Than mo (Tru ma) phanII-chuong 361-380

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
một đường hầm thời không đến tương lai, cái giá phải trả là tan xương nát cốt, bị tịch diệt hoàn toàn. Tiến đến tương lai hung hiểm gấp trăm lần quay về quá khứ, nếu ta không xuất hiện, các ngươi đến tương lai, biết được sự tình, lúc về hiện tại sẽ có ý thức tránh dữ tìm lành, tức là cải biến tương lai. Một khi như vậy, cái giá là giống như Thời Không đại thần."

Tứ đại thiên giai cao thủ đều cảm giác ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Thanh âm như sấm từ trên không vọng về: "Năm xưa mạnh như Thời Không đại thần cũng ít khi dám tiến đến thời không tương lai, vì khi quay lại mà tiến hành thay đổi sẽ phải trả giá cực đắt. Trở về quá khứ an toàn hơn nhiều, những gì các ngươi chứng kiến đều đã xảy ra, trở về thời không hiện tại cũng không thể thay đổi được."

Pháp Tổ từng nói với Thần Nam, mượn Thời Không tháp để xuyên qua thời gian sẽ có ảnh hưởng nhất định nhưng xem ra y cũng hiểu biết hữu hạn, chỉ hiểu sơ sơ bề ngoài, còn lâu mới sánh được với Thần bí nhân.

Thần Nam chân thành hỏi: "Quay về quá khứ có thay đổi được gì không?"

"Bất kể ngươi về quá khứ hay đến tương lai, nếu chịu trả giá bằng sinh mạng đương nhiên cải biến được phiến thời không đó. Bất quá, có một lời khuyên là không thể cải biến tiến trình thời đại, bằng không sẽ phí sinh mệnh vô ích."

Thanh âm sang sảng vọng khắp thiên địa, bất kể tứ đại thiên giai cao thủ, hay chúng thần đều cảm giác cực kỳ thần bí.

Thần Nam thấy Thần bí nhân này thấu triệt thời không, bật lên câu hỏi: "Ta không đến tương lai hay về quá khứ, chỉ ở lại phiến thời không này, vận dụng sức mạnh bản nguyên của thời không, sao có những việc vẫn không thể thay đổi?"

"Ngươi nói đến việc vận dụng thời gian pháp tắc với con ngươi, tiểu long và Tiểu Phượng Hoàng?"

Thần Nam ngẩn ra, không ngờ đối phương hiểu hết mọi sự, không gì lọt qua được mắt y.

Lúc thu được sức mạnh bản nguyên của thời không, hắn đã định lợi dụng sức mạnh thời gian giúp Long Bảo Bảo và Tiểu Phượng Hoàng đốt chiến hồn lên đỉnh điểm, triệt để đánh thức chiến lực mạnh nhất nhưng không hiểu sao lại thất bại.

Hình như hiểu được y nghĩ gì, trên không lại vang lên giọng nói.

"Vì ngươi tuy có được sức mạnh bản nguyên của thời không nhưng chưa thể so được với Thời Không đại thần. Một thiên giai cao thủ lấy được bảo tàng, ngươi cho rằng dựa vào đó mà chế tạo ra bảo tàng vô tận sao? Với trạng thái hiện tại của ngươi, một bảo tàng chỉ là một, không thể tạo ra thêm nhiều bảo tàng."

Đạo lý vô cùng đơn giản, sức mạnh bản nguyên của thời không tuy thần dị nhưng không thể dựa vào con số không tạo ra thiên giai cao thủ! Với trạng thái hiện tại của hắn, một "Bảo tàng" thủy chung chỉ là một, không thể tạo ra thêm nhiều Bảo tàng!"

"Phá thì dễ, khôi phục mới khó." Thần bí nhân trên không cảm thán.

Thần Nam rúng động trong lòng, chìm vào thần thức, thử khôi phục sức mạnh của ma tính Thần Nam, quả nhiên "Phá thì dễ, khôi phục mới khó." Gần như hắn không thể thực hiện được.

Một lúc lâu sau, tứ đại thiên giai cao thủ đưa mắt nhìn nhau, Thần bí nhân hình như không phải địch nhân. Bất quá, nhưng người hiểu rõ về các cường giả thái cổ như Pháp Tổ, Nam Cung Tiên Nhi cũng không đoán ra đối phương là ai.

"Sư phụ...sư phụ phải không?"

Từ trong chúng thần vang lên tiếng hô kích động.

