than mo 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quyển 6 Chương 20

Yêu Quái

Dịch: XuongRong

Biên Dịch: Kakesi Kenji

Biên Tập: HannaKid

Tàng Thư Viện - www.tangthuvien.com

Thần Nam lúc này trong đầu cảm thấy vô cùng kì quái, hắn thật không thể hiểu được ở đây đã phát sinh những chuyện gì nữa, quả thật những biểu hiện của những con vật đó thật không tầm thường chút nào. Tuy nhiên, sau khi mơ mơ hồ hồ suy nghĩ một lúc, hắn cuối cùng cũng đoán ra rằng chỉ có một khả năng, đó là bọn chúng có khả năng đã thành tinh, hắn thực sự đã gặp những yêu quái trong truyền thuyết.

“Không thể nào, chúng thực sự là yêu tinh sao?”

Bây giờ, giữa không trung truyền lại âm thanh của một cô gái, giọng nói trong trẻo dễ nghe, tựa như xuất phát từ miệng của một tiểu cô nương đầy khả ái. Tuy nhiên giọng điệu lại không hề nhường nhịn bất cứ ai, lúc này giọng nói trong trẻo đó lại hốt hoảng kêu lên: “Con quái điểu không có lông kia sao dám truy đuổi ta? Ta không có làm gì ngươi, ngươi làm ta tức giận rồi đấy!”

Thần Nam giật mình, quay đầu lại xem. Chỉ nhìn thấy giữa Tiểu Long và con quạ đó chỉ còn một đoạn ngắn. Thật không ngờ Long Bảo Bảo sử dụng toàn lực mà cũng khó lòng rút ngắn được khoảng cách, nhưng mà con quạ đó cũng không có đủ năng lực để kéo giãn khoảng cách đó ra thêm.

“Con quạ này đúng là… không thể tin được… không ngờ có thể nói chuyện được. Thật là nó đã thành tinh?”

Thần Nam lại tiếp tục chăm chú quan sát tấn hài kịch buồn cười ấy, vừa đúng lúc ấy thì ba con thú đó cũng quay đầu lại nhìn hắn. Thần Nam cảm thấy chúng quả thật có rất nhiều điểm kì lạ, nhìn thoáng qua có lẽ chỉ là những con vật tầm thường nhưng nếu để ý kỹ thì quả thật không giống. Đây rõ ràng là ba con yêu quái hàng thật giá thật mà.

Ở trên không hiển nhiên là con quạ đó cũng đoán được Thần Nam đang suy nghĩ cái gì, nó liền quát lại lại một tiếng, nói: “Phì, ngươi nhìn cái gì, bổn tiểu thư ta một điểm cũng là quạ, ta là Bát Ca công chúa. Ngươi không cần phải lên tiếng, cũng không cần nói loạn cả lên, nếu không chỉ lộ ra sự nông cạn và ngu dốt của ngươi thôi.“

Bát Ca trên không bay lượn nhanh như thiểm điện, vừa lúc tránh khỏi sự truy kích của Tiểu Long, đã hét lên với Thần Nam, nói: ”Ngươi đúng là loại người vô cùng thô tục! Quá độc ác! Quá vô sỉ! Dám báng bổ bản công chúa. Hừm, Tiểu Bạch Thố, Tiểu Trư, Mai Hoa Lộc, các ngươi nghĩ gì mà lại để ta bị chúng đem ra làm trò chơi hả? Còn không mau giúp ta dạy cho bọn hỗn đản này một bài học sao!”

Ở mặt đất ba con thú nhìn nhau một lượt, nhưng không con nào có hành động gì. Con lợn rừng cất tiếng nói to: “Hô lỗ Hô lỗ” một vài lần, giống như là đáng nói chuyện với Bát Ca.

Bát Ca công chúa một mặt tránh khỏi thiểm điện đang truy kích của Long bảo bảo, một mặt lại tiếp tục nói chuyện với mấy con thú kia ra: “Tiểu Trư! Tổ bối cũng đã có di huấn, ta đương nhiên không bảo các ngươi làm tổn thương hắn, chỉ là muốn các ngươi dạy cho hắn một bài học. Bọn các ngươi vốn cùng ta cùng lớn lên, không ngờ ba ngươi lại không có chút nghĩa khí. Nếu Tiểu Hầu hắn mà có ở đây, thế nào cũng giúp ta trừng trị bọn chúng.”

