Than Mo Q9tQ12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

cao thủ cảm giác thiên toàn địa chuyển, cuối cùng đồng loạt ngất xỉu.

Vô Danh Thần ma trên không trung gầm thét, phát tiết. Cả sơn cốc như cũng rung chuyển theo.

"Ta là ai? Vạn năm trước đã phát sinh chuyện gì?" Lão không ngừng lặp lại, trên không trung, phong cuồng hét lớn. Dòng máu đỏ không ngừng từ lỗ lớn trên ngực phun ra ào ào. Rất khác với máu của thường nhân, máu của Vô Danh Thần ma trên không trung tán phát thứ hồng quang mãnh liệt.

Máu của Thần ma sau khi rơi xuống, đều bị tiêu thất tại không trung, biến thành từng đạo hồng quang, bao phủ bên ngoài thân thể của Vô Danh Thần ma, cuối cùng lại thẩm thấu hết vào trong.

Tiếng hống chấn thiên kéo dài tới ba thời thần. Mười đại cao thủ vài lần tỉnh lại, lại mấy lần hôn mê tiếp.

Khi mười đại cao thủ một lần nữa lại tỉnh dậy, Vô Danh Thần ma đã ngừng gầm thét, bình tĩnh đứng giữa không trung, ngửa mặt nhìn lên màu trời hắc ám. Thân ảnh cao đại đó dáng vẻ trông điêu tàn và cô tịch. Một cỗ bi ý không thể gọi tên, tràn ngập trong tử vong sơn cốc.

Mười đại cao thủ như cũng bị cảm nhiễm cỗ bi ý đó, trong lòng bọn họ cũng trào dâng những tình tự phức tạp: cô độc, vô trợ, cừu hận, tuyệt vọng, tịch mịch...

Bọn họ đều biết đó là tình tự của Vô Danh Thần ma. Trong thời khắc này, bọn họ cảm thụ được trong lòng lão có những cảm giác tuyệt vọng cô tịch cùng bi lương, bi ai vô lực đó...

Vô Danh Thần ma thu hồi mục quang đang nhìn lên bầu trời hắc ám, từ trên không hạ xuống đất, đứng ngay trước mặt mười đại cao thủ. Rõ ràng lúc này lão đã khôi phục thần trí, thu liễm lại tinh thần lực mênh mông như biển cả đó.

"Không biết quá khứ của chính mình. Không biết bản thân mình là ai, sống như thế này, thật sự có ý nghĩa gì..." Vô Danh Thần ma trầm trầm nói với chính mình.

Đám người Tiêu Phong, Tiềm Long thấy Thần Nam định mở miệng nói, liền bụm miệng hắn lại. Họ sợ hắn lại kích cho Vô Danh Thần ma cuồng tính đại phát.

Thần Nam cười khổ, lắc đầu, lắc tay, hàm ý bảo bọn họ buông tay. Chúng nhân hồ nghi nhìn hắn, xác nhận chắc chắn là hắn sẽ không lập lại sự việc lúc nãy nữa rồi mới buông tay ra.

Vô Danh Thần ma đột nhiên nhìn chòng chọc vào Thần Nam, nói: "Vừa nãy ngươi làm ta đã hãm nhập vào hồi ức thống khổ, nhưng ta thật không thể nhớ điểm nào quá khứ. Vạn bất đắc dĩ, ta đành phải phong ấn những lời ngươi nói. Ta đã quên mấy câu ngươi nói rồi, ngàn vạn lần không được nhắc lại, nếu không ta lại mất đi bản tính lần nữa, hủy diệt tất cả..."

Thần Nam thở dài nặng nề. Cũng chỉ vì muốn nhanh chóng hỏi cho rõ về đại bí mật kinh thiên của vạn năm trước, ai ngờ kết cục lại như không. Lão đối với quá khứ không nhớ gì hết.

"Ngươi tu vi thông thiên, toàn thân lại bị tàn phá đến như vậy, nhưng vẫn có thể sống tốt, tại sao lại không tìm đến tiên thần giới tìm đáp án? Nhất định có người biết bí mật của người."

"Ta vẫn sống? Ha ha..." Vô Danh Thần ma ngẩng đầu cười điên cuồng, nói: "Ngươi nghĩ là ta vẫn đang sống sao?"

"Ngươi..." Thần Nam không tự chủ được lùi lại hai bước.

