Chương 2.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những điều kì lạ lại bắt đầu diễn ra, đặc biệt là vào ban đêm.

Một lần, Akashi đang lái xe về nhà, thoáng một cái, anh lại thấy mình đứng giữa một con phố đông người. Hàng tiếng đồng hồ trôi qua dường như chỉ trong nháy mắt. Anh không thể nhớ được mình đã làm gì và làm thế nào để di chuyến tới nơi khác chỉ trong vài giây. Chuyện gì đã xảy ra trong khoảng thời gian đó. Dù có cố gắng bao nhiêu, Akashi cũng chẳng thể nhớ ra.

Trong vòng hai tuần gần đây, điều này cứ liên tục lặp đi lặp lại.

Những lỗ hổng ký ức và những lần mất đi ý thức... Akashi bắt đầu có một chút cảm giác còn sót lại và bằng chứng cho những gì anh đã làm trong khoảng thời gian bất tỉnh. Ví dụ như việc anh đột nhiên cảm thấy cơ thể mệt mỏi, nhưng mọi căng thẳng lại được giải tỏa; các dấu đỏ tím xuất hiện trên những phần nhạy cảm của cơ thể; hoặc đôi khi anh nghe thấy một giọng nói văng vẳng từ trong sâu thẳm tâm hồn, âm thanh hệt như có ai ở dưới nước nói vọng lên, khó có thể nghe rõ được.

Akashi biết rất rõ cảm giác này, cảm nhận được cậu ấy đang cào xé lớp kén bao bọc quanh tiềm thức chung của họ. Anh có thể nghe thấy tiếng gọi đòi được giải thoát, đòi chiếm lại cơ thể này.

Nhân cách khác của anh, đã một lần nữa trỗi dậy.

"Cậu ta lại xuất hiện à?" Midorima nói, giữ quân cờ giữa hai ngón tay. Sau vài giây ngập ngừng, anh ta đặt con tốt xuống bàn cờ.

"Tôi tin là vậy. Mặc dù nó có vẻ khác so với lần trước." Akashi giải thích, điều chỉnh lại cổ áo yukata đang mặc.

"Khác thế nào?"

"Thì tôi vẫn ở đây, đúng không? Tôi không bị mắc kẹt trong tiềm thức giống như lúc trước nữa. Bây giờ, mỗi lần cậu ấy trỗi dậy, tôi chỉ bị bất tỉnh còn ký ức thì rời rạc. Tôi không có bất kỳ hồi ức nào khi tỉnh dậy." Akashi khoanh tay, bàn tay luồn vào ống tay áo yukata.

Midorima nhìn anh thấu đáo, "Chuyện này xảy ra bao lâu rồi? Cũng đã hơn mười năm kể từ ngày cậu lấy lại được nhân cách của mình, Akashi, tại sao lại là lúc này? Tại sao sau lúc ấy cậu ta không còn trở lại nữa, sau kì Winter Cup?"

"Đó là chuyện của mười ba năm trước, Midorima. Lần này đã được hơn một tháng rồi. Tôi không biết lý do tại sao. Tôi có thể tìm hiểu, nhưng cũng chỉ là phỏng đoán một phần thôi. Cái lần cậu ấy được tạo ra là do tôi đã khá sốc." Cú sốc của việc suýt phải nếm mùi thất bại lần đầu tiên. "Lý do của việc hình thành nên cậu ấy vào thời điểm đó là để mang lại cho tôi, cho Akashi Seijurou, sự chiến thắng. Cậu ấy là hiện thân của khát khao giành chiến thắng." Nói xong, anh hạ ánh mắt xuống những con cờ trên bàn Shougi, nhớ lại những điều khủng khiếp anh đã làm và những người mà anh đã tổn thương với biện minh cho kết quả của thành công. Giống hệt như cha anh vậy.

Akashi nghiến răng.

"Vậy bây giờ thì sao? Cậu lại có khát khao được chiến thắng à?" Người thanh niên có đôi mắt màu lá khịt mũi, lấy tay đẩy gọng kính lên.

Akashi khẽ nhíu mày, "Tôi đâu còn là con nít nữa, Midorima. Tôi biết, sẽ không phải là cuộc sống nếu không có những thất bại. Khi có điều gì sai, tôi sẽ làm hết mức có thể để sửa chữa nó, đó là lẽ đương nhiên."

Midorima cười thầm, "Vậy thì, tại sao? Quả là khiến người khác tò mò mà. Cậu có tính tìm đến bác sĩ tâm lí chứ?"

"Không."

"Quái lạ." Midorima nhướng mày, "Thường những người nhận ra bản thân họ có vấn đề sẽ cố gắng đi điều trị, còn cậu thì không. Có lí do nào đằng sau quyết định vội vàng đó không, Akashi?"

"Tôi chỉ đơn giản là không muốn thôi." Và đó là sự thật.

Đôi mắt Midorima nheo lại đằng sau cặp kính, "Chúng ta ngồi ở hiên nhà cậu đánh cờ Shougi và bàn luận về vấn đề của cậu. Mặc dù vậy, cậu lại không muốn có một giải pháp. Rút cuộc là tại sao chúng ta lại ở đây?"

Akashi cười, "Tôi nhớ bạn của mình, Midorima. Đã lâu rồi tôi không được gặp cậu."

"...À."

Midorima liền đưa một tay lên chỉnh lại kính, thực ra là để che đi khuôn mặt đang ngại ngùng của mình. "Tôi nghĩ...đây là một lí do chính đáng." Anh ta hắng giọng.