Thần Nam ngây cả người, nhất thời không tin nổi, đành phải tự ngoáy vào lỗ tai của mình. Nếu theo như con quạ tự xưng là Bát Ca công chúa đó nói, thì ở đây có rất nhiều yêu quái. Từ đó có thể tưởng tượng ra được rằng nhất định là ở đây còn có cả một xã hội đầy yêu quái, quả thật điều đó càng làm cho bản thân hắn cũng không thể tin được.

Tiểu Trư lại cất giọng nói to “Hô lỗ hô lỗ” một vài lần, tựa như muốn giải thích, Tiểu Bạch Thố cùng với Mai Hoa Lộc gật đầu liên tục. Hiển nhiên, ba con yêu quái ở dưới đất kia không sử dụng ngôn ngữ của loài người, chỉ có Bát Ca công chúa là có khả năng trời cho có thể nói được ngôn ngữ của loài người.

Tiểu Long cuối cùng cũng có cơ hội vượt qua Bát Ca công chúa, rút ngắn cự li rượt đuổi lại. “Ka” một đạo thiểm điện từ miệng nó phát ra, nhằm vào cánh của Bát Ca công chúa mà tấn công.

“Oành”

Thần Nam vô cùng kinh hãi, hắn vốn biết khả năng của Tiểu Long vô cùng đáng sợ. Một đạo thiểm điện của nó thậm chí cả tu vi đạt đến Tứ Giai Cảnh Giới như Phó viện trưởng cũng không có khả năng chống lại. Thật không ngờ tiểu yêu quái này lại trực tiếp ngạnh chống, làm cho hắn không thể không trợn mắt há hốc mồm ngây ngốc.

“Đồ chim không có lông, ngươi quá hung bạo. Nếu như không có tổ huấn không được phép liều mạng, thì ta đã… Dám làm bẩn đôi cánh của bổn tiểu thư, hừm, ngươi cũng phải biết đạo lý chứ, sức mạnh của ta cũng có khả năng không hề thua kém ngươi. Tên hỗn đản ở dưới đất còn không nhanh chóng bảo con chim ngu ngốc kia dừng lại, nếu không ta với nó cùng liều mạng vậy!”

Thần Nam quay sang nhìn lại ba con yêu quái đó, quả thật không nghi ngờ gì chúng cũng không hề thua kém Bát Ca là mấy, mỗi một con đều có thực lực tương đương với Tiểu Long, thật là khiến cho người ta kinh hãi. Tuy nhiên hắn cũng từ miệng của Bát Ca mà biết rằng, những con vật kia dường như không thể tuỳ ý đả thương người khác, có lẽ trong lòng chúng cũng có điểm cấm kị cho nên chỉ có thể tuỳ tình hình mà giải quyết.

“Long Bảo Bảo ngoan! Hãy khoá miệng con quạ lắm mồm kia lại, đừng để nó kêu om sòm nữa!”

“Tên hổn đản ở dưới đất kia! Ngươi lại dám gọi bổn công chúa là quạ, còn nhục mạ ta là lắm mồm. Thực là đáng căm ghét mà!”

“Hãy khoá mồm con chim ác độc kia lại! Long Bảo Bảo ngoan, mau giáo huấn nó đi!”

“A, ngươi làm ta cáu rồi đấy!”

Thần Nam thực sự rất tin vào bản lĩnh của Tiểu Long, Thiểm Điện, Băng Đao, Hỏa Long, Phong Nhận… tất cả các loại cường đại ma pháp công kích của Tiểu Long cùng lúc xuất ra tấn công. Điều ngạc nhiên là tốc độ của Bát Ca công chúa cũng quá nhanh, hơn nữa tại mỗi thời điểm lại chỉ có một loại công kích của Tiểu Long tấn công. Điều đó càng làm cho Tiểu Long vô cùng tức giận, càng gia tăng áp lực truy kích.

