than mo 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
phát hiện ra đôi mắt trong sáng của nó cũng ngấn đầy lệ thủy, lông mi dài khẽ chớp khiến cho nước mắt lăn xuống.

"Ca ca không được khóc... lúc ca ca khóc muội cũng đau lòng lắm..."

Tuy rằng thần ngọc vì tinh hoa toàn bộ đã chuyển nhập vào nội thể tiểu nữ đồng mà tan vỡ, nhưng điều này tịnh không phải lỗi của cô bé. Thần Nam kiềm chế bi thương, cố nặn ra một nụ cười khó coi, nói: "Ca ca không khóc...."

"Ca ca rất thân thiết, Vũ Hinh cũng thân thiết...", tiểu nữ đồng khe khẽ nói, trên mặt đầy vẻ mơ màng.

Những lời nói này lọt vào tai Thần Nam tưởng như là tiếng sấm. Hắn ngây ngốc nhìn tiểu nữ đồng, hồi lâu vẫn không nói ra lời. Nếu tiểu nữ đồng chỉ tỏ ra thân thiết, hắn còn không cảm thấy gì, vì đây có lẽ do cô bé bắt đầu có hảo cảm với hắn. Nhưng tiểu nữ đồng đối với danh tự Vũ Hinh cũng có cảm giác thân thiết, điều này có chút hơi kỳ quặc.

Theo như hắn thấy, hắn suy đoán rằng tiểu nữ đồng là do thần ngọc thông linh, ngưng tụ thiên địa linh khí thai ngén mà thành. Nhưng nhìn lại giống như....

Một nhận xét hết sức hoang đường xuất hiện trong đầu Thần Nam. Hắn nghĩ tới một loại cảm giác có lẽ cực kỳ vô lý, là Vu Hinh nhờ vào thần ngọc chi linh mà thêm một lần nữa đến được thế giới này. Hắn ngắm nhìn thật kỹ tiểu nữ đồng, muốn tìm ra những điểm giống với Vũ Hinh.

Bất quá thêm một ý nghĩ nữa xuất hiện trong đầu Thần Nam, thần ngọc sớm đã thông linh, tất nhiên đối với những sự tình đã phát sinh ở bên cạnh cũng có chút ấn tượng. Hoặc là vạn năm trước, Vũ Hinh một mình ngồi tại đây tự lầm bầm nói với bản thân, hồi ức giữa hai người bọn họ dần dần tích tụ. Dung mạo của bọn họ, cố sự giữa bọn họ lúc đó lại được thần ngọc mơ hồ ghi nhớ lại.

Thần Nam kinh nghi bất định, hắn không biết nữ đồng này rốt cuộc là Vũ Hình đầu thai tái thế, hay là do thần ngọc tụ thiên địa linh khí mà sinh ra.

Trước đấy, khi nghe Bát Ca công chúa nói rằng tiên hoa thai nghén một sinh mệnh, hắn đã từng liên tưởng đến Vũ Hinh. Đó hoàn toàn là một loại trực giác phát xuất từ bản năng nhận thức. Nhưng sau này hắn lại không dám tin chắc, hắn có chút không tin tưởng thứ cảm giác đó. Hiện tại, sau khi nghĩ ngợi kỹ càng, hắn thật vẫn không thể quả quyết chắc chắn.

Căn cứ vào tin tức đến từ lũ yêu quái, tiên hoa ba nghìn năm trước mới xuất hiện, rồi gần mấy năm nay mới thật sự thai nghén ra tiểu nữ đồng này. Dù cho rằng tiểu nữ đồng đã tồn tại từ ba nghìn năm trước, nhưng như thế so với một vạn năm vẫn còn thiếu đến bảy ngàn năm nữa!

Bảy ngàn năm này là một khoảng trống, là một khoảng cách không thể nào vượt qua!

Trực giác cùng với những lập luận thực tại cứ mãi vướng mắc không thôi trong đầu Thần Nam, khiến hắn hết sức bối rối.

Thần Nam ôm chặt tiểu nữ đồng, chăm chú tìm kiếm khắp cốc nhưng không phát hiện được gì ngoài trừ kỳ hoa dị thụ.