Vô Danh Thần ma ngừng cười, trên nét mặt có một chút tuyệt vọng, một chút bi ai, thở dài nói: "Thân thể ta sớm đã tử vong, ngươi không cảm giác được tử vong khí tức trầm trọng sao? Chính bởi vì ta linh thức bất diệt, hồn phách tàn khuyết vẫn còn tồn tại!"

Thần Nam chấn kinh há hốc miệng, kích động nói: "Ngươi..."

"Linh hồn bị thân thể tử vong bó buộc, Ha ha... rất tức cười đó, nhưng lại là sự thực!" Vô Danh Thần ma ngẩng nhìn bầu trời hắc ám, trầm giọng nói: "Ta cũng không thể rời xa nơi này, tiềm thức nói ta phải vĩnh viễn bảo vệ nơi đây, cho đến khi thế giới này hủy diệt!"

Thần Nam trong lòng dậy sóng. Nơi này thật sự có bí mật gì mà Vô Danh Thần ma không ngờ lại phải vĩnh viễn bảo vệ, hoặc là có cái gì có giá trị để lão bảo vệ? Bản thân lão tựa hồ cũng không biết!

Vô Danh Thần ma thở dài nói:" Thời gian ta tỉnh táo càng lúc càng ít, thời gian mê thất càng ngày càng nhiều..." Sắc mặt lão đột nhiên chuyển thành âm trầm, nói: "Các người rất may, không tiến vào ngay lúc ta mê muội mất bản tính. Ta không kể các người là người như thế nào, nhưng đã đến nơi đây, tất cả đều phải đúng theo quy củ."

Lão vung hữu thủ, mười đại cao thủ lập tức bị một cỗ lực lượng cuồng mãnh kéo lên trên không. Vô Danh Thần ma trầm giọng nói: "Hư Thiên Ảo Cảnh, bắt đầu!"

Mười người đại kinh thất sắc. Không gian ảm đạm vô quang, lúc này đột nhiên sáng rực lên, một thế giới hoa lệ rực rỡ xuất hiện trước mắt bọn họ.

Nơi đó tiên hoa đầy mặt đất, cỏ xanh thơm ngát, dòng sông nhỏ quanh co lững lờ chảy qua những thảm cỏ xanh đó, những chú hươu nhỏ khả ái, những con thỏ trắng gặp người lạ không hề sợ hãi, trong những lùm hoa chớp chớp mắt hiếu kỳ nhìn mọi người.

Trên không trung âm khí sâm sâm của tử vong tuyệt địa, xuất hiện một thế giới kì dị như mộng tựa ảo này làm mười người ngỡ như đang trong giấc mộng. Bọn họ ngây ngốc nhìn thế giới rực rỡ sắc màu trước mất, rất lâu không nói được tiếng nào.

"Đây là Hư Thiên Ảo Cảnh ta sáng tạo ra. Ở chốn này các người sẽ phải tự tâm chiến đấu, ai có thể chiến thắng được tâm bản thân, người đó có thể ly khai, còn ngược lại, sơn cốc này sẽ lại tăng thêm một lũ vong linh chi khí." Vô Danh Thần ma vẫy tay, mười người chốc lát đã rơi vào trong thế giới phồn hoa như gấm đó.

Thần Nam vội vàng mang nội dung nghe được, nhanh chóng giải thích cho những người khác nghe. Chín người sau khi nghe xong nhất thời khó hiểu. Tự tâm chiến đấu là như thế nào?

"Các người đã thấy, đã nghe. Có thể là không thật, nhưng tất cả đều là thế giới nội tâm của các người tạo thành, sợ hãi cái gì, là sẽ phát sinh cái đó." Lời nói của Vô Danh Thần ma nhỏ nhưng đầy ý tứ.

Thần Nam lại đóng vai phiên dịch. Lần này chín người tựa hồ đã hiểu ra chuyện, nét mặt mỗi người đều biến sắc.

Vô Danh Thần ma thanh âm lãnh khốc vô cùng, nói: "Bắt đầu từ ngươi đi!"

"Hô!" một tiếng, Mộng Khả Nhi cùng với Ngọc Liên đài bay lên, rơi xuống không xa phía sau bụi hoa.

Vô Danh Thần ma trầm giọng nói:"Ảo Cảnh mở ra!"