Thanh âm đột ngột khiến mọi người sửng sốt, Thần Nam, Pháp Tổ, Đức Mãnh, Nam Cung Tiên Nhi cũng vô cùng ngạc nhiên, tứ đại thiên giai cao thủ đồng thời ngoái nhìn, liền phát hiện người lên tiếng là ai.

Quả nhiên là ...Đại Ma.

Người từng là chấp pháp giả và thủ hộ giả của Đông thổ.

Chúng thần tỏ vẻ kinh ngạc, nhìn Đại Ma đang ngưỡng vọng vòm xanh lớn tiếng hô hoán, quả thật quá ư khó tin...khiến người ta tắt tiếng.

Trong lòng Thần Nam dị thường chấn động, hắn từng nghe Đại Ma nói rằng trước Vô thiên chi nhật phát sinh, sư phụ lão từng dự cảm thiên địa sẽ xảy ra đại biến, yêu cầu lão chuẩn bị trước.

Việc này Thần Nam nhớ rõ, lúc đó hắn cực kỳ nghi hoặc, sư phụ Đại Ma là thần thánh phương nào? Sao lại biết Ma Chủ sẽ hành động như vậy? Thật khiến người ta không dám tin.

Hiện tại, thần bí cự trảo xuất hiện, Đại Ma kêu gọi sư phụ, đúng là một việc điên cuồng! Thần bí nhân tu vi không hẳn cao hơn Ma Chủ nhưng chắc chắn có liên quan trọng đại.

"Sư phụ...là người sao? Con cảm giác thấy khí tức của ngươi...tuy mỗi lần người đều truyền công trong mộng nhưng con vẫn nhớ rõ..."

Chúng thần kinh hãi, chỉ là truyền công trong mộng là đào tạo được một Thần Hoàng.

Thần Nam nhớ lại mấy việc, Đại Ma từng nói từng lão đã vào Vĩnh hằng sâm lâm nhưng an toàn quay lại.

Hắn tỉnh ngộ, việc đó chắc chắn có liên quan đến Thần bí nhân này.

Cùng lúc, hư không vỡ vụn, cự trảo đột ngột hiển hiện, che kín thiên địa phủ xuống đỉnh đầu chúng thần tỉnh khỏi cơn kinh hãi, Đại Ma đã mất bóng.

Hồi lâu sau, chúng thần vẫn yên lặng.

Trong lúc chúng thần ngây ngẩn, hư không vô thanh vô tức kéo tứ đại thiên giai vào, Nam Cung Tiên Nhi, Đức Mãnh, Pháp Tổ kêu lên kinh hãi.

"Thần Nam, ngươi định làm gì?"

"Mau dừng lại, ngươi định làm gì?"

"Chúng ta không muốn về quá khứ với ngươi."

Lọt vào đường hầm thời không, ba người lại đánh vỡ hư không.

Thần Nam vội quát ngăn lại: "Ngàn vạn lần không được loạn động, nếu lạc vào thời không vô danh, ta không tìm được các vị, cũng coi như cải biến lịch sử và quá khứ, ắt phải trả giá bằng sinh mệnh."

Kì thật, tam đại thiên giai cao thủ có thể dùng lực thoát ra, cũng như cự trảo phá toái hư không, vì lúc đó đường hầm thời không chưa triệt để nghịch chuyển về quá khứ..

Nhưng ba người hiểu biết về thời không hữu hạn nên dừng tay hết.

"Chư vị, chúng ta đi chứng kiến những câu đố trọng đại trong lịch sử." Nét mặt Thần Nam lộ ra nụ cười bình thản, kéo được tam đại cao thủ theo, hắn không còn sợ Nhân gian và Thiên giới nữa.

"Thần Nam, ta muốn giết tên khốn ngươi." Nam Cung Tiên Nhi rít lên.

"Chết tiệt." Pháp Tổ phẫn nộ nguyền rủa.

"Thần Nam ngươi..." Sắc mặt Đức Mãnh trắng bợt đi.

....

Tam đại thiên giai cao thủ, ai nấy mặt mũi cắt không còn hột máu.

"Nơi đến đầu tiên - Thần Ma lăng viên." Thần Nam vô cùng kích động, đi về Thái cổ thời đại, tất nhiên phải trải qua quãng thời gian vạn năm trước., hắn muốn tận mắt nhìn thấy bí ẩn của Thần Ma lăng viên.

Trong đường hầm thời không, một vùng hỗn độn chi quang mông lung, lóe lên hào quang thần bí.

