Than mo (Tru ma) phanII-chuong 381-400

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

THẦN MỘ phần II

Chương 381: Dùng dằng

Nguồn: www.4vn.eu

Dịch: huynhduongcongtu

Chúng thần ngơ ngẩn, vô luận thế nào cũng không dám tin vào sự thật trước mắt, một tu luyện giả lại giết được lão thiên gia, thanh toán gọn gẽ hóa thân của thiên.

Đúng là nằm mơ giữa ban ngày, chúng thần còn chưa quên trường kiếp nạn vạn năm trước, thần ma rơi rụng, thiên địa bi thảm, nguyên nhân quy về đệ nhị hóa thân của Thanh Thiên, cũng chính là Thiên đã diệt chúng thần.

Hiện tại đã có người diệt Thiên.

Uy thế đó cỡ nào? Thần bí thanh niên được chúng thần coi như thánh sơn, là cao thủ khiến họ phải lễ bái.

Quả không thể tin nổi, công lực của y xứng đáng với hai chữ nghịch thiên!

Lục đạo Luân hồi môn như sáu con hồng hoang mãnh thú, hắc động tối tăm âm u cực độ liên tục quay tít trên Phong Đô sơn, cùng với cơn mưa máu và sấm sét ầm ì khiến chúng thần lạnh mình.

Ai nấy bất giác lùi lại, e bất cẩn sẽ sáu cảnh cửa đó hút vào.

Thái cực đồ cực lớn trong tay thanh niên cũng khiến họ kinh hãi, quả là thiên bảo, ngày cả hồn phách lão thiên gia cũng bị điên cuồng nuốt gọn.

Nhiều người nhìn Thần Nam với vẻ hồ nghi, lại nhìn Thần bí nhân, không ít người thấy Thái cực đồ từ chỗ Thần Nam bay ra, họ không biết thanh niên và hắn có liên hệ gì.

Nhưng rất nhiều người biết Thần ma đồ thuộc về hắn, trước đó họ đã thấy hắn sử dụng.

Mưa máu trút xuống ào ạt, sấm sét ùng oàng trên thinh không nổ vang, phảng phất như đau lòng trước cái chết của Thiên, lại như muốn giáng xuống thiên phạt khiến ai nấy thấp thỏm.

Đó là hóa thân của Thiên, dám bất kính với y đương nhiên phải chịu thiên khiển!

Nhưng thiên khiển chưa giáng xuống, thần bí thanh niên đã phát cuồng, liên tục hướng lên trời gầm rú, âm ba cuồn cuộn ép tiếng sấm sét xuống, mọi tia chớp đều vòng qua, không dám bổ xuống chỗ y đứng.

Y cầm Thần ma đồ lớn như ngọn núi đứng sừng sừng trên tầng không Phong Đô sơn, uy thế như khí thôn sơn hà, duy ngã độc tôn.

Đoạn y phất tay, thạch bị bị vùi trong bùn đất bay lên, y móc lấy nó rồi vận lực ném vào Thiên khanh.

"Ầm," thạch bi phát ra hào quang chói lòa giữa màn mưa máu, ép hỗn độn chi môn trôi nổi rơi vào trong Thiên khanh, đoạn đá núi lăn xương, bùn đất dấy lên, thoáng chốc đã lấp đầy Thiên khanh.

Dần dần, tiếng gầm của Thần bí nhân nhỏ lại, thân ảnh mờ đi, đoạn bất giác biến mất khỏi tầm mắt chúng thần, Lục đạo Luân hồi môn cũng biến mất theo.

Không ai biết tung tích y hay y đi đâu.

Thần ma đồ khổng lồ cũng mờ dần trên không, tịnh không quay về bên Thần Nam.

Tất cả chìm trong mê vụ, thanh niên lai vô ảnh khứ vô tung khiến chúng thần ôm một bụng nghi hoặc.

Đệ nhị hóa thân của lão thiên gia bị tiêu diệt tại Phong Đô sơn, mọi tu luyện giả đều biết sự thật này, thậm chí còn lan tới cả đệ ngũ giới khiến Tam giới sôi lên.

