghĩ mình sẽ làm việc này. Nhưng mà, nếu ông không làm vậy, lỡ như Bạch Ly nổi giận thì cuộc đời của ông và con gái coi như là chung kết tại đây.

- Hừ, thật trẻ con.

Bạch Ly cũng nhận ra ý nghĩa của câu hỏi nên chỉ hừ nhẹ, khoanh tay, nhìn cũng không nhìn Bạch Yên Nhiên khinh thường quay mặt sang hướng khác.

- Cô... Cô thì sao!? Đồ con nít còn cô ra vẻ người lớn!

Bạch Yên Nhiên bị nói cũng thẹn quá hoá giận chửi lại thật lớn.

- Cô nói gì!?

- Tôi nói cô đó, đồ con nít học đòi người khác ra vẻ người lớn!! Cô tưởng vậy là hay sao? Đồ bệnh!

Mọi chuyện xảy ra qua nhanh chóng, Bạch Hứa Thiên còn chưa kịp phản ứng thì cả hai đã đốp chát nhau làm ông phải cuống lên.

- Y-Yên Nhiên... T-Tiểu thư Bạch Ly, x-xin đừng nổi giận.

Bạch Hứa Thiên nhìn Bạch Ly sợ sệt cầu xin.

- Đ-Đồ bệnh...

Bạch Ly bị mắn thì run lên vì đây là lần đầu tiên có người dám dùng từ này chửi cô.

- Hahaha không phải sao?

Thấy Bạch Ly phản ứng, Bạch Yên Nhiên không dừng lại mà tiếp tục nói lớn hơn nữa bằng giọng mỉa mai.

- Tôi nói đó, đầu cô có vấn đề à? Hmm!!!

- Yên Nhiên đừng nói nữa!!

Không mất giây nào, Bạch Hứa Thiên liền vội bịt miệng con mình lùi ra thật xa khỏi Bạch Ly.

Những tộc nhân được giải phóng khỏi uy áp cùng lập đật bò dậy chạy thật nhanh khỏi toà nhà, một số người bay được lập tức bay đi, một số không bay được thì nhảy luôn xuống khỏi sân thượng của toà nhà, hận không thể dừng thời gian để chạy càng xa hơn. Họ sợ Bạch Ly sẽ tức lên giải phóng uy áp lần nữa. Cảm giác đó, đối với bọn họ nói thật là khổ tận cam lai nên không ai dám tiếp nhận thêm lần nữa.

(Chỉ là một cô bé, chỉ là một cô bé, chỉ là một cô bé...)

Bạch Ly hít thở dồn dập, đầu liên tục cô thôi miên mình với suy nghĩ Bạch Yên chỉ là một cô bé.

(Nhưng mình cũng là cô bé!! Cô ta dám nói mình là đồ bệnh!! Nói đầu mình có vấn đề!! Mình là Bạch Ly, cũng không phải Phạm Lôi!)

Đôi mắt Bạch Ly trở nên lạnh lùng, uy áp cùng tia điện toả ra từ cơ thể cô lúc có lúc không.

Bây giờ trong đầu cô đang có hai ý chí đang chiến đấu với nhau đó là cô kiếp trước và cô kiếp này. Mặc dù đã dung hợp lại với nhau, nhưng bây giờ vì tức giận mà phải tách ra chiến đấu với nhau.

Một liên tục thôi miên mình không nên chấp vặt một đứa con nít, một khác lại liên tục kích động cô dạy cho cô bé kia một bài học vì tội chửi mình là đồ bệnh.

Uy áp cùng tia điện toả ra chính là ý chí của cô hiện tại, bị thu lại chính là ý chí của cô kiếp trước.

- Ực.

Sau vài giây trôi qua, sân thượng chỉ còn lại mười một Linh Toạ và một số Linh Dương tò mò ở lại.

Áp lực họ nhận được lúc này là cực kì lớn, nó thậm chí còn đang sợ hơn là bị long uy của Bạch Ly áp chế lúc vừa rồi. Và nó đến từ việc nhìn Bạch Ly đang giống như một trái bom nguyên tử nổ chậm đang sắp bùng nổ bất cứ lúc nào.

Trong tay Bạch Hứa Thiên, Bạch Yên Nhiên cũng nhận ra được chuyện mình vừa làm, lập tức biến sắc hoảng hốt bám vào cha mình.

- Yên Nhiên à Yên Nhiên con hại chúng ta rồi.

Bạch Hứa Thiên cay đắng nhìn Bạch Yên Nhiên.