"Ca ca đừng thương tâm, nếu không muội rất đau lòng...", tiểu nữ đồng sợ hãi nói.

Thần Nam dùng lực ôm cô bé, nữ đồng lai lịch thần bí khó đoán này khiến cho hắn cảm thấy có chút nồng ấm. Hắn thầm quyết định trong trong lòng, vô luận cô bé có phải là Vũ Hinh hay không, hắn cũng muốn lo lắng, chăm sóc tiểu hài khôn lớn, quyết không để cô bé bị tổn thương, ủy khuất vì bất cứ điều gì.

Long Bảo Bảo và mấy yêu quái đầu lĩnh tịnh không quấy nhiễu Thần Nam. Bọn chúng không tiếp tục đi theo hắn nữa, tựa như nhìn ra trong tim Thần Nam có gì đó lôi kéo.

Tiểu Long sau khi nhìn Tiểu nữ đồng và Thần Nam đang ở cùng nhau, tựa hồ như rất cao hứng, nó không tiếp tục để ý đến họ nữa. Lúc này, nó đem sự quan tâm chuyển sang các cây nhỏ như từ bích ngọc điêu khắc mà thành. Nhìn những dị quả tràn đầy linh khí ấy, nó nuốt nước miếng ừng ực, sau đó lảo đảo bước về phía trước.

Lúc này tuyệt đại đa số thú vật phía ngoài cốc khẩu đều đã giải tán, chỉ còn lại một ít quái vật đã biết tu luyện. Vài yêu quái đầu lĩnh ở bên trong cốc sau một hồi thương lượng đã bảo những quái vật ấy xếp hàng tiến vào cốc, bắt đầu phân phát những kì quả ở bên trong cốc.

Cuối cùng những thú, quái theo sự dẫn dắt của yêu quái đầu lĩnh rời đi. Hơn mười loại trái cây khác nhau trên các cây kỳ dị bị ngắt sạch. Tiểu Long thu hoạch được nhiều nhất, trước mặt nó là một đống lớn trái cây trân quý đủ các loại màu sắc. Những kỳ quả sung mãn và đậm đà linh khí này so với linh chi đã thành hình  tịnh không thua kém. Đó tuyệt đối là thứ Tiểu Long thích nhất.

Mặt trời mọc rồi lại lặn, Thần Nam đứng bên thần ngọc đã vỡ vụn, bi thương ngóng trông hết ba ngày ba đêm. Tiểu nữ đồng nằm trong lòng Thần Nam thật hợp lòng người không gì bằng. Nữ hài im lặng nhìn hắn, tựa hồ cũng hết sức đau thương.

Ngày thứ tư, khi một tia sáng chiếu vào Bách Hoa cốc, Thần Nam phát xuất ra một tiếng thở than nặng nề: "Ai..."

Tiểu nữ đồng nằm trong lòng hắn tỉnh lại, sợ hãi an ủi: "Ca ca đừng thương tâm..."

Thần Nam mạnh bạo tự đấm vào người mình một cái, ôn nhu nói: "Ca ca không tốt, ca ca là tên hỗn đản, chỉ biết nghĩ tới một số chuyện mà không chiếu cố đến muội. Ca ca đi tìm chút gì cho muội ăn...". Lúc này trong tim hắn đau xót vô cùng.

"Muội không đói, Tiểu long long đã mang cho muội rất nhiều trái cây, ca ca... ăn...". Tiểu nữ đồng giơ bàn tay nhỏ nhắn trắng như tuyết lên, đem một thứ sáng lấp lánh, mờ ảo có chút quang hoa lưu động, hình dáng giống như quả đào đút vào miệng hắn.

Nhìn tiểu nữ đồng khả ái như vậy lại rất am hiểu tâm ý người khác, Thần Nam vừa thương lại vừa yêu. Hắn nhẹ nhàng đẩy bàn tay nhỏ nhắn của nữ hài ra, ôn nhu nói: "Ca ca đặt cho muội một danh tự nhé?"

"Hảo a, hảo a!" Tiểu nữ đồng nhấp nhổm reo hò hỏi:" Muội gọi là Vũ Hinh có được không?"