Tứ đại thiên giai cao thủ nhất thời im lặng, Pháp Tổ, Đức Mãnh, Nam Cung Tiên Nhi bực dọc. Lúc thời không chân chính nghịch chuyển họ mới biết lúc trước hoàn toàn có cơ hội đào thoát. Ba người đều nhìn Thần Nam với vẻ phẫn nộ, hận không thể lập tức ra tay cho hắn một trận.

Nhưng thời gian đã nghịch chuyển, họ không dám hành động gì, chỉ sợ không cẩn thận tạo thành chuyển biến trong lịch sử. Tu vi đến mức này, kì thật họ càng trân quý sinh mệnh.

Sắp về quá khứ, trong lòng Thần Nam dâng tràn.

"Nghịch chuyển rồi." Nam Cung Tiên Nhi kêu lên kinh hãi: "Thời gian quay lại nhanh quá."

Lúc này tứ đại thiên giai cao thủ cảm nhận được rõ ràng chỗ dị thường của đường hầm thời không. Họ đang tiến về phía trước với tốc độ thường nhân khó lòng tưởng tượng, thân thể cơ hồ trong suốt, cuối cùng gần như tự phân giải, chỉ có ý thức dừng lại trong vùng hư không.

Xung quanh ánh sao lấp lánh, đường hầm thời không biến mất, một đạo hỗn độn thần quang bao quanh họ, đẩy xuyên qua các vì sao. Tốc độ cực nhanh, sao băng bừng lên rực rỡ như pháo hoa.

Chương 363: Thần Ma lăng viên

Nguồn: www.4vn.eu

Dịch: huynhduongcongtu

Từng ngôi sao màu lam cơ hồ lướt qua ngay cạnh mình, phảng phất lóe sáng như trân châu, tinh không chói lọi mà mĩ lệ.

"Ầm," một vì sao bùng nổ, cực thịnh rồi suy, làn hào quang cuối cùng chiếu rạng tinh không, nhưng với tứ đại cao thủ bất quá là một tia sang thoáng qua rồi tan biến.

Tốc độ của hỗn độn chi quang quá nhanh, hơn cả tốc độ ánh sáng. Nếu bốn người không pháp lực cao thâm, không thể nhìn được tinh quang ảo diệt.

Họ tiến bước dưới ánh tinh không, ngược dòng lịch sử mà đi.

Những vì sao tan biến, thời gian trôi đi, bốn người tiến vào lịch sử thời không!

"Ầm, ầm, ầm."

Tiếng nổ như thủa khai thiên tích địa vang lên bên tai bốn người, sao phủ khắp trời tan đi, trước mắt họ quang mang đại thịnh, đoạn đường hầm thời không hiện ra, vỡ vụn, họ bước vào một phiến thời không trong lịch sử.

Đập vào mắt là một bia mộ cao lớn đứng dưới tịch dương, xung quanh ngập đầy cánh hoa bay.

Cánh hoa trắng muốt, lấp lánh như ngọc, bay phất phới đầy trời, khí tức ưu thương dìu dịu tỏa ra khắp vùng không gian.

Tịch dương uể oải, hoa rơi ưu thương khiến nơi đây nhuồm màu bi ai khôn tả.

"Thần Ma lăng viên?" Nam Cung Tiên Nhi kêu lên kinh hãi.

Thần ma mộ phần trải khắp nơi, đâu đâu cũng là cỏ xanh và hoa tươi thơm ngát khiến lăng viên khác hẳn những khu mộ địa bình thường.

Xung quanh là những cây Tuyết Phong cao vút, xanh um, từng chùm hoa trắng muốt như ngọc toát ra mùi hương dìu dịu, theo gió lả tả rơi xuống lăng viên.

Tương tuyền cây Tuyết Phong do thần ma linh khí hóa thành, cánh hoa rơi chính là nước mắt thần ma.

"Chết tiệt, ta hận." Đức Mãnh gầm lên, y là đệ ngũ giới quân vương, nhưng vô tình bị Thần Nam kéo vào trong lịch sử không gian của Nhân gian, nhỡ mà có biến cố chắc chắn ko lấy gì làm hay ho. Y hung hãn quay lại, gầm lên: "Thần Nam, ngươi....được lắm."

Thần Nam lạnh nhạt đáp: "Cẩn thận, đừng động nộ! Quân vương nhất nộ, thây trải vạn dặm, nếu ngươi bất cẩn cải biến lịch sử, bốn người chúng ta đều xong đời."

