than mo 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quyển 8:

Chương 26: Hư Thiên Ảo Cảnh

Dịch: A Anh

Biên tập: dangxuan

Nguồn: Tàng Thư Viện

Bọn người Mộng Khả Nhi, tuy đã từ miệng Thần Nam, cũng đã biết được đại khái vẻ ngoài của Vô Danh Thần ma, nhưng lúc này rất khó mà kiềm chế được sự chấn động trong lòng. Người nào người nấy ngây ra như gà gỗ. Một thân thể Thần ma toàn thân bị tàn phá, sống lại đứng trước mặt họ, làm đầu óc của bọn họ nhất thời như tê dại.

Thần Nam quan sát những vết thương sau lưng Vô Danh Thần ma một cách tường tận, muốn ngắm nghía cho thật rõ xem lão có bao nhiêu cánh. Tuy nhiên hắn đã thất vọng. Sau lưng Vô Danh Thần ma là hai vết thương lớn, đôi cánh bị thiếu đích thị là bị chặt đứt đến tận gốc.

Ma khí dũng động, trên người Vô Danh Thần ma cổ lão đó, y sam rách nát bay phần phật trong gió, phía trên thấm đầy vết máu, rõ ràng nhìn thấy mà kinh tâm.

Thật sự là người nào đã gây ra những vết thương như vậy cho Thần ma?

Cảm giác sợ hãi của mọi người càng ngày càng tăng.

"Mấy trăm năm qua, cửa của tuyệt địa lại đại khai lần nữa, vì cớ gì lại chỉ có mười tên nhỏ bé yếu nhược đến vậỵ? Không ngờ là đến cả một nhân vật tiên thần cũng không có!" Giọng nói của Vô Danh Thần ma trầm thấp, thê lương, nhưng ngoại trừ Thần Nam, không một ai nghe được, bởi vì lão dùng ngôn ngữ của Tiên Ảo đại lục thời kỳ viễn cổ.

Đám người Mộng Khả Nhi lén nhìn, tất cả đều không hiểu. Tuy nhiên, làm bọn họ kinh dị vô cùng chính là lúc Thần Nam mở miệng, đương nhiên nói cùng loại ngôn ngữ giống như Vô Danh Thần ma. Bọn họ nghe cũng không hiểu gì.

"Mấy trăm năm qua, ngươi đang đợi cái gì?" Thần Nam nhìn thẳng vào Vô Danh Thần ma.

Vô Danh Thần ma kinh dị vô cùng. Con mắt duy nhất xuất ra một đạo hồng quang.

Thần Nam trong sát na cảm thụ được cỗ đích mạc đại uy áp tinh thần, trong chớp mắt này, tinh thần của hắn gần như muốn vỡ tan

May là cỗ áp lực đó trong nháy mắt đã tiêu biến.

Vô Danh Thần ma trầm giọng nói: "Không ngờ vẫn có người hiểu được ngôn ngữ cổ, thật là làm người ta khó tin tưởng được. Ngươi học từ ai?"

Ánh mắt Thần Nam hiện một tia thống khổ, nói: "Ta chính là người của vạn năm trước, nhưng sau khi chết vạn năm, lại từ trong viễn cổ thần mộ sống lại..."

Đây là tối đại bí mật trong lòng hắn. Hiện tại đã gặp được một thần ma của vạn năm trước, chân tướng vạn năm trước, tựa hồ có thể được hé lộ, lòng hắn kích động cùng, gần như phát tiết ra trong tiếng thét: "Ta muốn biết, vạn năm trước đã phát sinh chuyện gì?"

Nhưng Thần Nam đã không hề chú ý, Vô Danh Thần ma khi nghe đến hai từ "vạn năm" thì liền chấn động, không còn bình tĩnh được nữa.

"Xin ngươi hãy nói cho ta biết, vạn năm trước đã phát sinh chuyện gì? Người được gọi là Thần ma Vĩnh Sinh Bất Diệt vì cớ gì lại chết? Thần linh của Tiên Ảo đại lục và Ma Ảo đại lục vì sao lại táng chung? Thần Ma Lăng Viên thật ra là do ai xây nên?" Thần Nam điên cuồng thét to.