Thần Nam lặng thinh nhìn cô bé, cơn sóng trong lòng lại trào dâng. Ánh bình minh chiếu lên khuôn mặt mềm mại của nữ hài, khiến mặt cô bé tỏa ra một cỗ quang minh thánh khiết. Hắn không hề do dự đáp: "Muội sinh ra từ trong thần quang, vậy gọi là Thần Hi đi."

Tiểu nữ đồng cao hứng ôm chặt lấy cổ hắn, vừa nhảy vừa cười, tiếng nói trẻ con vang vọng trong Bách Hoa cốc: "A a, muội có danh tự rồi. Muội gọi là Thần Hi, trong sớm bình minh được đại ca bế ra từ trong bụi cây."

Thần Nam trong lòng đau nhói, vạn năm trước, một câu nói tương tự cũng vang lên trong tim hắn: "Ta tên gọi Vũ Hinh, trong một đêm mưa được sư phó bế ra từ trong bụi hoa." Tất cả những gì của vạn năm dường như đã kết thúc, lại tựa như vừa mới bắt đầu, hắn thật không thể nào xác định được thân phận của tiểu nữ đồng.

Hai mắt Thần Nam ươn ướt, rốt cuộc là kết thúc hay là bắt đầu?

"Ca ca đừng khóc...", Thần Hi cất bàn tay nhỏ nhắn trắng như tuyết lên, cẩn thận giúp hắn lau đi những giọt nước mắt.

"Ca ca không khóc, ca ca vĩnh viễn sẽ không bao giờ khóc nữa!" Thần Nam ôm Thần Hi đứng dậy, rời khỏi nơi ”ngọc vỡ hương tan” này.

Là kết thúc hay là bắt đầu?

HẾT QUYỂN 6.

------

Nguồn: www.tangthuvien.com

Quyển 7 Chương 1

Ly Khai

Dịch: thsonn

Biên Dịch: A Anh

Biên Tập: HannaKid

Tàng Thư Viện - www.tangthuvien.com

Thần Nam bồng Tiểu Thần Hi đến trước mặt Tiểu Long, lúc này thì nó vẫn đang ngáy khò khò, thậm chí là ngay cả trong giấc ngủ cũng có thể thấy được nụ cười đắc ý của nó. Đích xác là lần này Tiểu Long có thu hoạch rất lớn, một đống quả kì dị đủ màu sắc trước thân nó, tán phát ra hương thơm thật hấp dẫn. Những thứ này đều có thể là thiên tài địa bảo, bình thường rất khó tìm thấy, nhưng hôm nay tại Cổ Tiên Di Địa, nó chỉ mất một lúc mà đã hái được nhiều như thế này.

Tiểu Long đương nhiên biết rõ chỗ trân quý của những kỳ quả này, ba ngày nay nó chỉ nuốt có ba quả, sau đó liền nhẫn nhịn lòng tham ăn của mình để luyện hoá. Lúc này đã nó đã cảm ứng được Thần Nam đang đi tới, liền mở to đôi mắt ra, sắc diện rất hưng phấn nhìn hắn.

“Long Bảo Bảo…” Thần Hi mỉm cười nhìn nó, đôi tay nhỏ nhắn trắng như tuyết vẫy vẫy về phía Tiểu Long, thanh âm non nớt chan chứa cảm tình thân thiết.

Ba ngày nay Tiểu Long cố gắng nhẫn nhịn lòng tham ăn của mình, tuy là rất thèm, nhưng nó đối với Thần Hi thật sự không hề keo kiệt, đều đem những thứ kỳ quả trân quý nhất giành cho cô bé. Có thể nói trong khoảng Thần Nam chìm đắm bi thương, tất cả đều nhờ Tiểu Long chiếu cố cho Tiểu Thần Hi.

“Y Nha Y Nha” Tiểu Long lắc la lắc lư thân hình đứng dậy, đối với Tiểu Thần Hi rõ ràng là vô cùng thân thiết. Thần Nam vuốt ve lân giáp của Tiểu Long, nhẹ nhàng nói: “Đa tạ ngươi, chúng ta đi thôi, rời khỏi nơi này thôi.”