Huyết vũ liên tục trút xuống ba ngày đêm, cả Phong Đô sơn nhuộm màu máu đỏ, mùi tanh nồng nặc đất trời. Cộng thêm Phong Đô sơn đã hoàn toàn sụp đổ, thế giới màu máu y như tu la địa ngục.

Ba ngày sau, dãy núi vẫn chìm trong âm u và mưa máu, tiếng sấm sét nhì nhằng hóa cùng tiếng quỷ gào khản đặc, thanh âm chấn nhiếp hồn người.

Nhiều thần linh quan sát từ xa cũng lạnh người, sống lưng nổi gai, không ai cảm nhận được có người đang khóc hay khí tức hồn phách dao động.

Bọn Thần Nam, Pháp Tổ, Đức Mãnh, Nam Cung Tiên Nhi ở lại ba ngày nhưng không phát hiện gì, sau cùng kết luận, hồn phách lão thiên gia tuy bị Thái cực đồ thanh toán nhưng vẫn còn một phần phiêu tán trong Phong Đô sơn, cộng thêm ngàn vạn quân hồn khiến cho âm thanh phát ra phiếu hốt bất định.

Sau ba ngày, trời hửng dần, mưa máu ngừng rơi, sấm sét tan hết, nhưng âm sát khí tức tựa hồ nồng hơn. Dãy Phong Đô sơn đổ nát hoàn toàn biến thành máu máu, tô thêm nét đáng sợ cho nơi này, hắc vụ ngày trước đã biến thành huyết vụ.

Thần Nam triệu hoán Thiên Quỷ ra, nó còn trơn tuột hơn cả lươn nên không thương tổn gì, ngược lại sau khi được huyết vũ tẩy lễ, tu vi hình như tăng hơn, ngay cả đồ đệ Cổ Tư của nó và các quỷ mị tà vật cũng tiến bộ, huyết vũ cơ hồ trở thành thuốc bổ với chúng.

Chuyện xảy ra khiến Tam giới xôn xao, mọi tu luyện giả bỏ công đàm luận nhưng không ai đoán được Thần bí thanh niên là thần thánh phương nào.

Một tháng trôi qua, tuy mọi người vẫn còn đàm luận nhưng không nóng bỏng như lúc đầu nữa, bọn Thần Nam từng đến thăm dò Thiên khanh, xem xét hỗn độn môn của đệ lục giới, kết quả họ phát hiện sức mạnh phong ấn trên thạch bi đang tan biến rất nhanh, hỗn độn chi môn có thể xông ra bất cứ lúc nào.

Không hiểu Thần bí thanh niên có biết không, lẽ nào y cố ý để đệ lục giới thông với Nhân gian?

Không ai đoán được việc đó hoặc đệ lục giới là thế nào?

Cho đến hiện tại, ai cũng chỉ biết chí tôn cao thủ Thất Tuyệt thiên nữ đến từ đệ lục giới, thành ra ấn tượng về nó chỉ gồm hai từ: cực mạnh.

Ba ngày sau khi diệt Thiên, Thần Nam lại phát giác Thần ma đồ xuất hiện trong thân thể nhưng không nói ra, đến lúc quay về Nguyệt lượng, hắn mới tìm Tứ tổ và Ngũ tổ bí mật đàm luận, rồi khẩn cấp triệu hoán Thần gia bát hồn.

Thời gian quá gấp, đệ lục giới và Nhân gian lúc ào cũng có thể tương thông, không ai biết sẽ xảy ra chuyện gì lúc đó. Tiếng bước chân của Thái cổ chư thần quay về đã gần lắm, hiện tại nên nâng cao thực lực tối đa.

Lúc Thần Nam dẫn tàn hồn của tám vị lão tổ vào Sinh Mệnh nguyên tuyền, hắn nghe thấy họ khẽ rống, cảm giác được niềm vui của họ, tám người ngâm mình trong chiếc hồ do linh tuyền tạo thành.

Nhưng suýt nữa đã xảy ra tranh đấu, trong hồ có mấy bộ hài cốt, hình như không thích có kẻ xâm nhập nên Sinh Mệnh nguyên tuyền dấy lên dao động khủng khiếp, Thần gia bát hồn cũng tụ lại, chống cự đến cùng.