"Ngươi..." Đức Mãnh giơ tay lên, muốn tống cho Thần Nam một đòn thật mạnh nhưng sau cùng đành rũ xuống.

Trong lăng viên không chỉ có bốn người mà cả những tu giả đến tế bái thần ma đã qua đời. Những ngạc nhiên là những người đó coi bốn người như không khí, không hề nhìn thấy.

Sau cùng, họ thử một phen mới phát hiện không nhìn lầm, người của thời không đó căn bản không thấy họ, lúc những tu giả đi qua, đều xuyên qua thân thể bốn người, quả thật cả bốn trong suốt như không khí.

Pháp Tổ thử thi triển ma pháp đánh gục một cây Tuyết Phong nhưng ma pháp chỉ phát ra một nửa thì dừng lại. Y phát hiện chỉ là ma pháp vớ vẩn cũng lấy mất gần hết sinh mệnh nguyên khí của y.

Quả nhiên như truyền thuyết, muốn thay đổi gì đó trong lịch sử đều phải trả giá bằng sinh mệnh.

"Đây là niên đại nào nhỉ?" Nam Cung Tiên Nhi hỏi. Lúc này tuyệt thế mị nữ tuy đứng yên, hơi khom người nhưng vẫn toát ra vô hạn dụ hoặc, dù vậy ai cũng thấy nàng ta không ung dung như trước.

Thần Nam đáp: "Thời không này cách hiện thực đại khái một ngàn năm."

"Cái gì? Nhầm nhiều thế à?" Nam Cung Tiên Nhi tức giận: "Không phải ngươi nói rằng nắm chính xác thời gian sao?"

"Đúng vậy, ta cũng không ngờ lại thế này."

Thần Nam đáp vậy khiến tam đại thiên giai cao thủ gần như phát điên, vậy...Ngược dòng lịch sử theo chiều còn khả dĩ, nhưng lúc quay về thì sao? Có về được hiện thực không? Thật không thể xác định.

Nếu thật như vậy... Nam Cung Tiên Nhi, Pháp Tổ, Đức Mãnh tối sầm mặt mũi, suýt nữa hôn mê.

Không phải họ không thể trở về.

Ba người tức thì lao bổ tới, bất kể thân phận, định bóp cổ Thần Nam. Cũng may hắn nắm được sức mạnh bản nguyên của thời không, biến khỏi chỗ đứng.

"Hiện tại ta không thể xác định thật rõ thời gian nhưng không có nghĩa sau này không thể."

Nghe hắn nói vậy, ba người mới dừng lại, nhưng thấy bộ dạng nhơn nhơn của hắn, cả ba lại phẫn hận nghiến răng kèn kẹt.

"Mau về Thái cổ thời đại, tìm thấy Sinh Mệnh nguyên tuyền rồi quay về, ta không muốn ở lại lịch sử thời không một khắc nào hết, kiểu gì cũng không thể an tâm."

"Chi bằng ngươi đưa chúng ta quay về."

....

Thần Nam mỉm cười: "Không nguy hiểm gì hết, yên tâm đi. Thần Ma lăng viên có bí mật ngàn đời, vì cớ gì lại sản sinh ra một huyền án trong lịch sử, chúng ta cứ từ phiến thời không này triệt để tim ra câu đố."

Kì thật hắn muốn giải khai câu đố sinh tử của mình hơn hết, muốn xem ai đã sắp đặt, thật ra ai đã thi thố thủ đoạn khiến hắn có Thái Cực Thần Ma đồ.

"Hắc, suýt nữa quên mất, chúng ta đi xem lão."

Tam đại thiên giai cao thủ tuy bất mãn nhưng đành bó tay, cùng Thần Nam đi ra ngoài mộ viên, xuyên qua rừng Tuyết Phong rậm rịt, phía trước xuất hiện ba gian nhà cỏ.

Một lão nhân thân thể gầy còm, mặt mày nhăn nheo từ trong nhà đi ra.

Thần Nam chưa kịp biểu hiện gì, hai mắt Pháp Tổ đã trợn trừng, kinh hãi: "Lão biến thái này...vẫn còn sống. Lão..." Đó là thủ mộ lão nhân xuất hiện trong Vô thiên chi nhật.

"Ngươi biết lão?" Thần Nam hỏi.