Tiểu Long gật đầu, nhưng sau đó lại kêu lên vài tiếng “Ô Ô”, rồi thò tay ra chỉ chỉ vào đống “Bảo bối” ở dưới đất, lẩm bẩm không ngừng. Thần Nam mỉm cười, đặt Tiểu Thần Hi xuống đất, tháo mấy cái bao ở phía sau người ra, tay lại lôi thêm vài bộ áo dài, bỏ đống kỳ quả dưới đất đó vào bao. Sau đó dùng một bộ áo dài buộc ba cái bao lại thành một, đeo lên trên cổ của Tiểu Long.

Tiểu Long lúc này rất vui vẻ, bước theo Thần Nam đi ra ngoài cốc.

“Ca ca, chúng ta phải đi đâu?” Sau khi ra khỏi Bách Hoa Cốc, Tiểu Thần Hi tựa hồ có chút lưu luyến, thường quay đầu nhìn vào trong cốc.

“Ca ca mang muội đến trấn thành có được không? Ở đó có nhiều tiểu bằng hữu cỡ tuổi muội, sau khi đến đó muội sẽ có rất nhiều bạn cùng chơi.” Thần Nam đối với thân phận của Tiểu Thần Hi thì vô cùng mê hoặc không hiểu. Tuy vậy hắn đối với cô bé thì rất thật lòng yêu mến, thậm chí có lúc còn đem cô bé ra làm hình bóng của Vũ Hinh. Đó là vì hắn tự dựng cho bản thân một huyễn ảnh tinh thần, tự cấp cho mình một hy vọng. Đương nhiên điều này tuyệt không phải là tình nhi nữ, mà đó là một loại truy tìm hồi ức quá khứ, từ trên tình cảm mà nói đã để Tiểu Thần Hi trở thành nữ nhân của mình.

Tiểu Thần Hi ngoái đầu nhìn vào trong cốc, có chút lưu luyến không rời, nhưng cuối cùng cũng vẫn cười rất tươi, nói: “Ca ca đi đâu, Thần Hi đi đến đó.”

Thấy vẻ lém lỉnh, khả ái của Tiểu Thần Hi, Thần Nam định nói gì rồi lại thôi. Tiểu thiên sứ khả ái này chỉ mới được ba tuổi, trên người lại có quá nhiều điều thần bí, nhưng tự bản thân cô bé lại mơ mơ hồ hồ không rõ. Thần Nam đối với nó vừa thương vừa yêu, hắn quyết định dù bằng giá nào cũng phải mang lại cho nó một tuổi thơ hạnh phúc nhất, quyết không thể để nó giống như Vũ Hinh phải sống ở trong núi, xa cách với thế giới.

Thần Nam bế Tiểu Thần Hi, còn Tiểu Long lẽo đẽo theo ở phía sau, hai nguời, một rồng ngay lập tức rời khỏi Cổ Tiên Di Địa. Nhưng khi bọn họ vừa mới ra khỏi Bách Hoa Cốc thì bốn tên yêu quái đã biến mất mấy ngày trước lại xuất hiện trước mặt họ.

Bát Ca công chúa với đôi cánh đen sáng bóng đang bay tới bay lui trên không, đập cánh gọi lớn: “Các người mau đi ra nhanh, đại trận của cổ tiên lưu lại sắp sửa vận chuyển rồi. Cổ tiên di địa này cứ một ngàn năm mới phóng khai vài ngày, nếu không ra mau sẽ không kịp nữa.”

Rồi nó không dừng lại mà tiếp tục kêu lên: “Tiểu tiên tử, người thật sự muốn cùng tên gia hoả này rời khỏi núi Côn Lôn sao? Vì sao không lưu lại vậy? Nếu như người lưu lại, bọn tôi sẽ tôn người làm Yêu Vương.”

Ba tên yêu quái còn lại cũng đầy vẻ trông mong, vào lúc này đây bọn chúng tuy là yêu thú, nhưng trên khuôn mặt lại hiện lên nét mong đợi của con người.