Vô Danh Thần ma đột nhiên túm lấy mái tóc đỏ máu, như bị phong cuồng hét lên: "A... Vạn năm trước... Đừng hỏi ta chuyện của vạn năm trước! Ta không thể nhớ. A... Vạn năm trước đã phát sinh chuyện gì? Ai có thể nói cho ta biết? Ai có thể nói cho ta biết! A... Ta là ai? Ta là ai?"

Tiếng hống động trời làm mười đại thanh niên cao thủ khí huyết nội thể nhộn nhạo. Mười người đều không trụ được thổ ra một ngụm máu lớn. Tất cả đều bị chấn động lảo đảo muốn ngã.

Vô Danh Thần ma bay lên không trung, tiếp tục phong cuồng hét lớn. Mạc đại tinh thần uy áp không được khống chế, lại tấn công về hướng mười người trên mặt đất. Mười đại cao thủ cảm giác thiên toàn địa chuyển, cuối cùng đồng loạt ngất xỉu.

Vô Danh Thần ma trên không trung gầm thét, phát tiết. Cả sơn cốc như cũng rung chuyển theo.

"Ta là ai? Vạn năm trước đã phát sinh chuyện gì?" Lão không ngừng lặp lại, trên không trung, phong cuồng hét lớn. Dòng máu đỏ không ngừng từ lỗ lớn trên ngực phun ra ào ào. Rất khác với máu của thường nhân, máu của Vô Danh Thần ma trên không trung tán phát thứ hồng quang mãnh liệt.

Máu của Thần ma sau khi rơi xuống, đều bị tiêu thất tại không trung, biến thành từng đạo hồng quang, bao phủ bên ngoài thân thể của Vô Danh Thần ma, cuối cùng lại thẩm thấu hết vào trong.

Tiếng hống chấn thiên kéo dài tới ba thời thần. Mười đại cao thủ vài lần tỉnh lại, lại mấy lần hôn mê tiếp.

Khi mười đại cao thủ một lần nữa lại tỉnh dậy, Vô Danh Thần ma đã ngừng gầm thét, bình tĩnh đứng giữa không trung, ngửa mặt nhìn lên màu trời hắc ám. Thân ảnh cao đại đó dáng vẻ trông điêu tàn và cô tịch. Một cỗ bi ý không thể gọi tên, tràn ngập trong tử vong sơn cốc.

Mười đại cao thủ như cũng bị cảm nhiễm cỗ bi ý đó, trong lòng bọn họ cũng trào dâng những tình tự phức tạp: cô độc, vô trợ, cừu hận, tuyệt vọng, tịch mịch...

Bọn họ đều biết đó là tình tự của Vô Danh Thần ma. Trong thời khắc này, bọn họ cảm thụ được trong lòng lão có những cảm giác tuyệt vọng cô tịch cùng bi lương, bi ai vô lực đó...

Vô Danh Thần ma thu hồi mục quang đang nhìn lên bầu trời hắc ám, từ trên không hạ xuống đất, đứng ngay trước mặt mười đại cao thủ. Rõ ràng lúc này lão đã khôi phục thần trí, thu liễm lại tinh thần lực mênh mông như biển cả đó.

"Không biết quá khứ của chính mình. Không biết bản thân mình là ai, sống như thế này, thật sự có ý nghĩa gì..." Vô Danh Thần ma trầm trầm nói với chính mình.

Đám người Tiêu Phong, Tiềm Long thấy Thần Nam định mở miệng nói, liền bụm miệng hắn lại. Họ sợ hắn lại kích cho Vô Danh Thần ma cuồng tính đại phát.

Thần Nam cười khổ, lắc đầu, lắc tay, hàm ý bảo bọn họ buông tay. Chúng nhân hồ nghi nhìn hắn, xác nhận chắc chắn là hắn sẽ không lập lại sự việc lúc nãy nữa rồi mới buông tay ra.

Vô Danh Thần ma đột nhiên nhìn chòng chọc vào Thần Nam, nói: "Vừa nãy ngươi làm ta đã hãm nhập vào hồi ức thống khổ, nhưng ta thật không thể nhớ điểm nào quá khứ. Vạn bất đắc dĩ, ta đành phải phong ấn những lời ngươi nói. Ta đã quên mấy câu ngươi nói rồi, ngàn vạn lần không được nhắc lại, nếu không ta lại mất đi bản tính lần nữa, hủy diệt tất cả..."

Thần Nam thở dài nặng nề. Cũng chỉ vì muốn nhanh chóng hỏi cho rõ về đại bí mật kinh thiên của vạn năm trước, ai ngờ kết cục lại như không. Lão đối với quá khứ không nhớ gì hết.