Sau cùng, song phương tự lui về hai mé hồ, chấm dứt tranh đấu.

Thần Nam kinh ngạc, chắc mấy bộ hài cốt ở đó đã khôi phục hồn lực nhưng hắn không biết lai lịch của chúng, chắc chúng được thân bí nhân đưa vào, được y xem trọng như vậy, quyết không phải kẻ tầm thường.

Ba ngày sau, hắn mới yên tâm, bát hồn không bỏ đi vì nơi đây thích hợp tu dưỡng hơn mộ địa nhiều, hắn đợi đến ngày bát hồn hoàn toàn hồi phục.

Hắn biết nếu không có cơ duyên đặc biệt thì "ngày đó" còn xa lắm, e rằng lúc đó thiên địa biến cố đã kết thúc...

Thần Nam lui khỏi Sinh Mệnh nguyên tuyền, phát hiện nhân ảnh do dây mây vây phủ trên tầng không tiểu hồ đã hình thành, một "Thần Nam" nhắm tịt mắt bị bao bọc bên trong.

Hắn hừ lạnh nhưng không hành động gì, hiện tại "Thần Nam" trong dây mây chưa có hồn lực mạnh mẽ, chưa đáng cho hắn đến cướp sức mạnh.

Bay khỏi Thần ma đồ, hắn xuất hiện trước mặt hai vị lão tổ, cả hai vô cùng kích động, biết hắn đã làm gì, nếu thành công đương nhiên Thần gia sẽ thành Lục đạo đệ nhất thế gia! Đương nhiên không ai chống nổi, trừ một gia tộc trong truyền thuyết từ Thái cổ mà hai vị lão tổ đã quên mất.

"Hai vị lão tổ...lẽ nào để giúp Vũ Hinh chân chính sống lại, lại không...có biện pháp nào khác?" Giọng Thần Nam hơi run, hiển nhiên trong lòng cực kỳ mâu thuẫn và thống khổ.

Giải quyết xong chuyện của Thần gia bát hồn, hắn chuẩn bị xuất thủ giúp Vũ Hinh của lòng hắn sống lại.

Tứ tổ một hơi: "Không có, thật sự không có, con nên biết sinh mệnh là chuyện huyền ảo phức tạp nhất, không ai dám nói hiểu hết về nó, muốn một sinh mệnh đã tan biến chắc phải trả giá rất đắt."

Ngũ tổ nói: "Vũ Hinh tu luyện Thái Thượng vong tình lục trên Thiên giới vẫn bế quan suốt mười lăm năm nay trên Nguyệt lượng. Tinh linh sống tại ngoại vi Vĩnh hằng sâm lâm do hạt giống linh hồn nàng ta gieo xuống rất dễ tìm, Thần Hi cũng đã tới, hiện tại con chỉ cần tìm linh thi Vũ Hinh bế quan trong Côn Luân Huyền giới về là xong. Cuối cùng lựa chọn thế nào...con tự quyết định đi."

Thần Nam cực kỳ khó nghĩ, cực kỳ thống khổ, không biết nên lựa chọn thế nào, cuối cùng cũng đợi đến ngày này, trải qua trăm cay ngàn đắng tìm thấy Sinh Mệnh nguyên tuyền nhưng lúc thật sự phải thi triển thủ đoạn, hắn buộc phải cân nhắc.

Hắn có nhẫn tâm vung đồ dao với Thần Hi thuần chân thiện lương hơn ai hết chăng? Không thể nào.

Đã thấy hi vọng giúp Vũ Hinh sống lại mà phải xuôi tay như vậy sao? Không thể nào.

Nhưng, cả khai khía cạnh lại mâu thuẫn nhau.

Muốn Vũ Hinh sống lại phải vung đồ đao giết hết hồn phách phân tán rồi dung hợp lại, đưa vào Sinh Mệnh nguyên tuyền Niết bàn tái sinh.

