Chương 20: Ngày thứ 20 muốn làm người xấu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

* Trên thế giới này có một loại ảo giác gọi là "Ta cảm thấy ta có thể."*

Thấy dáng vẻ Hồng Vân ngậm đường nheo cặp mắt lại, Nguyên Thủy cảm thấy kia so với chính bản thân hắn một đêm tăng năm trăm năm tu vi còn cao hứng hơn.

Chờ đường bị Hồng Vân cắn nát nhai cót ca cót két hoàn toàn hắn mới phản ứng được mục đích tà ác của Nguyên Thủy: "Không muốn mưu toan nói sang chuyện khác a hồn đạm !"

"Ta không có nói sang chuyện khác, thứ ta mang cho ngươi chính là pháp khí, tại sao có thể là đồ chơi được." Nguyên thủy lý trực khí tráng* nói, "Đồ chơi có thể giết người sao ? Không thể. Nhưng ta cái này có thể."

*(Lý trực khí tráng: Cây ngay không sợ chết đứng, vàng thật không sợ lửa.)

"..." Hồng Vân không có cách nào phản bác, bởi vì Nguyên Thủy mang tới những món đồ chơi chết tiệt này thật đúng là được bổ sung thêm hiệu quả pháp khí, hắn cũng không biết nên từ nơi nào thổ tào cho đúng.

Lại càng không cần phải nói trong lúc rãnh rỗi Hồng Vân chơi qua mấy lần, hắn phát hiện những vật kia thật sự rất là thú vị.

Giống như "Uống nước chim"*, đó chính là một cái độ vật kỳ quái "Bụng cùng đầu rõ ràng không cùng tỉ lệ với nhau, thân thể là một cây trúc ", nhất ẩm nhất trác*, tựa như vĩnh viễn không có xong, ở đây không bị sử dụng hiểu quả pháp khí lúc trên người linh lực là 0, vẫn như cũ có thể cử động. Cũng chính là một cái máy tương tự với sự tồn tại của động cơ vĩnh cửu, mà từ gốc độ của khoa học hiện đại mà nói động cơ vĩnh cửu là không thành lập.
*(Nhất ẩm nhất trác: đại khái là một miếng ăn một miếng uống)
*(Nguyên câu là: Nhất Ẩm Nhất Trác Giai Do Tiền Định: có nghĩa là một miếng ăn một miếng uống đều do tiền quyết định)

Điều này không khỏi làm cho Hồng Vân tán thưởng một chút trí khôn của cổ nhân.

Quả nhiên không nên xem thường người cổ đại, ở thời đại chỗ bọn họ từ góc độ khoa thi mà nói có lẽ thứ gọi là phát minh cũng không có xuất hiện, nhưng họ vẫn có nhiều tay nghề chưa bao giờ nhìn thấy người thế giới hiện đại gặp khó khăn, bởi vì thất truyền.

Mà một ít ở một số thời đại một món đồ mới có thể phát minh giải thích được là vật kia vẫn chưa có hoàn toàn thành hình, không thể bị định nghĩa là một thời điểm nhất định, cũng không phải nói là trước kia cũng hoàn toàn không có, chẳng qua là vật này là lấy một loại hình thái khác hoàn toàn so với nhận thức của người hiện đại mà xuất hiện, hay hoặc là cách sử dụng của vật này khác hoàn toàn với tác dụng ban đầu nó được tạo ra. 

*(Ê đít khóc lóc: đậu xanh 2 đoạn này quá hại não quá tốn chất xám QAQ cầu an ủi)*

Đáng tiếc luôn có một số người tự cho mình cảm giác tự tiêu tốt đẹp vì "Khảo chứng đế *(?) ", sẽ tẩu hỏa nhập ma đến trái lại mất đi nhiệt tình vốn là chăm chú nghiêm cẩm ý nghĩa của từ  "Khảo Chứng". 