"Ngươi tu vi thông thiên, toàn thân lại bị tàn phá đến như vậy, nhưng vẫn có thể sống tốt, tại sao lại không tìm đến tiên thần giới tìm đáp án? Nhất định có người biết bí mật của người."

"Ta vẫn sống? Ha ha..." Vô Danh Thần ma ngẩng đầu cười điên cuồng, nói: "Ngươi nghĩ là ta vẫn đang sống sao?"

"Ngươi..." Thần Nam không tự chủ được lùi lại hai bước.

Vô Danh Thần ma ngừng cười, trên nét mặt có một chút tuyệt vọng, một chút bi ai, thở dài nói: "Thân thể ta sớm đã tử vong, ngươi không cảm giác được tử vong khí tức trầm trọng sao? Chính bởi vì ta linh thức bất diệt, hồn phách tàn khuyết vẫn còn tồn tại!"

Thần Nam chấn kinh há hốc miệng, kích động nói: "Ngươi..."

"Linh hồn bị thân thể tử vong bó buộc, Ha ha... rất tức cười đó, nhưng lại là sự thực!" Vô Danh Thần ma ngẩng nhìn bầu trời hắc ám, trầm giọng nói: "Ta cũng không thể rời xa nơi này, tiềm thức nói ta phải vĩnh viễn bảo vệ nơi đây, cho đến khi thế giới này hủy diệt!"

Thần Nam trong lòng dậy sóng. Nơi này thật sự có bí mật gì mà Vô Danh Thần ma không ngờ lại phải vĩnh viễn bảo vệ, hoặc là có cái gì có giá trị để lão bảo vệ? Bản thân lão tựa hồ cũng không biết!

Vô Danh Thần ma thở dài nói:" Thời gian ta tỉnh táo càng lúc càng ít, thời gian mê thất càng ngày càng nhiều..." Sắc mặt lão đột nhiên chuyển thành âm trầm, nói: "Các người rất may, không tiến vào ngay lúc ta mê muội mất bản tính. Ta không kể các người là người như thế nào, nhưng đã đến nơi đây, tất cả đều phải đúng theo quy củ."

Lão vung hữu thủ, mười đại cao thủ lập tức bị một cỗ lực lượng cuồng mãnh kéo lên trên không. Vô Danh Thần ma trầm giọng nói: "Hư Thiên Ảo Cảnh, bắt đầu!"

Mười người đại kinh thất sắc. Không gian ảm đạm vô quang, lúc này đột nhiên sáng rực lên, một thế giới hoa lệ rực rỡ xuất hiện trước mắt bọn họ.

Nơi đó tiên hoa đầy mặt đất, cỏ xanh thơm ngát, dòng sông nhỏ quanh co lững lờ chảy qua những thảm cỏ xanh đó, những chú hươu nhỏ khả ái, những con thỏ trắng gặp người lạ không hề sợ hãi, trong những lùm hoa chớp chớp mắt hiếu kỳ nhìn mọi người.

Trên không trung âm khí sâm sâm của tử vong tuyệt địa, xuất hiện một thế giới kì dị như mộng tựa ảo này làm mười người ngỡ như đang trong giấc mộng. Bọn họ ngây ngốc nhìn thế giới rực rỡ sắc màu trước mất, rất lâu không nói được tiếng nào.

"Đây là Hư Thiên Ảo Cảnh ta sáng tạo ra. Ở chốn này các người sẽ phải tự tâm chiến đấu, ai có thể chiến thắng được tâm bản thân, người đó có thể ly khai, còn ngược lại, sơn cốc này sẽ lại tăng thêm một lũ vong linh chi khí." Vô Danh Thần ma vẫy tay, mười người chốc lát đã rơi vào trong thế giới phồn hoa như gấm đó.

Thần Nam vội vàng mang nội dung nghe được, nhanh chóng giải thích cho những người khác nghe. Chín người sau khi nghe xong nhất thời khó hiểu. Tự tâm chiến đấu là như thế nào?

"Các người đã thấy, đã nghe. Có thể là không thật, nhưng tất cả đều là thế giới nội tâm của các người tạo thành, sợ hãi cái gì, là sẽ phát sinh cái đó." Lời nói của Vô Danh Thần ma nhỏ nhưng đầy ý tứ.