Hắn thống khổ cực độ, Thần Hi đã ghi dấu ấn rất sâu trong lòng hắn, nhưng hắn biết cô bé chỉ là hồn ảnh của Vũ Hinh, muốn nàng sống lại, cô bé buộc phải hi sinh.

Chọn lựa thế nào?

Lúc này hắn chỉ hận mình không thể vung đao chém nát trời xanh, lao vào một trường đại chiến thảm liệt nhất, hắn sợ phải chọn lựa.

Cả tháng trời, hắn nhốt mình trong mật thất, không gặp ai, tư tưởng giằng xé, thậm chí muốn vĩnh viễn phong ấn mình trong đó.

Nhưng chuyện gì phải đến cũng đến, khát vọng trông thấy Vũ Hinh thật sự dần chiếm thượng phong, hắn không quên nổi năm xưa nàng vì sao mà chết và những lời nàng nói trước lúc tử biệt.

"Đến khi huynh già đi... nếu huynh vẫn nhớ lúc trẻ đã từng quen một cô bé tên Vũ Hinh... muội cũng rất cao hứng rồi..."

Mỉm cười mà rơi lệ, nỗi niềm chua xót ấy, tâm cam vì thế mà tan nát.

Thần Nam đứng phắt dậy, thoáng chốc chấn vỡ thạch thất, quyết định bất chấp tất cả giúp Vũ Hinh sống lại, nhưng cũng sợ mất đi nhiều quá...

Thần Nam lao vút lên cao, chỉ thấy ngoài xa một tiểu nữ hài mười một mười hai tuổi, mặt đầy hoan hỉ, bay tới như tiểu thiên sứ, khẽ gọi: "Đại ca cuối cùng đã ra, muội lo quá.... Đại ca sao thế?"

Thần Hi...vẫn là Thần Hi! Một tháng nay cô bé ở ngay bên ngoài thạch thất.

Lòng Thần Nam đau nhói, như bị móng tay cào cấu.

Hắn tắt tiếng nhìn cô bé, không dám nhìn thẳng, tiểu Thần Hi khả ái thiện lương thế này, hắn làm sao vung đồ đao hạ thủ nổi?

Mười lăm năm trước, đời hắn sa xuống vũng sâu cũng chưa từng rơi lệ, bởi hắn là mam nhân, không thể vì bản thân mà bi thương, nhưng hiện tại... hắn có cảm muốn bật khóc.

Hồi lâu sau hắn mới nén được xuống, dần bình tĩnh lại, cố gắng ra ra nụ cười, cất giọng khản đặc: "Thần Hi...ca ca không tốt đã để muội lo lắng, ca ca có việc phải làm, cần đi vắng một thời gian..."

Tuy vạn phần thống khổ, nhưng hắn quyết định phải đến ngoại vị Vĩnh hằng sâm lâm trước, đưa tinh linh thánh nữ Khải Sắt Lâm lên Nguyệt lượng.

Thần Hi tỏ vẻ lo lắng: "Ca ca, dáng vẻ ca ca thật khiến Thần Hi lo lắng, ca ca có gì khúc mắc à? Có thể nói cho Thần Hi nghe giúp ca ca phân ưu. Ca ca cứ để muội đi cùng, có lẽ Thần Hi không giúp được nhiều nhưng rất muốn đi cạnh ca ca, Thần Hi rất rất nhớ ca ca... mỗi thời mỗi khắc đều muốn ở cạnh ca ca."

Khuôn mặt ngây thơ vô cùng tiều tụy nhìn Thần Nam với vẻ quan tâm.

Lời nói và thần tình ấy như lưỡi dao sắc cắt vào lòng hắn khiến đau nhói...

Hắn gầm vang, lao khỏi Nguyệt lượng, cảm giác ruột gan đứt đoạn, trong lúc mơ hồ, hắn đến bên ngoài Vĩnh hằng sâm lâm, dùng đại pháp lực kéo tinh linh thánh nữ Khải Sắt Lâm ra rồi đưa lên Nguyệt lượng.

Đoạn hắn lao thẳng đến Côn Luân Huyền giới...