Bát Ca công chúa lắm mồm lại được thể quát lên: “Tên hỗn đản dưới kia, hãy bảo con chim trụi lông ngu ngốc kia dừng lại. Bổn công chúa mệt rồi, không muốn tiếp tục như thế nữa. Ta nãy giờ đã làm trò cười cho ba con vật kia rồi, nếu ngươi còn không bảo nó dừng lại, ta sẽ lập tức tấn công ngươi đấy.”

Tiểu Long tuy không thể mở mồm nói lại, nhưng nó vốn thông minh, nó nghe Bát Ca công chúa nói rằng Ngũ giai thánh long như nó chỉ là con chim to xác ngu ngốc, lửa giận xông lên đầu, liên tiếp công kích không ngừng. Nhưng do tốc độ của Bát Ca công chúa nhanh đến mức khủng khiếp, sớm đã vọt lên phía trước.

“Tên hỗn đản dưới mặt đất kia, ngươi không phải là vì cổ tiên di địa mà đến đây sao? Hừ! Ngươi tưởng là có thể dễ dàng phá được cổ tiên cấm chế để tiến vào Bách Hoa Cốc ư? Nếu như ngươi muốn biết cách để vào, hãy bảo con chim ngu ngốc kia dừng tay lại ngay.”

Nghe Bát Ca công chúa nói thế, Thần Nam trong lòng rung động, không cần phân biệt thật giả, hắn không còn có lựa chọn nào khác, chỉ đành hi vọng là con quạ lắm mồm ấy nói thật. Hắn lớn nói: “Long Bảo Bảo hãy dừng lại, để ta nghe con quạ lắm mồm kia nói. Nếu nó cho chúng ta biết cách tiến nhập Bách Hoa Cốc, ta nghĩ rằng ngươi sẽ có thể ăn được những thứ trái cây ấy.”

Tiểu Long đương nhiên không thể mở miệng nói, nhưng cũng không cam tâm dừng lại mà lại muốn tiếp tục hành động truy kích Bát Ca công chúa, không chịu nghe lời Thần Nam mà hạ xuống.

------

Nguồn: www.tangthuvien.com

Thần Mộ Quyển 6 Chương 21

Hoa Hương

Dịch: waa123 

Biên Dịch: A Anh

Biên Tập: HannaKid

Tàng Thư Viện - www.tangthuvien.com

Thần Nam an ủi nó: "Ngươi là một Thánh long, đừng chỉ vì con quạ đen nhỏ bé đó mà tức giận. Thật không đáng mà!"

"A, tên hỗn đản nhà ngươi cũng vũ nhục ta, vốn ta đã không muốn nói cho ngươi biết làm thế nào để phá trừ cổ tiên cấm chế, hiện tại lại càng không muốn nói. Tiểu Bạch Thố, Tiểu Trư, Mai Hoa Lộc, vừa nãy các ngươi đã thấy rồi đấy, ta tịnh không phải vì sợ bọn chúng mà bỏ chạy, mà là sau khi đình chiến ta mới bỏ đi. Sau khi quay về, không được nói lung tung với mọi người, ta đi trước đây." Bát Ca công chúa vừa nói xong, thân hình bỗng hóa thành một đạo điện quang, chỉ chớp mắt đã bay mất vào trong sơn lâm phía xa.     

"Này, tên quạ đen ba hoa nhà ngươi không ngờ đúng là miệng toàn điểu ngữ, không có một điểm đáng tin, dám đùa bỡn ta." Thần Nam chuyển mục quang nhìn sang ba tên yêu quái vẫn chưa bỏ chạy đang đứng trong rừng đó.

Ba tên gia hỏa đó nhìn nhau một cái, rồi "Vút", "Vút","Vút" theo ba hướng chạy mất, nhanh như quang điện, chớp mắt đã mất tăm mất tích.

"Thật không thể nào hiểu được! Côn Lôn tiên cảnh thật đúng là chuyện gì cũng có thể có. Hôm nay không ngờ rằng ta lại chạm trán bốn tên yêu quái đểu cáng này…" Phải đến một lúc lâu sau, Thần Nam mới hồi thần lại được.     