Bạch Hứa Thiên thật sự hối hận vì quá cưng chiều đứa con gái này, ông nghĩ nếu trời có thể cho ông một cơ hội nữa, ông nhất định sẽ nuôi Bạch Yên Nhiên thành một cô bé hiểu chuyện. Nhưng trong tình hình chết chắc như lúc này, không cần nghĩ ông biết là không còn cơ hội đó nữa rồi.

- Thần Phù. Xin hãy giúp tôi chăm nom gia tộc và công ty.

- Chủ tịch.

Bạch Hứa Thiên nhìn một vị Linh Toạ kế bên nói.

- Tôi nghĩ lần này chúng tôi không thể thoát được tội rồi. Sương Linh, hãy hổ trợ cho Thần Phù, đừng để cậu ta làm lợi nhuận công ty đi xuống.

Sương Linh là một cô gái mặt đồ công ty, mắt đeo một đôi kính, là nữ duy nhất trong mười Linh Toạ đứng ở đây, đồng thời cũng là thư ký lâu năm của Bạch Hứa Thiên.

- Chủ tịch...

Bạch Thần Phù và Bạch Sương Linh nghe Bạch Hứa Thiên nói thì trong lòng khỏi run lên. Theo Bạch Hứa Thiên rất nhiều năm rồi, đây là lần đầu tiên cả hai nghe được những lời tuyệt vọng như thế này.

- Chủ tịch, công ty không thể một ngày không có ngài.

- K-Không phải chỉ là một cô bé thôi sao? C-Chúng ta có đến mười Linh Toạ, không lẽ không áp chế nổi?
...

Những người dưới chướng Bạch Hứa Thiên đều không muốn ông chết, một số thậm chí còn nghĩ đến chuyện khống chế Bạch Ly, nhưng lời nói ra lại nghĩ đến áp lực mà Bạch Ly tạo ra cho họ, họ cũng không thể cứng cỏi nói được.

- Tránh ra.

- Cha! C-Con không muốn chết!

(Không muốn chết? Cha con cũng không có muốn đâu!)

- Yên Nhiên theo cha, cầu xin tiểu thư tha thứ.

Bạch Hứa Thiên cắn chặt răn nắm lấy tay Bạch Yên Nhiên tách ra khỏi mười Linh Toạ, đi đến trước mặt Bạch Ly, muốn quỳ xuống nhận tội. Ông biết chưa ngừng thở là vẫn còn cơ hội. Nhưng Bạch Yên Nhiên phía sau lại giống như không muốn, kéo chặt tay Bạch Hứa Thiên muốn đi trở về. Kết quả là Bạch Hứa Thiên giống kéo Bạch Yên Nhiên tới trước mặt Bạch Ly hơn là dẫn tới.

Chỉ còn vài bước nữa là hai cha con Bạch Hứa Thiên tới gần Bạch Ly, thì bỗng nhiên lúc này bầu trời bỗng nhiên chấn động, những tiếng xé gió xuất hiện, rồi hơn một trăm bóng người dừng lại trên bầu trời sân thượng của toà nhà.

Dẫn đầu là một gã đàn ông tóc dài màu đỏ gạch, gương mặt tuấn tú thanh lịch, đôi mắt liễu trong hơi tà mị. Hởi thở trên người toả ra giống hệt như Bạch Hứa Thiên, chứng tỏ hắn cũng là một Linh Toạ.

Phía sau hắn có tới chín người cũng toả ra hơi thở của Linh Toạ, hơn chín mươi người có cấp bậc Linh Dương. Tất cả đến đây đều không toả ra khí thế không có thiện ý liếc mắt nhìn người của Bạch Hứa Thiên.

- Ôi yô, ôi yô, Bạch Hứa Thiên sao mà lại run lẫy bẩy thế kia?

Gã đàn ông tóc đỏ dẫn đầu cười mỉa mai nhìn bộ dạng lúc này của Bạch Hứa Thiên đối với Bạch Ly.

- Cửu Thiên Hồ! Ngươi tại sao lại đến đây!?

Nhận ra người đến là ai, Bạch Hứa Thiên lập tức thu hồi bộ dạng cầu xin, toả ra khí thế Linh Toạ giận dữ nhìn ngược lại Cửu Thiên Hồ.

- Ôi, đừng đừng nhìn ta bằng ánh mắt đó!

Cửu Thiên Hồ xua xua tay, mặt tỏ ra sợ hãi nhưng lại không sợ chút nào nói vội. Sau đó ánh mắt của hắn lại biến đổi nhanh chóng trở nên lạnh băng.

- Đừng có giả ngốc! Bổn toạ đến đây là vì cảm nhận được giao động năng lượng rất lớn ở nơi này. Này Bạch Hứa Thiên nói thật đi, bảo vật xuất hiện ở nơi nào, hai gia tộc chúng ta làm ăn lâu như vậy ít ra cũng phải có phút cùng hưởng chung chứ?