Chương 382: U Minh

Nguồn: www.4vn.eu

Dịch: huynhduongcongtu

Côn Luân sơn mênh mang, là linh mạch hiếm có trong thiên hạ, không chỉ là Yêu tộc thánh địa mà tụ tập không ít nhân loại tu luyện giả. Tương truyền từ thời viễn cổ đã có cổ thần đến giảng kinh, quả là một nơi nổi danh khắp tu luyện giới.

Ba ngàn thước trở xuống, núi non xanh ngắt, tú lệ vô cùng, đẹp như tiên cảnh, nhưng từ năm, sáu ngàn thước trở lên toàn một màu trắng mênh mang như được phủ một lớp bạc.

Đó là một đỉnh núi cao chạm mây, một trong những cảnh quan đẹp nhất Côn Luân sơn, từ chân lên đỉnh núi sẽ hiện ra cảnh sắc bốn mùa, vô cùng đặc biệt.

Trong lúc hoang mang, Thần Nam bay lên một đỉnh núi cao hơn sáu ngàn thước, trên thế giới của băng tuyết này, hoa tuyết lấp lánh bay khắp trời. Hắn đứng lặng hồi lâu trên đỉnh núi như đã hóa thạch, mặc cho gió lạnh thổi qua.

Hôm nay lòng y rối loạn, thật sự muốn Vũ Hinh vạn năm trước sống lại nhưng cái giá quá đắt, thủ đoạn lại tàn nhẫn kinh người.

Tinh linh thánh nữ Khải Sắt Lâm vốn vô oán vô cừu với hắn, nàng là một tinh linh không sầu lo, ngồi trên ngai thánh nữ trong cổ tinh linh bộ lạc, được tôn sùng hết mực, lẽ nào vì muốn Vũ Hinh sống lại mà phải tàn nhẫn giết một người vô tội như thế?

Có quá ư tự tư và tàn nhẫn không?

Lúc xưa, Vũ Hinh ở Thiên giới và hắn ân oán đan xen, hắn chưa quên đã từng gây ra nhiều việc oanh oanh liệt liệt, vì muốn nàng sống lại đã đại chiến Phật thổ, va chạm với Lục đạo ma vương, đến Tây phương tìm các chủ thần giúp đỡ, rồi chiêu hồn tru ma tại Đạm Đài tinh không...

Từng vì nàng mà làm bao nhiêu việc, giờ có vung đồ đạo hạ thủ được không?

Hắn biết khó lắm.

Đương nhiên khó nghĩ nhất vẫn là Thần Hi, cô bé thân cận với hắn như vậy, hạ thủ sao đành? Từ lúc cô bé sinh ra luôn ỷ lại vào hắn, được hắn bế ra khỏi Bách Hoa cốc, hắn đã thề kiếp này quyết không để ai tổn thương đến cô bé, bằng không sẽ bất chấp tất cả, lên trời xuống đất cũng phải tru sát đối phương.

Vì cô bé hắn nghịch chuyển huyền công, sử dụng Nghịch Thiên thất ma đao đại chiến ngàn quân tại Tấn quốc đô thành, vung đao chém cao thủ Đào Nhiên, giết long kị sỹ ác thiếu gia...

Đã dùng bầu máu nóng và sinh mệnh bào vệ tiểu thiên sứ, sao hắn nhẫn tâm hạ sát thủ?

"A...."

Hắn đứng sừng sững giữa băng tuyết, ngửa mặt gầm vang, toàn bộ tuyết trắng rơi phía sau bị chấn nát, thân thể hắn bùng lên ma khí cuồn cuộn, mắt ánh lên hào quang yêu dị cực độ, mái tóc dài điên cuồng tung bay, sau cùng dựng đứng lên.

Hắn có dấu hiệu nhập ma.

Hồi lâu vẫn không có chuyện gì xảy ra, Thần gia huyền công và Thái Thượng vong tình lục dung hợp vận hành, không phát sinh nghịch chuyển. Dấu hiệu nhập ma của hắn không phải do huyền công mà do tâm cảnh.

Sát khí vô tận tràn ra, trên đỉnh núi ma vẫn mỗi lúc một dày, cả vùng tuyết trắng chìm trong hắc ám, âm phong gầm hét, ma khiếu trận trận, vô cùng ghê rợn.

