ban hôn (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chẳng mấy chốc đã chạng vạng tối, cánh đào rơi ngập lên trên vài tấc đất, Diệp Anh nhìn Thanh Hoa nghiêng ngả say khước vì năm bảy vò rượu lăn lốc mà nàng cũng chẳng khá hơn là bao, hơi dùng sức nhấc bổng thân người quấn gọn trong bộ y phục màu trắng thanh khiết, chớp mắt một cái tiểu hồ ly đã ngồi trên cành đào to nhất trong vườn.

"Còn uống được tiếp không?"

Nàng cười nắc nẻ nói vọng về phía người kia uống say đến đứng không vững.

"Tha cho ta đi tiểu tổ tông, nếu tiếp tục uống sợ rằng hầm rượu của ta sẽ bị ngươi uống sạch mất!"

"Uống hết thì ngươi lại ủ mẻ mới, Xích cơ tiên tử nổi danh là ủ rượu ngon nhất tam giới, ngươi còn sợ không ủ được mẻ khác sao?"

Diệp Anh vừa nói vừa cong ngón tay chộp lấy bình rượu còn dở ngửa cổ trực tiếp đổ vào miệng, vài giọt tinh nghịch rơi ra chảy xuống cổ nàng, tay vịn chặt vào thân cây, nàng tựa lưng ra sau khép hờ mắt tận hưởng mùi hương của vài cánh hoa rơi lên vai áo.

Hoa đã đẹp, người còn đẹp hơn.

"Phải giữ lại vài bình để còn làm lễ vật cho hôn lễ của ngươi, nếu ta đi tay không đến thì mất mặt lắm!"

Thanh Hoa vẫn là kịch liệt phản đối việc Diệp Anh đòi uống hết hầm rượu của nàng, ngón trỏ ngón giữa chắp lại kéo một đường dài ngang cằm, thanh lục kiếm sáng bóng hiện ra đâm thẳng đến chỗ tiểu hồ ly đang mơ màng kia.

"Muốn đánh nhau sao?"

Diệp Anh xoay người né tránh một đòn từ cái thứ phát sáng lao như tên đến, không chịu thua, lục kiếm lập tức chém thêm một đường sượt qua mặt nàng, vò rượu bị chém bể ra tung toé khắp nơi, Thanh Hoa nhìn đến đỏ cả mắt, tức giận bay đến vung nắm tay về phía Diệp Anh.

"Rượu quý của ta!"

"Có giỏi thì bắt ta!"

Diệp Anh bắt lấy nắm tay Thanh Hoa xoáy một vòng rồi đẩy mạnh làm nàng ngã xuống đất, sức lực yếu đi vì số rượu đã uống, Thanh Hoa lồm cồm bò dậy đuổi theo tiểu hồ ly đã hiện về nguyên hình đang bay nhảy khắp vườn đào của nàng.

"Cái con nhóc này sao cứ uống say là phá nát vườn đào của ta, kiếp trước ta mắc nợ gì ngươi sao!"

Không chạy nổi nữa, người lớn tuổi này không đọ sức được với tiểu hồ ly kia, nếu phải nói ra thì nàng chỉ kém nương tử sắp cưới của Diệp Anh một chút thôi, thế mà lại không biết trên dưới phải trái, cứ hết lần này đến lần khác trêu ghẹo nàng, và nàng cũng không thể kháng cự, chỉ có thể cầu cứu vị Thượng thần kia.

Đến rồi, cứu tinh của nàng.

"Diệp Anh!"

Phần da ở cổ bị túm chặt nhấc bổng, Diệp Anh nhỏ xíu lơ lửng giữa không trung co rút thân thể lại, vị kia chắp một tay phía sau đưa lên búng lên trán nàng một cái, khói tiên mịt mù, Diệp Anh ngoan ngoãn trở lại hình người.

"Nhị ca, thả ta ra đi!"

"Ngươi còn biết ta là nhị ca của ngươi?"

Vị kia hơi lớn tiếng, và Diệp Anh hình như cũng sợ sệt trước uy phong này không dám hó hé, chỉ đơn giản là khúm núm chịu trận, làm Thanh Hoa ở bên được dịp cười nắc nẻ.

"Ca..."

"Uống đến say khước thế này còn ra được dáng vẻ gì của nữ đế cơ Thanh Hiên không?"

"Ta.. chỉ là uống một chút, sau này ta gả đi rồi không thể uống thì sao."

Giọng nàng lí nhí bào chữa.

"Nói đến thành thân, ngày mai ta và phụ thân phải đi Cửu Trùng Thiên một chuyến bàn về hôn lễ của ngươi và cửu công chúa, ngươi có muốn đi cùng không?"

Cao Hàn hỏi nàng, dù gì hôn sự này cũng đến quá đường đột đi, chỉ sợ tiểu muội này của người không kịp chuẩn bị tâm lý thành gia lập thất, nói thì nói là thăng Thượng thần nghe oai phong, nhưng chỉ là lần lịch kiếp đơn giản còn không phải trải qua tình trường gì, thành ra cái danh Thượng thần cũng có thể nói là hữu danh vô thực.