Tiểu Thần Hi trên mặt hơi ngập ngừng, rồi quơ đôi tay nhỏ trắng như tuyết về phía bọn chúng, nói: “Đa tạ! Tuy các ngươi đối với ta rất tốt, nhưng ta lại muốn theo ca ca đi khỏi nơi đây. Ta cũng không biết vì sao, tóm lại ta có một loại cảm giác, ca ca là người thân thiết nhất của ta.”

Tim của Thần Nam liền chấn động, hắn càng lúc càng cảm thấy mê hoặc. Có thật là Thần ngọc thông linh, nhớ rõ mọi lời nói và việc làm của Vũ Hinh, hay là Vũ Hinh nhờ Thần ngọc mà trở lại thế gian này lần nữa? Ái dà! Thật là rối rắm! Vạn năm qua Bách Hoa Cốc đã phát sinh chuyện gì? Tiểu Thần Hi cuối cùng là ai? Mọi chuyện cứ như bị một màn sương mờ bao phủ.

Bát Ca công chúa thật không cam lòng hỏi: “Tên gia hoả này tốt ở chỗ nào chứ? Nhìn thế nào cũng đều rất bình thường, Tiểu tiên tử vì sao lại thích hắn như vậy?”

“Đừng nói ca ca như thế, ca ca rất tốt.” Tiểu Thần Hi phản bác lại.

“Tốt chỗ nào đâu, dù nhìn sao cũng chẳng thấy giống người tốt.” Bát Ca của công chúa vẫn kiên trì không bỏ cuộc, tiếp tục thuyết phục Tiểu Thần Hi.

“Câm ngay cái mỏ quạ ba hoa của nhà ngươi đi. Còn huyên náo nữa, ta sẽ nhổ sạch lông chim của ngươi bây giờ.” Thần Nam nhìn thấy Bát Ca công chúa cứ bay qua bay lại trước mắt, không ngừng nói xấu hắn, khiến hắn không nhẫn nhịn được nữa, liền mở miệng ra chửi nó.

Sau khi Bát Ca của công chúa bị Thần Nam chửi cho một trận, liền rất tức giận, tại không trung lớn tiếng kêu lên: “Tiểu tiên tử người thấy rồi đấy, cái tên này miệng nói toàn lời xấu xa, người làm sao có thể ở cùng với hắn được chứ?”

Thần Nam biết lũ yêu quái này hành sự rất có phép tắc, không thể tuỳ ý đả thương người khác, vì thế hắn đối với mấy tên yêu quái này không hề e sợ tí nào. Thấy Bát Ca công chúa không ngừng kêu la ầm ĩ, hắn lớn tiếng chửi lại: “Im ngay cái mỏ quạ nhà ngươi, mỗi người đều có quyền tự chọn lựa cuộc sống cho mình, ngươi dựa vào cái gì mà can thiệp lung tung? Còn không ngừng những lời điểu ngữ đó, ta sẽ để cho Long Bảo Bảo quay chín ngươi.”

Tiểu Long phối hợp với hắn vô cùng ăn ý liền tiến lên phía trước, nhấp nháy đôi mắt to nhìn vào Bát Ca công chúa, sau đó còn vung vẩy Long trảo. Vài ngày trước Tiểu Long cũng không ít lần cùng bốn tên yêu quái này đánh nhau. Nếu luận thực lực thì nó mạnh hơn một chút, điều này khiến mấy tên yêu quái kia đau đầu vô cùng, cũng không dại gì gây chuyện với Tiểu Long.

Bát Ca công chúa nhìn thấy bộ dạng diễu võ dương oai của Tiểu Long, thì vô cùng tức giận, kêu lên the thé: “Đừng nghĩ ta sợ ngươi, ta chỉ không muốn đánh nhau với ngươi mà thôi.” Tuy miệng nó nói không sợ, nhưng thật sự không dám gọi Tiểu Long là “Chim trụi lông”. Bởi vì nó phát hiện mỗi lần xưng hô với Tiểu Long như vậy, đều làm Tiểu Long đại phát cuồng tính, lao vào chiến đấu không ngừng với nó.

Tiểu Long không coi mấy câu nói của nó vào đâu, trề cái miệng rồng của nó ra khinh bỉ.