"Đương nhiên! Đúng là biến thái ...những người khác đều trọng thương mà chìm vào giấc ngủ, lão không những không chết, hơn nữa... tinh lực sung túc, ở đây hưởng nhàn...đúng là biến thái, lâu quá rồi....càng sống lâu càng biến thái."

"Thật ra lão thân phận thế nào?" Thần Nam không nén được hiếu kì hỏi.

Pháp Tổ đáp: "Lão là Đông phương cường giả, ngươi cứ hỏi tổ thần Tình Dục đạo."

"Ta sao biết được, lão còn hơn ta một cấp, chỉ biết rất nhiều gọi lão là 'Lão Bất Tử'."

Nghe Nam Cung Tiên Nhi nói vậy, Thần Nam có cảm giác kinh hãi.

Bốn người chăm chú quan sát "Lão bất tử", thủ mộ lão nhân đột nhiên xoay người, mắt xạ ra hai đạo thần quang nhìn về phía bốn người.

Thần Nam vội dùng thời không bản nguyên chi lực mang cả bốn đi xa.

Ở trên cao, Pháp Tổ lên tiếng: "Lão bất tử này...đúng là biến thái, cảm ứng được chúng ta sao? Chúng ta khác nào không khí với người ở thời không này mà mắt lão...lại xuyên qua thời không được?"

Thần Nam cũng kinh hãi, hắn chưa thấy thủ mộ lão nhân chân chính thể hiện thực lực nhưng vừa thấy hai đạo thần quang xạ ra, trong lòng đã rúng động.

Nửa thời thần sau, bốn người mới lén đến gần căn nhà tranh, thủ mộ lão nhân lẩm bẩm: "Hình như mấy tên khốn đến nhòm trộm ta, lão già như ta có gì hay, ồ...hình như lại đến..."

"Ầm."

Một dấu chưởng xanh biếc đột ngột phá toái hư không, lao tới gần bọn Thần Nam, ấn mạnh lên mông Đức Mãnh.

Thần Nam không nói gì, vội vàng đưa ba người chạy ra xa. Trong lòng không khỏi kinh thán, lão đầu tử này quá mức biến thái! Thần thức quá sắc bén, lại cảm ứng được chỗ khác biệt của "không khí trong suốt".

Đi xa rồi, Đức Mãnh mới gầm lên, ôm mông ngảy loạn xạ, y đường đường là đệ ngũ giới quân vương, hiện tại phẫn nộ, khuất nhục đến cực điểm, mông bị người ta đánh đến nở hoa, lớn tiếng chửi: "Ta ¥#¥%...nếu ở đó chiến đấu, ta và ngươi quyết tử đến cùng! Lão bất tử ngươi..."

Nam Cung Tiên Nhi cười vang, Pháp Tổ và Thần Nam cũng không nhịn được.

Pháp Tổ thở dài: "Bỏ đi, lão bất tử đó thâm bất khả trắc, đã an nhiên vô dạng thoát được trùng trùng kiếp nạn, đủ thấy không hề đơn giản. Chỉ e không ai nắm chắc được tu vi thật sự của lão, nên ai cũng đánh giá thấp."

Họ không dám đến gần thủ mộ lão nhân, mà xuất hiện tại tầng không phía xa trong Thần Ma lăng viên. Thần Nam tiến hành thời không nghịch chuyển, bất quá lần này không gian tọa tiêu không đổi, chỉ xuyên qua thời gian, mục tiêu là Thần Ma lăng viên ngàn năm trước.

Không gian bất biến, thời gian như sóng nước tản ra, họ ngược dòng mà tiến, tình cảnh trước mắt biến đổi không ngừng, trong lăng viên, từng toàn người đến bái tế...đương nhiên hình ảnh nổi bật nhất là thủ mộ lão nhân.

Trong ngàn năm nay, Thần Ma lăng viên trừ lần thần ma thi thể bạo động, bị thủ mộ lão nhân trấn áp, không có gì đặc biệt xảy ra.

Thần Nam lại định vị thời gian, tọa tiêu là Thần Ma lăng viên năm ngàn năm trước.

Thời gian nhanh chóng trôi lùi, tình cảnh trước mắt biến đổi không ngừng, thoáng chốc đã đến năm ngàn năm trước. Trong quá trình này tựa hồ không có gì đặc biệt xảy ra.

Nhưng Thần Nam nhắm mắt, cẩn thận tìm lại những bức họa trong óc, chợt mở bừng mắt: "Các vị có thấy ai khác thường không?"