Thần Nam lại đóng vai phiên dịch. Lần này chín người tựa hồ đã hiểu ra chuyện, nét mặt mỗi người đều biến sắc.

Vô Danh Thần ma thanh âm lãnh khốc vô cùng, nói: "Bắt đầu từ ngươi đi!"

"Hô!" một tiếng, Mộng Khả Nhi cùng với Ngọc Liên đài bay lên, rơi xuống không xa phía sau bụi hoa.

Vô Danh Thần ma trầm giọng nói:"Ảo Cảnh mở ra!"

Mộng Khả Nhi bạch y phấp phới, như tiên tử thanh lệ thoát tục, không nhiễm chút khí tức trần thế nào. Nàng tĩnh lặng rẽ bụi hoa ra, bình tĩnh chờ đợi khảo nghiệm sắp đến. Đột nhiên nàng ta kinh hãi kêu lên: "A..." bên cạnh nàng xuất hiện một 'thế giới' kì dị, tất cả đều là những gì quen thuộc, nàng hốt nhiên bị rơi vào.

Đám chín người Thần Nam trong lòng chấn động. Mộng Khả Nhi đứng trong bụi hoa, tự nhiên đã thành một 'thế giới'. Lúc này, cả bọn giống như thần tiên phủ thị chúng sinh , có thể nhìn thấy rõ ràng tất cả mọi thứ.

Đó là thế giới nội tâm của Mộng Khả Nhi sao? Nơi đó vân vụ nhẹ nhàng trôi, tiên khí hòa hợp, kỳ hoa bảo thụ khắp nơi, đơn giản là giống như một nơi tiên cảnh. Nơi đây chính là Đạm Thai cổ thánh địa trong truyềnn thuyết? Nàng ta ở nơi đó đang tự tâm tác chiến? Chín người nhìn nhau, trong lòng đầy sợ hãi.

Quyển 8:

Chương 27: Đạm Thai Tuyền Phong Ấn Đích Ác Ma

Dịch: A Anh

Biên tập: dangxuan

Nguồn: Tàng Thư Viện

Vô Danh Thần ma lãnh khốc nói: "Tất cả mọi người đều phải chiến đấu!"

Chín người trong chớp mắt đã bị phân khai, trong chớp mắt, tất cả đều chìm đắm vào trong thế giới nội tâm của bản thân. Khi Vô Danh Thần ma nhìn vào trong Hư Thiên Ảo Cảnh, đã xuất hiện mười thế giới khác nhau.

"Ảo cảnh do thế giới nội tâm của các người mà tạo thành, nhưng mệnh vận nhân vật do Ảo cảnh làm chủ." Vô Danh Thần ma lạnh lùng nói.

Gần như chỉ chớp mắt, mười người đã chìm đắm vào trong giấc mộng của chính mình, mỗi cá nhân đều bi khổ cùng cực.

Thế giới nội tâm của mỗi cá nhân không giống nhau, tao ngộ của mỗi người cũng khác nhau. Ảo cảnh và dự tưởng của mọi người có chênh lệch nhiều, khi bọn họ bắt đầu tiến nhập vào Ảo cảnh trong một sát na, sẽ quên hết rất nhiều sự tình, quên hết căn bản đây chỉ là một thế giới hư ảo, quên mất là Vô Danh Thần ma đối với bọn họ đang sinh tử khảo nghiệm. Họ thật sự dung nhập vào trong Ảo cảnh, cảm thấy mọi thứ đều là chân thật.

Vô Danh Thần ma nhìn vào Hư Thiên Ảo Cảnh, bao hàm cả mười 'thế giới'. Các 'thế giới' diễn ra các cố sự không giống nhau, nhưng có một điểm là tương đồng là mười người đều đang trải qua sự tình đáng sợ nhất phát sinh trong đời.

Tinh thần kiệt quệ, làm bọn họ rất nhanh sụp đổ. Tiếng khóc lóc, thảm khiếu, rên rỉ thống khổ... từ các 'thế giới' phát xuất.

Thần Nam vẫn chưa hãm nhập vào 'thế giới' của chính mình, cũng bởi tại tâm trung đang yên lặng tụng tổng quyết huyền công gia truyền: "quan không diệc không, không vô sở không, sở không kí vô, vô vô diệc vô..."