Mộng Khả Nhi bạch y phấp phới, như tiên tử thanh lệ thoát tục, không nhiễm chút khí tức trần thế nào. Nàng tĩnh lặng rẽ bụi hoa ra, bình tĩnh chờ đợi khảo nghiệm sắp đến. Đột nhiên nàng ta kinh hãi kêu lên: "A..." bên cạnh nàng xuất hiện một 'thế giới' kì dị, tất cả đều là những gì quen thuộc, nàng hốt nhiên bị rơi vào.

Đám chín người Thần Nam trong lòng chấn động. Mộng Khả Nhi đứng trong bụi hoa, tự nhiên đã thành một 'thế giới'. Lúc này, cả bọn giống như thần tiên phủ thị chúng sinh , có thể nhìn thấy rõ ràng tất cả mọi thứ.

Đó là thế giới nội tâm của Mộng Khả Nhi sao? Nơi đó vân vụ nhẹ nhàng trôi, tiên khí hòa hợp, kỳ hoa bảo thụ khắp nơi, đơn giản là giống như một nơi tiên cảnh. Nơi đây chính là Đạm Thai cổ thánh địa trong truyềnn thuyết? Nàng ta ở nơi đó đang tự tâm tác chiến? Chín người nhìn nhau, trong lòng đầy sợ hãi.

Hết chương 26 quyển 8

__________________

Quyển 8:

Chương 27: Đạm Thai Tuyền Phong Ấn Đích Ác Ma

Dịch: A Anh

Biên tập: dangxuan

Nguồn: Tàng Thư Viện

Vô Danh Thần ma lãnh khốc nói: "Tất cả mọi người đều phải chiến đấu!"

Chín người trong chớp mắt đã bị phân khai, trong chớp mắt, tất cả đều chìm đắm vào trong thế giới nội tâm của bản thân. Khi Vô Danh Thần ma nhìn vào trong Hư Thiên Ảo Cảnh, đã xuất hiện mười thế giới khác nhau.

"Ảo cảnh do thế giới nội tâm của các người mà tạo thành, nhưng mệnh vận nhân vật do Ảo cảnh làm chủ." Vô Danh Thần ma lạnh lùng nói.

Gần như chỉ chớp mắt, mười người đã chìm đắm vào trong giấc mộng của chính mình, mỗi cá nhân đều bi khổ cùng cực.

Thế giới nội tâm của mỗi cá nhân không giống nhau, tao ngộ của mỗi người cũng khác nhau. Ảo cảnh và dự tưởng của mọi người có chênh lệch nhiều, khi bọn họ bắt đầu tiến nhập vào Ảo cảnh trong một sát na, sẽ quên hết rất nhiều sự tình, quên hết căn bản đây chỉ là một thế giới hư ảo, quên mất là Vô Danh Thần ma đối với bọn họ đang sinh tử khảo nghiệm. Họ thật sự dung nhập vào trong Ảo cảnh, cảm thấy mọi thứ đều là chân thật.

Vô Danh Thần ma nhìn vào Hư Thiên Ảo Cảnh, bao hàm cả mười 'thế giới'. Các 'thế giới' diễn ra các cố sự không giống nhau, nhưng có một điểm là tương đồng là mười người đều đang trải qua sự tình đáng sợ nhất phát sinh trong đời.

Tinh thần kiệt quệ, làm bọn họ rất nhanh sụp đổ. Tiếng khóc lóc, thảm khiếu, rên rỉ thống khổ... từ các 'thế giới' phát xuất.

Thần Nam vẫn chưa hãm nhập vào 'thế giới' của chính mình, cũng bởi tại tâm trung đang yên lặng tụng tổng quyết huyền công gia truyền: "quan không diệc không, không vô sở không, sở không kí vô, vô vô diệc vô..."

Về đoạn tổng quyết này, hắn đã thuộc đến mức không thể nào thuộc hơn được nữa, nhưng trong đó ẩn chứa chân ý, thật sự không dễ dàng gì hiểu được. Có điều mỗi lần tụng, hắn cảm giác được trong tâm quên hết mọi thứ.

Sau khi hãm nhập vào 'thế giới' của mình, Thần Nam không hề quên bản thân. Là người duy nhất chưa bị ảnh hưởng, hắn lớn tiếng tụng tổng quyết gia huyền công truyền: "nhất phiến quang huy chu pháp giới, hư không lang triệt thiên địa diệu, song vong tịch tĩnh tối linh hư..."