"Vì Vũ Hinh, dù giết hết người trong thiên hạ cũng được." Hắn đã sa vào tâm cảnh điên cuồng, trong mắt xạ ra hai đạo u minh chi quang dài mấy dặm.

Giọng hắn băng lãnh cực độ, trong lúc đó hắn gần như đã dẹp tan hết cảm tình con người mà là một ma nhân thật sự.

Trong lúc vật vã, hắn đã tạm thời lạc vào ma đạo.

Hắn cuộn lên ma khí ngút trời, bay về phía Yêu tộc thánh địa, nơi nào bay qua cũng tràn ra sát khí khiến chim thú trong núi nháo nhác, nhiều tu giả cũng thất sắc.

Không phải lần đầu tới đây, hắn lao thẳng đến Côn Luân Huyền giới, tiến vào thế giới hoa thơm chim hót. Hắn cuốn theo vô vàn yêu khí khiến chung yêu kinh động.

Thoáng chốc, mọi yêu vật cùng chạy ra, hắn đến đây nhiều lần nên mọi yêu quái đều coi hắn là người quen mặt.

Bốn lão yêu quái trong Côn Luân Huyền giới thấy hắn khác thường nền cùng chúng yêu ra đón, ngưng thị vào hắn.

Bách Hoa cốc đã bị bốn lão dời vào trong Huyền giới, Thần Nam nhìn cốc khẩu cách đó không xa, hỏi: "Các vị có biết ai đã sáng lập ra Bách Hoa cốc?"

Lúc xưa tu vi hắn không đủ cao thâm nên không hiểu, giờ hắn đạt đến thiên giai cảnh giới, lại đọa lạc ma đạo, cảm nhận ngay Bách Hoa cốc không hề đơn giản như lời kể.

Bốn lão yêu quái tuy giao tình với hắn không nhạt nhưng hắn đã sa sút thế này, cũng phải lựa lời.

Cùng lúc từ sơn phong phía xa có một đạo bạch quang bay tới, một tiên tử như mộng như ảo vụt tới.

"Ai dám tới Yêu tộc thánh địa của ta gầm rú?"

Giọng nói trong vắt, dung nhan thanh lệ tuyệt tục, khuynh thành khuynh quốc, đúng là tuyệt sắc mĩ nữ hiếm thấy.

Dù Thần Nam tạm vào ma đạo nhưng kí ức chưa mất, tâm tính chưa mê loạn, hắn nhận ra là tiểu ác ma công chúa nhiều năm không gặp.

Năm xưa nàng ta như một nụ hoa e ấp, giờ đã là một bông mẫu đơn rực rỡ, đang trong những năm tháng tươi tắn nhất.

Năm xưa là một tiểu cô nương điêu ngoa, đanh đá, giờ đã thành một tiên tử như hoa như ngọc.

Nhưng bản tính vẫn không thay đổi bao nhiêu, Thần Nam nhận ra trong mắt nàng ta nét lém lỉnh.

"Hừ, thị nữ ngày trước không nhận ra chủ nhân sao?" Thanh âm của ma tính Thần Nam cực kỳ lạnh lẽo nhưng không lộ ra sát khí, bản tính của hắn vẫn chưa mất.

"Lớn mật, dám bất kính với bản công chúa như vậy, hừ hừ, xú tiểu tử ngươi đừng cậy tu vi tăng cao, bản tôn cũng khác xưa nhiều. Lại nói ngươi nợ ta một món nhân tình, trước đây không lâu, hai bảo bối nhi nữ của ngươi bị Đức Mãnh, Pháp Tổ phái người truy đuổi bên ngoài Tiểu lục đạo, ta đã phái chúng yêu đến hóa giải nguy nan."

Thần Nam nhìn bộ dạng của nàng ta, nhớ lại năm xưa, hình như tính cách điêu ngoa vẫn thế, nhưng đúng như nàng ta nói, thực lực đã tăng đến mức không tin nổi, cũng là thiên giai. Hắn nhớ lại lời Đức Mãnh... Thất Tuyệt thiên nữ.