Về đoạn tổng quyết này, hắn đã thuộc đến mức không thể nào thuộc hơn được nữa, nhưng trong đó ẩn chứa chân ý, thật sự không dễ dàng gì hiểu được. Có điều mỗi lần tụng, hắn cảm giác được trong tâm quên hết mọi thứ.

Sau khi hãm nhập vào 'thế giới' của mình, Thần Nam không hề quên bản thân. Là người duy nhất chưa bị ảnh hưởng, hắn lớn tiếng tụng tổng quyết gia huyền công truyền: "nhất phiến quang huy chu pháp giới, hư không lang triệt thiên địa diệu, song vong tịch tĩnh tối linh hư..."

Vô Danh Thần ma có chút kinh ngạc, sau đó thần sắc bắt đầu biến thành ngưng trọng, liền miệng khen: "Tốt! Tốt! Tốt! Tuyệt! Tuyệt! Tuyệt!" Lão vẫy một cánh tay, 'thế giới' đó củaThần Nam liền tiêu tán.

"Tu vi ngươi tuy thấp, nhưng ngộ tính lại cực cao. Đã có thể triệt ngộ đến cảnh giới như vậy, Hư Thiên Ảo Cảnh này cũng không thể làm khốn chân tâm của ngươi. Ngươi đã vượt qua."

Thần Nam toát mồ hôi. Đây là cảnh giới mà hắn đã ngộ đến, đó thật ra là tổng quyết huyền công gia truyền! Hắn càng lúc càng thấy được huyền công gia truyền huyền bí mạc trắc, không ngờ làm cho cả một viễn cổ Thần ma không ngừng tán thưởng. Có thể tưởng tượng được ý nghĩa thiết yếu ẩn chứa tu luyện là bác đại tinh thâm đến thế nào!

Vô Danh Thần ma nói tiếp: "Tuy ngươi đã vượt qua, nhưng ngươi phải chờ tất cả mọi người kết thúc sinh tử khảo nghiệm thì mới có thể rời khỏi. Ngoài ra, ta cảm giác được ngươi có chút cổ quái. Ta muốn đưa ngươi tiến vào trong thế giới của những người khác một phen, nhưng ngươi tại thế giới của bọn họ, chỉ là một bàng quan giả, chỉ là một người chứng kiến."

Thần Nam không kịp hiểu. Chưa rõ vì sao Vô Danh Thần ma lại đưa ra quyết định như thế, thì "hô" một tiếng, hắn đã rời khỏi mặt đất, bị Vô Danh Thần ma tống vào thế giới của Mộng Khả Nhi.

Trong con mắt duy nhất của Vô Danh Thần ma hồng quang thiểm thước, trầm giọng nói nhỏ: "Đó thật ra là cái gì, vì cớ gì mà ta có một chút bất an? Trên người thanh niên cổ quái này đang ẩn tàng cái gì vậy?"

Trong thế giới của Mộng Khả Nhi, phong thanh cốc thúy, tiên vụ bao phủ. Kỳ hoa nở rộ, cây lạ đầy đất, tiên hạc tung bay, vượn trắng nhảy múa. Thật giống như một cõi tiên cảnh. Tại lối vào tiên cảnh này, đặt một phiến đá xanh rất lớn, trên đó khắc hai chữ cổ tự to: Đạm Thai.

Đây là Đạm Thai cổ thánh địa, khi xưa Đạm Thai Tuyền tại nơi đây truyền đạo thụ pháp, sau đó phá không thành tiên. Tuy đây là ảo cảnh, nhưng tất cả đều được thế giới nội tâm của Mộng Khả Nhi cấu kiến mà thành. Sự tình phát sinh nơi này cũng là hư cấu, nhưng mọi cảnh tượng đều rất chân thật.

Thần Nam bước nhanh vào trong tiên cảnh như mộng tựa ảo, không khí vui tươi lúc trước đã không còn, lúc này đây thảm sát động trời. Một tên ác ma mặt mũi hung tợn đang truy sát theo một bầy tiên nữ, tiên huyết đã chảy đỏ mặt đất tiên cảnh.

Vẻ trầm tĩnh như một tiên tử của Mộng Khả Nhi đã mất thay vào đó là sự hoảng loạn bất kham, lẫn trong bầy tiên nữ, vô lực bỏ chạy, miệng nàng ta luôn hét lên: "Không thể là thật... Không thể là thật được..."