Cuối cùng, hắn đành phải cưỡi Tiểu Long bay ra hơn một trăm dặm mới bắt được một vài con mồi, điều này quả thật đã làm hắn cảm thấy hơi kì quái. Không ngờ trong vòng trăm dặm này lại không hề có một con thú bình thường nào, mà chỉ có yêu quái ẩn hiện, thế mới thấy cổ tiên di địa này xác thật không hề tầm thường chút nào.

Chớp mắt đã qua ba ngày, Thần Nam vẫn chưa tìm được phương pháp gì để phá trừ cấm chế của cổ tiên, hắn bồi hồi đứng ngoài Bách Hoa Cốc. Trong mấy ngày này, bốn tên yêu quái kì quái đó thường hiện thân ở ngoài sơn cốc hoặc ngấm ngầm quan sát hắn, hoặc trân tráo nhìn hắn. Điều này làm hắn suy nghĩ rất nhiều mà vẫn không lí giải được, thật không hiểu tại sao bọn yêu quái đó lại có hành động như vậy.

Tuy nhiên cũng do sự kiên nhẫn truy kích không tha của Long Bảo Bảo, cùng với sự chửi rủa thường xuyên của Thần Nam, cuối cùng cũng làm cho Bát Ca công chúa đó nói ra một chút tin tức hữu dụng, đương nhiên nội dung đó đều là do con quạ đó bị chọc tức trong lúc vô ý mà nói ra. Tiểu Bạch Thố, Tiểu Trư, Mai Hoa Lộc cùng quạ đen Bát Ca đó đều là những đầu lĩnh trong đám yêu quái mới sinh của Côn Lôn Sơn rộng lớn, ngoài ra đương nhiên là cũng còn một vài yêu quái đầu lĩnh nữa, nhưng chúng hiện tại không có ở đây.

Điều này quả thật đã làm cho Thần Nam vừa kinh ngạc vừa vui mừng, không ngờ mấy tên gia hỏa trước mắt này lại có lai lịch lớn như vậy. Vì thế có thể đoán được, chúng đã tu luyện tại Côn Lôn này cũng hơn một ngàn năm, sự hiểu biết đối với cổ tiên di địa nhất định hơn hẳn kẻ khác. Hắn tìm mọi biện pháp, năn nỉ mọi cách, muốn từ miệng mấy tên yêu quái này biết được vài bí mật. Nhưng bọn yêu quái này như có trái tim bằng sắt, đối với việc này bế khẩu không bàn, chỉ là mỗi ngày đều muốn đến quan sát hắn.

Lại qua hai ngày nữa, Thần Nam đột nhiên nhớ lại Tử y lão nhân Dương Lâm của Thần Phong học viện đã không ngừng nhắc nhở hắn, muốn hắn nội trong năm ngày phải nhanh chóng quay về, không được chậm trễ, vì cuộc thi khởi động của Tứ đại học viện sẽ sớm bắt đầu. Tính ra thì hôm nay chính là kì hạn năm ngày, Tứ đại học viện trong trận mở màn ngày hôm nay sẽ dò xét lẫn nhau hư thật của các cường giả.

“Ái dà! Ta không quản nhiều như vậy. Hừm! Thần Phong học viện dù có thảm bại cũng đâu có liên quan tới ta, cứ để cho lão Phó viện trưởng đó tức chết đi. Cho dù là ngàn vạn việc trọng yếu gì, cũng không bằng được một chút tin tức của Vũ Hinh."

Năm ngày trôi qua, Thần Nam đã nghĩ hết mọi biện pháp, nhưng thuỷ chung vẫn không thể tìm ra được phương pháp tiến nhập Bách Hoa Cốc. Nhưng đột nhiên khi thấy một dòng suối nhỏ chầm chậm chảy ra từ trong cốc, lông mày hắn cau lại. Cho dù hắn có thể men theo dòng nước thì cũng không có khả năng tự do xuất nhập Bách Hoa Cốc, nhưng nước thì lại có thể. Điều này như chỉ ra rằng, chốn cổ tiên di địa này có bao hàm Ngũ Hành đại trận, tối thiểu cũng có chữ 'Thủy' trong Ngũ Hành.  