Tiểu công chúa là chuyển thế của Thất Tuyệt thiên nữ, từ ngàn vạn năm trước thiên nữ đã là yêu tôn của Côn Luân Yêu tộc, mà tàn hồn của thiên nữ lại thuộc về tiểu công chúa. Hiện tại...đã có mấy mảnh tàn hồn trong Tiểu lục đạo xuất hiện, chắc tàn hồn phải hợp lại rồi chứ nhỉ?

"Ngươi là Thất Tuyệt thiên nữ hay là tiểu công chúa thật sự?" Thần Nam lạnh giọng hỏi.

"Oa, ngươi biết không ít nha." Tiểu công chúa tỏ vẻ cả kinh: "Đã biết rồi thì mau giúp ta. Xú nữ nhân đó định cướp đoạt thân thể ta, hận chết đi được. Bất quá, ha ha, ả đánh thức sức mạnh cho ta khiến ta ngày càng mạnh, ả không làm gì được ta, ngược lại bị ta hút mất một phần sức mạnh nhưng ả đáng ghét thật, ngày nào cũng đến làm phiền, cùng ta chiến đấu."

Dù đã nhập ma, Thần Nam cũng không khỏi há hốc mồm, tiểu công chúa điêu ngoa này đúng là ác ma bách độc bất xâm, lại... thanh toán ngược tàn hồn hùng hậu của Thất Tuyệt thiên nữ!

Quả khiến người ta tắt tiếng.

Đột nhiên sắc mặt tiểu công chúa biến đổi, thần thái lạnh tanh nhìn Thần Nam.

Ngoài xa, bọn bốn lão yêu quái Đoan Mộc cảnh tỉnh: "Cẩn thận, mỗi ngày yêu tôn đều phát tác, lúc đó sẽ có 'một người khác' chủ đạo thân thể."

"Thất Tuyệt thiên nữ?" Thần Nam lạnh giọng.

Từ thể nội tiểu công chúa truyền ra dao động linh hồn: "Thần Nam, mau chế phục ả, sau này bản công chúa sẽ hậu tạ, hiện tại ta đang quấn chặt, không cho ả động đậy."

"Ngươi dám?" Miệng tiểu công chúa lại thốt ra như vậy.

Thần Nam không nói gì, lướt tới trực tiếp dùng đại pháp lực cấm cố Thất Tuyệt thiên nữ: "Ta sao lại không dám? Nói thế nào năm xưa ngươi cũng đã đồng ý làm tiểu thị nữ cho ta. Còn thiên nữ ngươi đã tan biến, vốn không nên tái xuất, tranh đoạt thân thể với hậu nhân."

Một cỗ sức mạnh bản nguyên của thời gian được hắn đẩy thẳng vào thân thể tiểu công chúa, hắn nhìn rõ hai tàn hồn đang giằng co, cỗ sức mạnh tràn vào khiến tiểu công chúa chiếm thượng phong, áp chế hồn ảnh trong thần thức lại.

"Được rồi, tạm trói ngươi lại đã, sau này ta sẽ luyện hóa." Tiểu công chúa lúc này khác nào tiểu ác ma trên đầu mọc ra hai sừng.

Đợi đến lúc mọi thứ ổn định, Thần Nam nói rõ ý định muốn vào Bách Hoa cốc, tiểu công chúa liền phụ họa, cũng muốn vào cùng, nàng ta định mở ra không gian thần bí trong Côn Luân Huyền giới. Trước kia nàng ta thử tiến vào nhưng phát hiện tình hình phức tạp hơn tưởng tượng, bên trong không phải là trận pháp do thần nhân tầm thường bày ra, nơi sâu nhất liên thông với không gian kỳ dị khiến nàng ta tay trắng quay về.

Sau cùng, Thần Nam và tiểu công chúa cùng vào.

Bên ngoài Bách Hoa cốc quỳnh lâu ngọc vũ liên miên bất tuyệt, đẹp như thiên cung, đồng thời cũng bày bố nhiều trận pháp thâm ảo, tuy nhiên

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net