Nghe Cửu Thiên Hồ nói mà Bạch Hứa Thiên trong lòng không khỏi thầm mắng vô sỉ.

Bao nhiêu năm nay việc làm ăn của phân gia Bạch Long ở thế giới này rất ít gặp trở ngại, nếu có thì cũng chỉ có thể chính là do gia tộc của Cửu Thiên Hồ gây mà ra và tất cả đều là thiệt hại cực kì lớn đối với phân gia. Tuy nó đối với chính tộc không xem là thiệt hại bao nhiêu, như chín trâu mất không tới một sợi lông, có thể hổ trợ lại cho phân gia. Nhưng ở phân tộc thì đó chính là mặt mũi! Và không chỉ Cửu Thiên Hồ gây trở ngại cho công việc làm ăn của Bạch Hứa Thiên mà cả Bạch Hứa Thiên cũng không ăn chay mà trả đũa lại, đến nay đã không biết qua bao nhiêu năm. Vậy nên nói cho đúng là, có phân gia Bạch Long thì tuyệt đối sẽ không có gia tộc của Cửu Thiên Hồ, chứ không hề có vụ làm ăn nào ở đây cả.

(Khốn khiếp, cái bọn này tới lúc nào không tới lại tới ngay lúc này.)

- Không có, cút! Đừng làm phiền chúng tôi!

Bạch Hứa Thiên bực bội, không giữ lại chút nào mà quát lên.

(Đợi chút đây là con đường sống của mình!)

Khi Bạch Hứa Thiên muốn quay lại Bạch Ly, thì chợt nghĩ ra một cách có hoá giải tình thế lúc này của mình. Không chỉ vậy, ông thậm chí còn cảm thấy lần này là cơ hội để ông triệt để đem luôn cái gia tộc kẻ thù của mình dẹp khỏi thế giới này.

- Tiểu thư đừng để ý, chỉ là một gia tộc nhỏ ở thế giới này mà thôi.

Bạch Hứa Thiên quay sang Bạch Ly, bày ra tư thế cung kính, nhầm để cho Cửu Thiên Hồ nhìn và miệng không quên nhấn mạnh hai chữ gia tộc nhỏ.

(Khống khiếp! Rõ ràng là cảm thấy năng lượng toả ra ở đây, sau lại dần tới toà nhà của gia tộc Bạch Long? Không lẽ là cô bé này... Đợi chút, thứ đó.)

Và không ngoài dự đoán của ông, tráng Cửu Thiên Hồ liền nổi lên một cộng gân xanh kích động liếc nhìn Bạch Ly, sau đó đảo một vòng sân thượng rồi tập trung tới bãi cát vẫn còn lại một chút màu trắng kế bên Bạch Ly.

Từ bãi cát đó Cửu Thiên Hồ phát hiện ra một nguồn năng lượng làm cho sợi dây chuyền trên cổ hắn chấn động, phát ra một sự khao khát.

(Là nó!)

Gia tộc Cửu Thiên Hồ cũng sống trong thành phố này, cách đây không xa lắm. Nên khi Bạch Ly thực hiện nghi lễ thức tỉnh cho Bạch Yên Nhiên thì nguồn năng lượng đã bị rò rỉ ra ngoài. Và không biết lý do gì, mặt dây chuyền quý giá của Cửu Thiên Hồ cảm nhận được nên mới dẫn đến việc hắn mò tới đây và lầm tưởng là có bảo vật.

Việc lầm tưởng này không phải là không có căn cứ của nó, bởi vì từ trước đến này sợi dây chuyển của hắn đã như vậy rất nhiều lần. Hắn đã nhặt được sợi dây chuyện này từ lúc mới bắt đầu tu luyện, cho đến bây giờ chưa một lần nào nó chỉ sai. Cho nên hắn đủ lý do để tin tưởng nó.

Ở bên dưới, lúc Cửu Thiên Hồ được Bạch Hứa Thiên giới thiệu. Bạch Ly bỗng cảm ứng được một sự liên kết giữa Long Hồn của mình và một thứ gì đó trên người của Cửu Thiên Hồ.

(Là nó!)

Cô gần như bỏ qua sự tức giận của bản thân, mà tập trung vào cổ của Cửu Thiên Hồ. Ở đó cô có thể thấy một sợi dây chuyền màu trắng kéo dài xuống lớp áo. Bạch Ly không nhìn thấy được mặt sợi dây chuyền nhưng cô cảm thấy nó chính là vật mà cô cần tìm khi đến thế giới này.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net