Vô Danh Thần ma có chút kinh ngạc, sau đó thần sắc bắt đầu biến thành ngưng trọng, liền miệng khen: "Tốt! Tốt! Tốt! Tuyệt! Tuyệt! Tuyệt!" Lão vẫy một cánh tay, 'thế giới' đó củaThần Nam liền tiêu tán.

"Tu vi ngươi tuy thấp, nhưng ngộ tính lại cực cao. Đã có thể triệt ngộ đến cảnh giới như vậy, Hư Thiên Ảo Cảnh này cũng không thể làm khốn chân tâm của ngươi. Ngươi đã vượt qua."

Thần Nam toát mồ hôi. Đây là cảnh giới mà hắn đã ngộ đến, đó thật ra là tổng quyết huyền công gia truyền! Hắn càng lúc càng thấy được huyền công gia truyền huyền bí mạc trắc, không ngờ làm cho cả một viễn cổ Thần ma không ngừng tán thưởng. Có thể tưởng tượng được ý nghĩa thiết yếu ẩn chứa tu luyện là bác đại tinh thâm đến thế nào!

Vô Danh Thần ma nói tiếp: "Tuy ngươi đã vượt qua, nhưng ngươi phải chờ tất cả mọi người kết thúc sinh tử khảo nghiệm thì mới có thể rời khỏi. Ngoài ra, ta cảm giác được ngươi có chút cổ quái. Ta muốn đưa ngươi tiến vào trong thế giới của những người khác một phen, nhưng ngươi tại thế giới của bọn họ, chỉ là một bàng quan giả, chỉ là một người chứng kiến."

Thần Nam không kịp hiểu. Chưa rõ vì sao Vô Danh Thần ma lại đưa ra quyết định như thế, thì "hô" một tiếng, hắn đã rời khỏi mặt đất, bị Vô Danh Thần ma tống vào thế giới của Mộng Khả Nhi.

Trong con mắt duy nhất của Vô Danh Thần ma hồng quang thiểm thước, trầm giọng nói nhỏ: "Đó thật ra là cái gì, vì cớ gì mà ta có một chút bất an? Trên người thanh niên cổ quái này đang ẩn tàng cái gì vậy?"

Trong thế giới của Mộng Khả Nhi, phong thanh cốc thúy, tiên vụ bao phủ. Kỳ hoa nở rộ, cây lạ đầy đất, tiên hạc tung bay, vượn trắng nhảy múa. Thật giống như một cõi tiên cảnh. Tại lối vào tiên cảnh này, đặt một phiến đá xanh rất lớn, trên đó khắc hai chữ cổ tự to: Đạm Thai.

Đây là Đạm Thai cổ thánh địa, khi xưa Đạm Thai Tuyền tại nơi đây truyền đạo thụ pháp, sau đó phá không thành tiên. Tuy đây là ảo cảnh, nhưng tất cả đều được thế giới nội tâm của Mộng Khả Nhi cấu kiến mà thành. Sự tình phát sinh nơi này cũng là hư cấu, nhưng mọi cảnh tượng đều rất chân thật.

Thần Nam bước nhanh vào trong tiên cảnh như mộng tựa ảo, không khí vui tươi lúc trước đã không còn, lúc này đây thảm sát động trời. Một tên ác ma mặt mũi hung tợn đang truy sát theo một bầy tiên nữ, tiên huyết đã chảy đỏ mặt đất tiên cảnh.

Vẻ trầm tĩnh như một tiên tử của Mộng Khả Nhi đã mất thay vào đó là sự hoảng loạn bất kham, lẫn trong bầy tiên nữ, vô lực bỏ chạy, miệng nàng ta luôn hét lên: "Không thể là thật... Không thể là thật được..."

Ác ma sau lưng bọn họ điên cuồng cười lớn: "Ha ha... Đạm Thai Tuyền! Ta sẽ tự tay phá hủy thánh địa mà ngươi đã một tay sáng tạo nên. Đợi ngày ta phi thăng tiên giới, sẽ là lúc ngươi thành tù binh của ta..."

Thần Nam chấn động mãnh liệt. Ý muốn của tên ác ma đó và hắn không ngờ lại giống nhau! Nhưng đây chỉ là ảo tưởng trong thế giới nội tâm của Mộng Khả Nhi mà, nàng ta làm thế nào lại có những ý nghĩ này? Thật khó nói trong đầu nàng ta, thật có ác ma đó tồn tại không?