Tiểu Thần Hi được Thần Nam ôm trong lòng, hàng lông mi dài nhấp nháy, đôi mắt đen lay láy như bảo thạch, nó mấp máy môi, tựa hồ như muốn nói điều gì đó.

Quyển 7 Chương 2

Chiến Yêu

Dịch: thsonn

Biên Dịch: A Anh

Biên Tập: HannaKid

Tàng Thư Viện - www.tangthuvien.com

Tiểu Thần Hi thấy bốn tên yêu quái cứ chặn đường không cho Thần Nam rời đi, lại nhìn vẻ mặt đầy khiêu khích của Tiểu Long, vội ngăn cản: “Long Bảo Bảo không nên đánh nhau, Bát Ca, Tiểu Trư các người đừng cản trở ca ca, sau này ta nhất định sẽ trở lại thăm các người mà.”

Bát Ca công chúa thấy Tiểu Thần Hi sớm đã quyết ý, nhất định sẽ không vì những lời nói đó của nó lưu lại, trong lòng không khỏi có chút buồn bã. Nó thở dài nói: “Tiểu tiên tử! Người vốn không biết, bọn người bên ngoài trong đầu toàn chứa đầy những tư tưởng xấu xa. Trong xã hội bọn chúng, có nhiều người chỉ vì một chút lợi ích mà không từ bất cứ thủ đoạn nào. Chúng ta chỉ sợ người bị thua thiệt nên mới không muốn người rời khỏi nơi này.”

Tiểu Thần Hi cười tươi nói: “Ta không sợ, ca ca sẽ bảo hộ ta.”

“Hắn? Cái tên bản lĩnh kém cỏi này ư? Hắn làm sao có thể bảo hộ người được chứ? Không thể tin vào hắn được, chúng ta nhất định phải thử thách bản lĩnh của hắn.” Bát Ca công chúa đập cánh, lượn qua lượn lại phía trên đầu Thần Nam, căn bản không để hắn vào mắt.

Bị một con quái điểu khinh thị như vậy, quả thật đã làm cho Thần Nam nổi nóng. Tuy nó chỉ là một con yêu quái, nhưng những hành động láo xược đó thật giống như người vậy, chả trách đã làm cho hắn cảm thấy tức giận không thôi. Hắn đặt Tiểu Thần Hi ngồi trên lưng Tiểu Long, nhanh chóng rút trường cung từ sau lưng ra, đặt một mũi Điêu Linh tiễn lên trên. Hai tay từ từ kéo căng cung ra, làm dây cung rung lên những tiếng nhè nhẹ, “ Vụt” phi tiễn phá không lao đi.

Bát Ca công chúa đương nhiên không để một tiễn này vào mắt, phớt lờ đi vũ tiễn đang bay về phía nó. Mãi đến khi Điêu Linh tiễn cách nó không quá mười công phân thì nó mới cảm thấy có chút bất diệu.

“A, Ma pháp tiễn!”

Phó viện trưởng đã từng cấp cho Thần Nam một bộ vũ khí đã qua gia trì ma pháp, Điêu Linh tiễn này chính là một ma pháp tiễn có uy lực rất lớn. Vũ tiễn vừa rời khỏi dây cung ngay lập tức liền cùng với ma pháp nguyên tố trong không trung hợp lại, ma lực hàm chứa bên trong được kích phát đến mức cao nhất. Bát Ca công chúa tuy sớm nhận rõ có điều dị thường, nhưng tịnh không để trong lòng, tận đến khi Vũ tiễn càng lúc càng lại gần, thì nó mới bắt đầu thấy sợ.

Vũ tiễn như điện quang nhằm ngay vào Bát Ca công chúa. Điêu Linh tiễn hàm chứa ma pháp lực cường đại. “Oanh”, một tiếng nổ lớn vang lên, trong khoảnh khắc năng lượng ma pháp cường đại bùng phát trên không trung đã làm cho lá cây gần đó rụng lả tả. Thần Nam tiến lên đứng chắn trước mặt Tiểu Long, ngăn không cho năng lượng ma pháp còn dư tiến đến gần Tiểu Thần Hi.

Vũ tiễn ma pháp cường đại tuy không phương hại gì đến Bát Ca công chúa, nhưng đã làm cho nó bị lực hút mà xoay như chong chóng trên không, lúc này nhìn bộ dạng của nó quả thật có hơi thê thảm a.