Nhưng võ công nàng cao cường, yên tâm đôi phần rằng đến Tiên tộc không bị chúng tiên kia bắt nạt, nhưng nếu đám người kia dám bắt nạt nàng, nàng chỉ cần nói một câu Thanh Hiên Ngũ Linh Sinh liền có thể lật đổ cả Cửu Trùng Thiên vì nàng.

Vì nàng là tâm can bảo bối của Hồ tộc, là nữ đế cơ đầu tiên và duy nhất của Thanh Hiên lãnh địa.

"Ta không muốn đi."

Diệp Anh lè nhè, men rượu lại bắt đầu làm càn trong cơ thể khiến nàng loạng choạng dựa vào Cao Hàn, chóp mũi đo đỏ, đuôi mắt dài ngoằng, sợ người khác không biết mình là hồ ly sao?

"Không muốn gặp mặt nương tử tương lai sao?"

"Vô vị, ta thà ở đây uống rượu với Thanh Hoa còn vui hơn."

"Ta không vui."

Thanh Hoa phẩy tay lắc lắc đầu sau khi hít thở đã đủ lâu. Đúng thật là không thể vui nổi với Diệp Anh khi tiểu hồ ly cứ hết đòi uống rượu rồi lại hối thúc ủ thêm, rồi phá phách nghịch ngợm khắp nơi, có lần còn hái đi đào tiên Thanh Hoa cố ý dùng tiên pháp ẩn đi chờ đến ngày đẹp nhất để mang đi biếu tặng Bắc Hải Vương làm nàng bẽ mặt một phen.

Nghiệt duyên chứ tâm giao tri kỷ cái khỉ gì.

"Thanh Hoaaaaa."

"Đừng làm phiền Xích cơ nữa, về thôi!"

Nói rồi xách cổ áo Diệp Anh thẳng lên làm chân nàng không chạm đất, cả người lơ lửng dùng chút pháp lực ngoan ngoãn bay theo sau Cao Hàn, bởi nếu bây giờ mà còn ở lại đây chắc Diệp Anh sẽ bị bà cô lớn tuổi kia đánh đòn cho một trận mất.

"Khi nào có rượu mới ta lại đến nhá!"

Trước khi đi khuất không quên để lại cái hẹn làm Thanh Hoa thở dài.

"Chúc mừng Hồ đế, chúc mừng tiểu điện hạ."

Vài chúng thần tiên tiến đến chào hỏi chúc mừng hỷ sự, Vương Cơ cười cười giã lả đón nhận, dù bản thân cũng không thích thú lắm với hôn sự này nhưng chí ít cũng phải cả nể đám Tiên tộc vài phần, bởi dù gì đây cũng là Cửu Trùng Thiên, xung quanh toàn là người của Tiên tộc.

"Vương huynh, chúc mừng chúc mừng!"

Vương Cơ xua xua tay, cũng vì quá quen mà không ngại thể hiện cảm xúc qua từng thớ cơ mặt.

"Thường."

"Ai da sao lại thường, được kết thông gia với Vương huynh là phúc phần của Tiên tộc ta, hôm đó nhất định là uống cho đến hết rượu mới thôi!"

"Ngươi nói thì giữ lấy lời, bằng không như lần trước mới có vài ba ly đã bỏ chạy ta sẽ không nương tay đâu."

Bách Tùng, người hiếm hoi của Tiên tộc thân thiết với Vương Cơ Hồ đế, cũng từ chuyện năm xưa cả hai cùng cầm quân bên sông Dị Thuỷ, lại tâm hợp trong chiến lược binh giáo, thành ra giao tình đến tận bây giờ.

Nhưng nói thân thiết cũng không phải, chỉ là có thiện cảm hơn so với đám lễ nghĩa thích tranh đấu kia, vì Bách Tùng vốn là người đạo mạo phóng khoáng, suốt ngày chỉ thích đi đó đi đây, hoặc là xuống nhân gian nghe kể chuyện, uống trà, hoặc là dạo tứ hải rủ rê chúng tiên uống rượu, hoặc là chờ ngoài vườn đào cả mấy ngày mấy đêm để gặp mặt ý trung nhân, Xích cơ Thanh Hoa.

"Sao mà..."

Bách Tùng sít làn khí giữa hai kẽ răng nhíu mày nhìn xung quanh một vòng rồi mới nói tiếp.

"Sao không thấy tiểu điện hạ đâu?"

Quái lạ, bàn chuyện hôn sự mà tân nương không thấy mặt là sao? Vương Cơ tặc lưỡi lắc đầu, nhanh trí đáp lời.

"À là tiểu điện hạ hôm qua có hơi quá chén cùng Xích cơ tiên tử nên đi đứng không cẩn thận té ngã đập đầu, phải ở lại Thanh Hiên tĩnh dưỡng."

Lý do nghe cũng cho là hợp lý đi, lừa được Tam hoàng tử ngốc nghếch đối diện, nhưng có vẻ hơi chọc cười vị hồng y tiên tử đang đi đến.

"Tiểu điện hạ có vẻ thoải mái quá."

"Thuỳ Trang."

"Tam thúc, Hồ đế."

Gật đầu nhẹ cho phải phép, Thuỳ Trang đứng thẳng người nhìn Vương Cơ đang soi xét mình từ đầu đến chân, sau đó nở ra nụ cười nhàn nhạt.

"Cửu công chúa, đã lâu không gặp."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net