Một bầy tiên nữ hoa dung thất sắc, bọn họ không ngừng hét lên: "Không thể là thật... Ngươi chính là một nhân vật xuất hiện trong giấc mộng của Đạm Thai tổ sư, giấc mộng này không có khả năng trở thành hiện thực."

Ác ma đã dừng thân đứng lại, lạnh lùng nói: "Nếu chỉ là một giấc mộng của Đạm Thai Tuyền thì ả ta vì cớ gì đã từng trong mật điển của phái các ngươi, lưu hạ một trang huyết thư, kể lại mộng cảnh này? Chỉ vì ả ta vốn dĩ đã dự kiến tương lai, ả biết rằng sớm muộn cũng sẽ có ngày ta đột phá phong ấn, biến mộng cảnh thành hiện thực."

Thần Nam chấn kinh. Hắn thấy tên ác ma này và mình khá giống nhau, nhưng cũng có nhiều chỗ không đúng lắm. Khó mà biết được năm đó Đạm Thai thật sự phong ấn một nhân vật đáng sợ đến thế!

Ác ma dương dương tự đắc cười lớn: "Ai có thể ngăn trở được ta. Đường đường Đạm Thai cổ thánh địa, không ngờ không có tới một người có thể làm đối thủ của ta! Hôm nay Đạm Thai phái nhất định sẽ bị tiêu diệt..."

Mộng Khả Nhi đột nhiên đứng trong đám người, nói: "Ác ma! Ngươi và tổ sư phái ta kết oán, vì cớ gì lại muốn kéo theo những đệ tử vô tội bọn ta? Ngươi nếu có thực lực thì đến tiên giới tìm Đạm Thai tổ sư mà báo cừu. Khi phụ đám hậu bối bọn ta, thì có được gì đâu?"

"Ta đã nói rồi, mọi thứ liên quan đến Đạm Thai Tuyền, ta đều muốn phá hủy! Yên tâm đi, ta không giết mười mấy người các ngươi đâu. Các người là nữ tử mỹ lệ nhất của Đạm Thai cổ thánh địa, cũng là những nữ tử tối trinh khiết trong tâm rất đông bọn nam nhân. Ta nghĩ nếu như tất cả các ngươi biến thành dục nữ, nhất định là một sự kiện thú vị vô cùng, ha ha..." Ác ma cười rất tà ác.

Tất cả nữ tử đều sợ đến hoa dung thất sắc. Người đứng trước mặt bọn họ đích thật là hóa thân của ác ma!

"Tình dục đạo trong Thái cổ lục đại tà đạo, trong bí điển của phái các người cũng có nhắc đến đó. Hôm nay sẽ để các ngươi nếm thử một lần, Điêu Trùng tiểu kỹ trong Tình dục đạo trung."

Đám nữ tử mỹ lệ này nghe nói xong, toàn thân không tự chủ được run lẩy bẩy. Thái cổ lục đại tà đạo so với Đạm Thai phái thì còn lâu đời hơn. Thời kỳ Tiên Ảo đại lục viễn cổ, Phá diệt đạo, Tuyệt tình đạo, Tình dục đạo,... trong lục đại tà đạo là tối vi cổ lão tu luyện giới, môn phái thần bí, được tôn là tà đạo lục đại thánh địa, nghe nói thời kì toàn thịnh, đã từng một thời thống nhất tu luyện giới, có thể thấy sự tuyệt cường của lục đạo thế nào.

Hết chương 27 quyển 8

--------------------------------------------------------------------------------

Quyển 8:

Chương 28: Ngịch Thiên Cải Mệnh

Dịch: A Anh

Biên dịch: LK Andy

Biên tập: dangxuan

Nguồn: Tàng Thư Viện

Mộng Khả Nhi trong lòng sợ hãi đến cực điểm. Tình dục đạo là một phái dâm loạn nhất trong lục đạo, nếu như một nữ tử lọt vào tay người của phái này, thì đúng thật là sống không bằng chết.

Vô số đạo kính khí tụ tập trên thân thể Mộng Khả Nhi, chân khí cổ quái tại nội thể của nàng tán loạn khắp nơi. Nàng cảm giác thân thể càng ngày càng nóng, biết rằng là do thuật pháp trong Tình dục đạo.