Ba người kia đều là thiên giai cao thủ, kí ức và tinh thần lực vượt xa tưởng tượng, những gì nhìn thấy lại nhanh chóng lưu chuyển trong óc.

Đoạn cả ba đồng thời kêu lên kinh hãi: "Có một người, mỗi ngàn năm lại xuất hiện, tựa hồ lần nào cũng đi một vòng quanh một ngôi mộ nhỏ."

Chương 364: Hòa tan một vạn năm

Nguồn: www.4vn.eu

Dịch: huynhduongcongtu

Thân ảnh mông lung ấy nêu không nhìn kĩ, căn bản không chú ý đến. Năm ngàn năm nay, dung mạo y không hề thay đổi, tựa hồ vẫn là một thanh niên.

Sở sĩ dùng từ "Tựa hồ" vì bốn người cố gắng hồi tưởng lại dáng vẻ của y mới phát giác không thể nào. Càng cố nhớ, thân ảnh y càng mờ, cảm giác đó vô cùng quái dị, phảng phất như đạo thân ảnh chầm chậm vuột khỏi óc họ.

"Cổ quái!" Nam Cung Tiên Nhi nhíu mày: "Người này tựa hồ không thể đoán được."

Pháp Tổ gật đầu: "Đích xác là một quái nhân."

Thần Nam tuy ngoài mặt bình tĩnh nhưng trong lòng vô cùng kích động, người này hình như rất có lai lịch, mỗi ngàn năm lại xuất hiện tại Thần Ma lăng viên, lần nào cũng lướt một vòng quanh mộ phần.

Nếu bảo y là tu giả bình thường, chắc chắn không thể nào.

Đức Mãnh gật đầu: "Đúng lắm, đó hình như là một loại đại thần thông trong truyền thuyết, khiến thân ảnh mờ dần trong lòng người khác, đến khi mất hẳn. Trọng yếu ở chỗ y có phát hiện chúng ta không? Vì sao lại thi triển thần thông đó với chúng ta? Ồ, chắc chắn y là thiên giai cao thủ."

Pháp Tổ cũng nói: "Hơ nữa y thi triển thần thông này với mọi người, chắc không hi vọng dung mạo mình lưu lại ấn tượng trong lòng ai. Y chắc chắn là người có lai lịch, tựa hồ không muốn ai biết y từng qua đây."

Nam Cung Tiên Nhi cũng lên tiếng: "Các vị quên mất một điểm, năm ngàn năm trước ở đây vẫn có một lão biến thái. Lão một mực ở tại nơi này, Thần bí nhân làm vậy chủ yếu đề phòng bị thủ mộ lão nhân nhận ra tẩy."

"Các vị, ta đã nói, Thần Ma lăng viên là nơi ẩn chứa bí mật ngàn đời, là huyền án trong lịch sử, chúng ta nên điều tra cẩn thận. hiện tại gặp phải Thần bí nhân này, tất phải tra ra thân phận y. Chúng ta nên bắt đầu lại, quan sát cẩn thận năm ngàn năm này, bốn người cùng để tâm, tra xét từng chân tơ kẽ tóc của y."

Thần Nam đương nhiên muốn tìm hiểu, người này tựa hồ từng đặc biệt chú ý đến phần mộ mà hắn ngủ say trong đó.

Bốn người lại men theo dòng sông lịch sử xuôi dòng, tuy Thần Nam không thể nắm chắc về được đúng năm ngàn năm trước nhưng hơn bốn ngàn năm là chắc chắn. Xuôi cách thời không hiện thực mấy trăm mới dừng lại.

Dòng sông thời gian cực lớn, bốn người đều là thiên giai cao thủ, đổi lại người khác ắt không tiếp thu nổi lượng tin tức lớn như vậy.

Chỉ là một mộ viên nhưng năm ngàn năm nay có không biết bao nhiêu cao thủ đến tế bái.

Bốn người đều là thiên giai cao thủ, cũng phải lựa chọn tin tức, loại trừ đi những tin tức vô dụng.

Nỗ lực nhớ lại những gì trải qua lúc xuôi dòng, bốn người đưa mắt nhìn nhau, họ phát hiện nhân ảnh nọ vẫn mơ hồ như thế, thủy chung không thể nắm bắt được dung mạo.

"Ngược lại đi, xuất hiện tại quãng thời gian gần lúc y đến, không cần xuyên qua quá nhiều năm tháng." Nam Cung Tiên Nhi kiến nghị, yêu nữ này đã nảy lòng hiếu kỳ, muốn xem đó là thần thánh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net