Akashi vui vẻ cười thầm.

"Nói về tôi như thế là đủ rồi, việc của cậu ở bệnh viện thế nào?" Anh vươn tay cầm lấy một quân cờ, tiếp tục ván đấu.

"Vẫn bận bù đầu như mọi khi. Tôi còn không có thời gian để giải trí. Phòng cấp cứu luôn cần bác sĩ phẫu thuật mà." Người thanh niên đeo kính vừa vuốt cằm, vừa suy nghĩ về nước cờ tiếp theo.

"Tôi cũng vậy. Ở lứa tuổi này, cộng với công việc của tụi mình, hầu như khó có đủ thời gian cho bản thân."

Midorima khịt mũi, di chuyển quân cờ, "Takao nghĩ rằng tôi bỏ rơi cậu ấy. Chắc là lúc này cậu ấy đang dỗi tồi rồi, vì vào ngày nghỉ hiếm hoi, tôi lại chọn đến thăm cậu thay vì dành thời gian cho cậu ấy."

Akashi phóng ánh nhìn về phía người thanh niên kia, quân ngựa đang định đánh xuống liền ngưng lại, "Tôi xin lỗi. Tôi không biết."

Midorima nhún vai, quơ tay, "Bọn tôi sống chung mà, Takao với tôi gặp nhau mỗi ngày. Còn cậu, tôi đã lâu không gặp mặt, Akashi. Tôi thấy nhớ những ván cờ Shougi của chúng ta. Lần này tôi nhất định phải thắng." Anh ta ngước mắt nhìn lên, dường như bị mê hoặc bởi bầu trời xanh biếc ngày Chủ nhật.

Akashi mỉm cười.

"Cảm ơn cậu, Midorima. Takao có khỏe không?" Anh hỏi, "Có bất cứ...vấn đề gì cậu cần tôi giúp đỡ không?"

"Lại nữa sao, Akashi?" Midorima khẽ nhếch miệng cười, "Bọn tôi biết sẽ phải đối mặt với rất nhiều khó khăn khi bắt đầu mối quan hệ này. Gia đình tôi vẫn luôn ngoan cố phủ nhận giới tính của tôi. Ngược lại, gia đình Takao thì rất dễ thương và nồng hậu. Mấy tháng trước, bọn tôi chính thức công khai mối quan hệ với gia đình cậu ấy và họ đã tỏ ra rất ủng hộ. Tôi thực sự không thể ngờ được."

Nếu có những lần Midorima vui vẻ nở nụ cười mà không có một chút nỗ lực che giấu, thì đó là những lần anh ta nói về người yêu mười năm của mình - Takao. Đó là những khoảnh khắc hiếm hoi mà Akashi chọn sự im lặng để có thể quan sát được niềm hạnh phúc trung thực khắc trên vẻ mặt của Midorima. Bởi vì nó luôn kéo dài không quá một phút, trước khi anh ta nhận ra và trở về vẻ lạnh lùng của mình.

"...E hèm. Tôi muốn nhờ cầu một việc, Akashi." Midorima hắng giọng.

Thật không bình thường chút nào, Midorima hiếm khi nhờ vả anh việc gì.

"Là gì vậy, Midorima?"

Midorima chỉnh lại kính. Akashi phát hiện ra những ngón tay của anh ta có đôi chút run rẩy.

Hít vào thật sâu, Midorima bày tỏ, "Năm sau, tôi tính đưa Takao sang Mỹ. Bọn tôi sẽ...sẽ kết hôn ở đó. Đ...điều mà tôi muốn nhờ là, cậu có thể đứng ra làm chứng cho hôn nhân của bọn tôi được không? Chắc chắn bố tôi sẽ không bao giờ...vì vậy tôi muốn nhờ cậu."

Hai mắt Akashi mở to, hàng chân mày khẽ nhíu lại. Anh vô cùng bất ngờ trước tiết lộ này, đồng thời nó cũng mang đến niềm hân hoan trong tim anh.

"Sẽ là vinh dự của tôi, Midorima. Tất nhiên là tôi sẵn sàng làm chứng cho hai cậu. Tôi rất vui. Thành thật chúc mừng cậu, và Takao nữa." Anh cảm nhận được sự ấm áp khi nhìn thấy người bạn cũ của mình mỉm cười nhẹ nhõm.

"Cảm ơn cậu, Akashi." Midorima chân thành nói, "Tôi muốn giữ cho buổi lễ được riêng tư và nhỏ thôi, nhưng Takao lại muốn mời đồng đội cũ đến chung vui. Nhưng mà, tôi cũng không chắc nữa, giá vé máy bay sẽ rất tốn kém. Có lẽ là khi quay trở về, bọn tôi sẽ tổ chức một bữa tiệc chính thức."

"Dĩ nhiên rồi. Tôi sẽ đứng ra dàn xếp mọi thứ, nếu cậu muốn." Akashi đề nghị.

"Tôi rất biết ơn, Akashi." Midorima nói.

Trong tâm trí, Akashi tự hỏi cảm giác yêu sâu đậm một người là như thế nào, cái cách mà Midorima từ bỏ tất cả mọi thứ để được ở bên Takao, bất chấp sự phản đối từ gia đình và định kiến của xã hội. Anh tự hỏi, không biết mình có thể có được một tình yêu như vậy.

Kết hôn. Cân nhắc về điều này có lẽ cũng chẳng sao.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net