Ác ma sau lưng bọn họ điên cuồng cười lớn: "Ha ha... Đạm Thai Tuyền! Ta sẽ tự tay phá hủy thánh địa mà ngươi đã một tay sáng tạo nên. Đợi ngày ta phi thăng tiên giới, sẽ là lúc ngươi thành tù binh của ta..."

Thần Nam chấn động mãnh liệt. Ý muốn của tên ác ma đó và hắn không ngờ lại giống nhau! Nhưng đây chỉ là ảo tưởng trong thế giới nội tâm của Mộng Khả Nhi mà, nàng ta làm thế nào lại có những ý nghĩ này? Thật khó nói trong đầu nàng ta, thật có ác ma đó tồn tại không?

Một bầy tiên nữ hoa dung thất sắc, bọn họ không ngừng hét lên: "Không thể là thật... Ngươi chính là một nhân vật xuất hiện trong giấc mộng của Đạm Thai tổ sư, giấc mộng này không có khả năng trở thành hiện thực."

Ác ma đã dừng thân đứng lại, lạnh lùng nói: "Nếu chỉ là một giấc mộng của Đạm Thai Tuyền thì ả ta vì cớ gì đã từng trong mật điển của phái các ngươi, lưu hạ một trang huyết thư, kể lại mộng cảnh này? Chỉ vì ả ta vốn dĩ đã dự kiến tương lai, ả biết rằng sớm muộn cũng sẽ có ngày ta đột phá phong ấn, biến mộng cảnh thành hiện thực."

Thần Nam chấn kinh. Hắn thấy tên ác ma này và mình khá giống nhau, nhưng cũng có nhiều chỗ không đúng lắm. Khó mà biết được năm đó Đạm Thai thật sự phong ấn một nhân vật đáng sợ đến thế!

Ác ma dương dương tự đắc cười lớn: "Ai có thể ngăn trở được ta. Đường đường Đạm Thai cổ thánh địa, không ngờ không có tới một người có thể làm đối thủ của ta! Hôm nay Đạm Thai phái nhất định sẽ bị tiêu diệt..."

Mộng Khả Nhi đột nhiên đứng trong đám người, nói: "Ác ma! Ngươi và tổ sư phái ta kết oán, vì cớ gì lại muốn kéo theo những đệ tử vô tội bọn ta? Ngươi nếu có thực lực thì đến tiên giới tìm Đạm Thai tổ sư mà báo cừu. Khi phụ đám hậu bối bọn ta, thì có được gì đâu?"

"Ta đã nói rồi, mọi thứ liên quan đến Đạm Thai Tuyền, ta đều muốn phá hủy! Yên tâm đi, ta không giết mười mấy người các ngươi đâu. Các người là nữ tử mỹ lệ nhất của Đạm Thai cổ thánh địa, cũng là những nữ tử tối trinh khiết trong tâm rất đông bọn nam nhân. Ta nghĩ nếu như tất cả các ngươi biến thành dục nữ, nhất định là một sự kiện thú vị vô cùng, ha ha..." Ác ma cười rất tà ác.

Tất cả nữ tử đều sợ đến hoa dung thất sắc. Người đứng trước mặt bọn họ đích thật là hóa thân của ác ma!

"Tình dục đạo trong Thái cổ lục đại tà đạo, trong bí điển của phái các người cũng có nhắc đến đó. Hôm nay sẽ để các ngươi nếm thử một lần, Điêu Trùng tiểu kỹ trong Tình dục đạo trung."

Đám nữ tử mỹ lệ này nghe nói xong, toàn thân không tự chủ được run lẩy bẩy. Thái cổ lục đại tà đạo so với Đạm Thai phái thì còn lâu đời hơn. Thời kỳ Tiên Ảo đại lục viễn cổ, Phá diệt đạo, Tuyệt tình đạo, Tình dục đạo,... trong lục đại tà đạo là tối vi cổ lão tu luyện giới, môn phái thần bí, được tôn là tà đạo lục đại thánh địa, nghe nói thời kì toàn thịnh, đã từng một thời thống nhất tu luyện giới, có thể thấy sự tuyệt cường của lục đạo thế nào.

Quyển 8:

Chương 28: Ngịch Thiên Cải Mệnh

Dịch: A Anh

Biên dịch: LK Andy

Biên tập: dangxuan

Nguồn: Tàng Thư Viện

Mộng Khả Nhi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#than
Ẩn QC