Thần Nam đối với Thái cổ lục đại tà đạo không lạ gì. Tại thời kỳ của hắn, lục đại tà đạo đã là tà đạo lục thánh địa, đương nhiên hắn hoàn toàn không biết chuyện lục đại tà đạo sau đó đã từng thống nhất tu luyện giới.

Vạn năm trước Phá diệt đạo trong lục đạo và Thần gia có cừu oán khó có thể hóa giải, Thần Chiến phách tử tà đạo đại ma nhân Đông Phương Vân Phi, đã làm cho lão cái thế ma vương Đông Phương Khiếu Thiên xuất thế, trên đỉnh Nhạc Sơn cùng Thần Chiến tiến hành sinh tử đại chiến.

Sau đó, cái thế ma vương bị thảm bại thần trí thác loạn, đêm tối thâm nhập Thần phủ, làm Vũ Hinh bách mạch đứt đoạn. Vũ Hinh bất đắc dĩ phải tiến vào Bách Hoa cốc bế tử quan, cùng Thần Nam sinh ly tử biệt.

Khi đó thân võ học của Thần Nam gần như bị phế, hồng nhan tri kỷ ở trong tử cảnh, cuộc sống hôn ám, phế vật làm hắn cuối cùng đã giấu phụ thân, cùng truyền nhân của Phá diệt đạo tiến hành một trường quyết đấu sinh tử, đã kết liễu một mạng sống...

Thần Nam trong lòng nhất động. Bằng trực giác hắn biết được lục đại tà đạo vẫn truyền thừa. Nếu như vậy hắn cũng muốn có thể cùng Phá diệt đạo trong lục đạo tranh chấp một phen.

Hắn lạnh lùng nhìn mọi thứ trước mắt, biết rằng những thứ này chỉ là ảo giác, trong 'thế giới' này chỉ có hắn và Mộng Khả Nhi hai người là chân thật tồn tại.

Đoan trang tú lệ, phong hoa tuyệt đại Mộng tiên tử khi trước, lúc này đã cởi quá nửa sam y, sắc mặt đỏ bừng, hô hấp càng lúc càng gấp gáp. Không một người nào có thể tưởng được Đạm Thai cổ thánh địa đương đại tối kiệt xuất truyền nhân lại có dạng tư thái như thế này. Tình dục làm cho nàng gần như mất hết lý trí.

Thần Nam há miệng trợn mắt. Mộng Khả Nhi như một tiên tử thánh khiết đã không thể nén nổi ham muốn tình dục. Đôi cánh tay trắng như tuyết bạo lộ ra ngoài, không ngừng tự xé bỏ y sam. Mặt người ngọc diễm lệ tuyệt sắc động nhân này đang đỏ bừng như lửa, cặp môi anh đào khẽ rên rỉ những tiếng nho nhỏ.

Hắn như người say, khi chiếc quần sa bay lên, thấp thoáng có thể thấy đôi chân thon dài tròn trịa, mĩ lệ, dẫn dụ người ta nghĩ ngợi xa hơn.

Tiếp theo là một tiếng 'xoạt' nhỏ. Song thủ nhỏ nhắn của Mộng Khả Nhi đã tự xé nội y ra. Da thịt trắng như tuyết khi ẩn khi hiện, hai tòa ngọc phong ngạo nhiên đĩnh lập, bạo lộ ra ngoài, trên đỉnh là hai nụ hoa nhỏ nhắn như hai trái chanh chúm chím hồng hồng kiều diễm, câu dẫn hồn phách người khác.

Thần Nam cảm thấy Vô Danh Thần ma dựng nên Hư Thiên Ảo Cảnh vượt quá suy nghĩ thông thường, bỗng nhiên làm cho người ta quên hết tất cả, hoàn toàn dung nhập vào trong thế giới nội tâm của mình. Cổ thánh địa truyền nhân Mộng Khả Nhi băng thanh ngọc khiết, ngày thường vô cùng đoan trang, thánh thiện, giống như một tiên tử, vậy mà thời khắc này đây, trong thế giới này, nàng ta tự nhiên đánh mất bản thân, đã biến thành khiêu khích, thành một vưu vật gợi cảm.

Nhìn tấm thân trần tuyết bạch của nàng, cổ Thần Nam cũng khô lại, máu mũi chảy ra không dừng. Nàng thật băng cơ ngọc cốt trơn bóng mềm mại, nhũ phong tuyết bạch cao vút mềm mại tú mỹ, tấm lưng nhỏ nhắn yêu kiều, tiểu phúc như

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#than