Thần Nam biết rằng ma pháp tiễn tuy uy lực cực đại, nhưng với mấy tên yêu quái có thực lực không kém Tiểu Long này thì còn lâu mới đủ đối phó. Hắn nhanh chóng lắp tên vào cung, ma pháp tiễn mũi này nối tiếp mũi kia liên tục bắn ra. Trong rừng những tiếng nổ “Oanh! Oanh!” liên tu bất tận dội thẳng vào tai, mỗi ma pháp tiễn bị bắn ra liền nổ tung, trên không trung bạo phát ra những chùm quang mang chói mắt.

Thật ra ma pháp tiễn vốn không thể nào phương hại đến Bát Ca công chúa, chỉ là lúc đầu do nó sơ ý, nên mới phải chịu ảnh hưởng của mũi tên. Những Điêu Linh tiễn còn lại dù hàm chứa một nguồn ma pháp cường đại nhưng khi bay đến trước người Bát ca công chúa đều bị chấn nát.

Ma pháp tiễn tuy bạo phát ra ma pháp cuờng đại nhưng lại bị Hắc năng lượng trên người Bát Ca công chúa cản trở, vì thế mà chẳng thể nào chạm tới một cọng lông của nó. Ngàn vạn Hắc sắc quang mang từ trong nội thể Bát Ca phát ra, như một mặt trời màu đen lơ lửng trên không.

Trong nháy mắt Thần Nam đã dùng sạch trơn Điêu Linh tiễn trong bao, vì thế hắn cũng đành phải dừng lại những công kích vô vị.

Bát Ca công chúa cũng thu lại Hắc sắc quang mang, trên không trung thở hổn hển hét lên: “A, cái tên hỗn đản đáng chết nhà ngươi, không ngờ lại thình lình bắn trộm ta, đồ đáng ghét! Lại còn dùng ma pháp tiễn nữa chứ!” Nó mấy lần định hạ xuống công kích Thần Nam, nhưng phải cố nhẫn nhịn, giận dữ chửi: “Nếu không phải di huấn của tổ tiên, ta nhất định phải xé nát ngươi ra. Ôi!… ngoại y hấp dẫn của ta…! Ôi!…  Thật quá đáng ghét mà!”

“Đồ quạ đen ba hoa, đó là tự ngươi nói muốn thử thách bản lĩnh của ta mà.” Thần Nam cười giễu cợt.

“Đồ hỗn đản đáng ghét!” Bát Ca công chúa tức giận đập cánh loạn xạ, nhưng mà sau khi lông vũ bị trụi mất một phần, trông nó thật rất là thê thảm.

Tiểu Trư, Tiểu Bạch Thố và Mai Hoa Lộc bên cạnh hài hước nhìn Bát Ca công chúa, không ngờ lại thích thú trước tai nạn của người khác như vậy. Tiểu Thần Hi chớp chớp đôi mắt to, nói: “Ca ca đừng đánh nhau với Bát Ca nữa.”

Thần Nam vuốt ve mái tóc mềm mại của nó, nói: “Sau này từ từ muội sẽ hiểu, thực ra nếu như ca ca không làm như thế với Bát Ca, nó sẽ không ngừng huyên náo, được nước làm tới, không bao giờ ngưng.”

“Nói bậy, ta chỉ là muốn Tiểu tiên tử lưu lại thôi.” Bát Ca công chúa trong lòng không phục mà lên tiếng phản bác.

Lúc này, Tiểu Trư bắt đầu chậm chạp đi lại, khiến cho Thần Nam cảm giác được một cổ năng lượng cực đại áp bức lên người hắn. Nó thò cái móng trước ra, nhưng không ngờ là lại chuyển hướng xoay lên trên, vỗ vỗ vào lưng mình, động tác này quả thật đã làm Thần Nam trừng mắt há miệng ngây ngốc.

Bát Ca tuy rất tức giận, nhưng cũng không quên truyền đạt lại cho hắn, nó thở phì phì nói: “Hắn muốn thử thách bản lĩnh của ngươi, ngươi có

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net