Đối với trận pháp, hắn tuy có biết sơ qua, nhưng không tinh thông lắm. Vì thế đối với cấm chế của Bách Hoa Cốc, hắn hiện tại không có một biện pháp nào.

Trong Bách Hoa Cốc tiên khí dày đặc, cảnh vật bên trong như bị một tấm màn ánh sáng thần bí che phủ lên trên. Thần Nam nhìn vào cốc rồi lại thở dài, bí mật vạn năm trước trong cốc, chỉ cách hắn gần chục bước chân, nhưng hắn lại vô pháp tiến vào, không thể biết rõ được chân tướng.

Vì để Vũ Hinh thiện lương, trong trắng có thể sống sót, không có cách nào khác đành phải phong bế Bách Hoa Cốc. Vạn năm cũng dần trôi qua, Bách Hoa Cốc tuy vẫn còn đây, nhưng hồng nhan tri kỉ giờ này đang ở đâu?

Thật ra trong lòng Thần Nam vốn cũng hiểu rõ, nếu như lúc trước Vũ Hinh có thể tái sinh, hai người cũng không thể gặp lại nhau. Thử hỏi thế gian ai có thể chống lại được năm tháng vô tình? Hắn truy tìm đến vậy, có lẽ chỉ là tìm kiếm một chút hy vọng, một chút an ủi. Cho dù Thần Chiến thần công cái thế đã phong ấn trong tâm linh hắn, nhưng cũng không thể ngăn hắn hoài niệm về Vũ Hinh. Mỗi khi tâm tình hắn dao động, đều nhớ lại từng chút từng chút một, quá khứ vạn năm trước tất cả đều không ngừng hiện lên trong tim hắn.     

Từng lời, từng chữ thê lương, đứt quãng của Vũ Hinh trước khi chết, đối với Thần Nam mà nói như khắc vào tận tâm can, khiến hắn không thể nào quên. Vì thế mà phong ấn tâm linh của Thần Chiến với hắn dần dần mất đi tác dụng.

"Chẳng lẽ thật sự không có biện pháp nào để tiến vào?" Thần Nam trầm tư.

Năm đó Thần Chiến dùng công lực cái thế dẫn đạo Cửu Thiên Lôi Điện, cùng Thiên Địa Chi Lực phong bế Bách Hoa Cốc. Có thể nói là Bách Hoa Cốc sau khi được Thần Chiến lợi dụng Nghịch Thiên Chi Lực dẫn đến việc cổ tiên cấm chế đã bị cường hành phong bế. Nếu muốn đả khai, chỉ có hai biện pháp: một là, hiểu được cách phá trận để có thể bình an mà tiến vào. Hai là, phải có công lực cái thế, hủy đi cổ tiên cấm chế.

Hai biện pháp này đối với Thần Nam mà nói đều hoàn toàn không thực tế chút nào, thứ nhất, hắn ta đối với trận pháp không tinh thông cho lắm, thứ hai, thực lực của hắn còn chưa sơ nhập vào được Tiên Vũ cảnh giới.

"Chẳng lẽ phải chờ đến ngày ta Vũ Phá Hư Không mới có thể tiến vào sao?" Thần Nam bất lực than thở.

Tiểu Long mấy ngày hôm nay nếu không đi tìm mấy tên yêu quái đó để đánh nhau, thì cũng ngây ngốc nhìn vào kì quả trong cốc đến nhỏ dãi.

Trong lúc Thần Nam im lặng suy nghĩ đến xuất thần, nó vội lúc lắc thân hình béo ú, nghênh ngang tiến đến trước mặt hắn, "Y Y Nha Nha’’ gọi hắn liên hồi.   

Lúc đầu Thần Nam không hề để ý, nhẹ nhàng đẩy nó ra, lại tiếp tục suy nghĩ cách phá trận. Nhưng sau đó Tiểu Long luôn miệng kêu gọi không ngừng, lại còn mở ngậm lấy tay áo hắn giật giật lắc lắc mấy cái mới làm hắn chú ý. 

Thần Nam bất lực, dừng lại, vỗ vỗ vào đầu Tiểu Long, như đối với một tiểu hài, nói: "Lại có chuyện gì vậy, chẳng lẽ lại đánh bại một tên yêu quái nào nữa đây, ha ha, biết ngươi lợi hại nhất rồi mà." 

Tiểu Long lập tức ưỡn ưỡn ngực ra, bộ dạng vô cùng vênh váo. Nhưng ngay sau đó, nó lại lúc lắc cái đầu to lớn của nó, hướng phía Bách Hoa Cốc không ngừng ra hiệu.

Thần Nam nhìn theo hướng nó chỉ, tức thì ngẩn người ra. Không biết từ đâu trong Bách Hoa Cốc ánh hào quang chói loá, muôn màu từ trong cốc phát ra tận bên ngoài, tràn đầy tiên khí, ánh sáng thánh khiết phủ khắp không gian trong Bách Hoa Cốc.

Muôn hoa đua nở, với năm màu rực rỡ. Ở giữa ngàn vạn hoa đang khoe sắc thắm ấy, một tiểu thụ kì dị như được tạc từ bích ngọc đang đung đưa nhè nhẹ, cùng hòa nhịp với vạn hoa. Hương hoa, hương quả hòa quyện vào nhau, nhẹ nhàng phiêu đãng, thấm sâu vào tận trong tâm càng khiến cho người ta mê say.

Ngũ sắc quang hoa ở giữa cây và hoa chầm chậm lưu động, ánh sáng thánh khiết bao phủ toàn bộ Bách Hoa Cốc, tiên khí theo gió dập dờn, tựa như mộng huyễn.

Lúc này, một hương nhẹ như hoa lan từ trong cốc theo gió phiêu tán ra ngoài, hương thơm này không giống với hương hoa và hương quả trong cốc, nó gây ra một loại cảm giác không nói ra được. Thanh nhã, mông lung, hài hòa, trữ tình, tựa hồ tạo nên một thi cảnh làm cho người ta không thể diễn tả bằng lời, làm cho con người không tự chủ được mà thả lỏng ra, trong tâm chẳng chút tạp niệm.

Cuối cùng nhân vật thần bí trọng yếu cũng đến lúc phải xuất hiện.

Quyển 6 Chương 22

Vị Lai Yêu Giới Chi Vương

Dịch: waa123

Biên Dịch: A Anh

Biên Tập: HannaKid

Tàng Thư Viện - www.tangthuvien.com

Thần Nam cảm giác như quên hết mọi ưu sầu, hắn cứ mãi đắm chìm trong một thế giới tinh thần kì diệu đó.

Long Bảo Bảo tựa hồ như cũng đã say sưa, không còn chảy nước miếng với kì quả trong cốc nữa. Trong lúc này nó cũng lim dim đôi mắt to, dường như sắp chìm đắm vào trong giấc mơ.

Tiểu Bạch Thố, Tiểu Trư, Mai Hoa Lộc, quạ đen Bát Ca cũng không trốn trong bóng tối nữa, cả bốn tên đều không tự chủ được ló ra ngoài Bách Hoa Cốc. Chúng nhìn nhau, tựa hồ trao đổi, trong mắt mỗi tên yêu quái đều có vẻ hưng phấn, như thể hân hoan chào đón một cái gì đó. Lúc này, thanh hương dần dần lan tỏa tới mũi chúng, bốn tên yêu quái này cũng bắt đầu chìm đắm mê say. Bên ngoài Bách Hoa Cốc, mọi thứ dường như đều dừng lại, một người cùng năm thú lim dim đôi mắt, tĩnh lặng đứng tại cốc khẩu.

Hương thơm đặc dị này trong Bách Hoa Cốc càng ngày càng nồng, quang hoa trong cốc càng lúc càng rực rỡ. Khắp nơi như nhận được ánh sáng thần thánh an lành đang chiếu rọi từ Thiên giới.

Tuy nhiên ngay lúc này đã phát sinh một sự kiện lạ. Chính giữa Bách Hoa Cốc, nơi được bao bọc bởi kì hoa và ngọc thụ xung quanh, bạo phát một chùm quang mang rực rỡ chói mắt. Quầng sáng nóng bỏng như mười mặt trời chiếu trên không làm thiên địa vạn vật ở đây đều mất đi màu sắc, lúc này luồng ánh sáng thần bí này đã trở thành ánh sáng "duy nhất" trong cốc.

Hương thơm từ lúc có sự xuất hiện của quầng sáng rực rỡ ấy càng thêm nồng đậm, phương viên vài dặm xung quanh tràn đầy thanh hương thoang thoảng. Một người, năm thú trong mắt chỉ còn lại đạo ánh sáng thần bí đó, không chớp mắt nhìn thẳng vào nó.

Quầng sáng chói mắt đó từ từ mờ đi, quang hoa nóng bỏng dần biến thành nhu hòa, chầm chậm quay về vẻ an bình, một cỗ quang huy thánh khiết phủ đầy trong Bách Hoa Cốc làm cho con người có cảm giác an tĩnh trong lòng.

Chính tại trung tâm của nguồn ánh sáng thánh khiết đó, được kì hoa dị thụ bảo vệ, một nụ hoa trong suốt lấp lánh nhè nhàng hé nở, ánh sáng bảy màu chầm chậm lưu động, quang hoa rực rỡ khi nãy chính là do đoá kì hoa đang nở đó phóng xuất ra.

Nụ hoa tinh oánh rực rỡ với bán kính nửa thước, ở dưới có chín phiến lá lấp lánh trong suốt, cả bông hoa như do thần ngọc tạc thành, vẻ đẹp hoàn mĩ, tập hợp thiên địa linh tú vào thân.

Hương thơm nồng nàn chính là xuất phát từ đoá kì hoa đó mà lan tỏa. Ánh sáng bảy màu từ nụ hoa thoắt ẩn thoắt hiện, như biến Bách Hoa Cốc thành chốn tiên cảnh giữa nhân gian.

"Cái này…chuyện gì xảy ra vậy?" Thần Nam lẩm bẩm tự nói, sự việc này quả thật đã vượt xa sự tưởng tượng của hắn.

Tiểu Long vừa xoay thân hình béo tròn, vừa hưng phấn kêu lên vừa nhảy nhót, tựa hồ như đón mừng một việc kinh hỉ.

Bát Ca công chúa bên cạnh lẩm bẩm một mình: "Tiên tử đã muốn xuất thế, vừa đúng lúc cửa Bách Hoa Cốc mở ra, chúng ta có thể tiến vào xem xem hình dạng của tiên tử."

Tiểu Trư "Khụt Khịt Khụt Khịt " kêu lên, tựa hồ cao hứng dị thường. Tiểu Bạch Thố cũng hưng phấn liên tục nhảy nhót, cuối cùng bất ngờ nhảy lên trên lưng Mai Hoa Lộc.

Mai Hoa Lộc rung người, hất tung Tiểu Bạch Thố xuống, sau đó đứng thẳng lên, không ngờ lại hóa thân thành một quái vật thân người đầu hươu.

Biến hóa này thật dọa cho Thần Nam phải nhảy dựng lên. Hắn tuy biết rõ mấy tên yêu quái này đều có thần thông bất phàm, nhưng không nghĩ rằng chúng lại có khả năng hóa thành nhân hình.

Bát Ca công chúa vội mắng: "Tiểu Lộc ngươi quá đắc ý mà quên đi di huấn của tổ tiên rồi à! Trước khi có thể hoàn toàn biến hóa thành người không được biến thân trước mặt con người."

Mai Hoa Lộc nghe thấy lời này, vội vàng nằm phục xuống, biến lại thành hình thú. Nhưng chỉ biến hóa vừa rồi đã đủ làm cho Thần Nam há mồm trợn mắt, thất thần nhìn bốn yêu quái đó.

Bát Ca công

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net