*(đại khái ý nghĩa đoạn này là khi trải qua từng giai đoạn dẫn đến thành công, khi bản thân đã ở trên đỉnh cao rồi sẽ sinh ra cảm giác khinh thường những gì mình đả trải qua mà quên đi nhờ những từng giai đoạn ban đầu tạo nên con người mình ý)

*(Khảo Chứng Đế: Thi theo đế lưới tên là"Vẫn vĩnh hằng" , hắn là tây an người, năm nay 28 Tuổi, là vị công chức, tự nhiên cũng là vị thâm niên võng trùng liễu. Vẫn vĩnh hằng" Từ năm ngoái 9 Tháng bắt đầu làm cho này chút đồ tìm tung tố nguyên, đưa tới 64 Vạn bạn trên mạng cường thế vây xem, cân kỳ vi"Thi theo đế" - Theo baidu) 

Hồng Vân cũng từng bị hiện đại tri thức trong đầu mình ảnh hưởng, cảm thấy cổ đại định trước khô khan với nhàm chán, thật là hận thời gian không thể mau mau tiến nhanh đến thời kỳ ngũ thải ban lan*, xã hội hiện đại xa hoa trụy lạc. Kết quả chờ Hồng Vân sau này có một sơn động đầy đồ chơi này hắn mới hiểu được, loài người ở phương diện tự mình tìm phương thức giải trí tinh thần sẽ không bị thời đại thô sơ ràng buộc, thậm chí chính là bởi vì ở cổ đại khoa học kỹ thuật không phát đạt, không có máy vi tính cũng không có máy chơi game, cổ nhân mới có thể nghĩ hết biện pháp để cho cuộc sống trở nên thú vị, đặc biệt là ở tại phương diện đồ chơi cho hài tử, trí tưởng tượng không quá phong phú.

*(Ngũ Thải Ban Lan: màu sắc sặc sỡ)

Chờ lúc Hồng Vân ý thức được muốn cùng Nguyên Thủy chia sẻ niềm vui sướng cây nhân sâm quả kết trái, lại đến lúc Nguyên Thủy muốn vội vàng cáo biệt.

Nguyên Thủy mặt đầy áy náy: "Thật xin lỗi, vẫn là bỏ qua thời gian cùng ngươi cùng nhau nhìn nó kết trái." Nguyên Thủy đối với lần trước không thể cùng Hồng Vân cùng nhau ngắm cây nhân sâm quả nở hoa một mực canh cách trong lòng, lần này cố ý nhắm thời gian đến xem kết quả tử, nhưng vẫn là bỏ lỡ.

Hồng Vân lắc đầu, cười: "Ta đã rất cao hứng, thật đấy."

Ở tại thời điểm ta đang chuẩn bị cảm thấy thương tâm vì không có người chia sẻ vui sướng, ngươi xuất hiện, không sớm không muộn, một phần không nhiều, một phần không thiếu, tựa như là một kỳ tích.

"Lần sau, lần sau nhất định ta cùng ngươi nhìn nó thành thục." Nguyên Thủy cùng Hồng Vân ước định.

Sau đó liền lại là ba ngàn năm, đối với Hồng Vân mà nói cuộc sống trôi qua như chó chạy ngoài đồng*, thoáng một cái thần, liền cũng không biết thời gian đi tới nơi nào. Mà đối với sinh linh bên ngoài Bất Chu Sơn mà nói, toàn bộ thế giới đều phát sinh biến hóa long trời lỡ đất.

*(thật ra nguyên văn là Bạch Mã Quá Khích nhưng đọc cảm thấy không quen nên để thuần Việt luôn ha :3 đại khái 2 câu ý nghĩa như nhau ý).

Hỗn chiến tam tốc Long Phượng Kỳ Lân đã sớm thăng cấp, thành hở một tí liền vô số tử thương tai nạn cấp sử thi, tiến vào trạng thái ác liệt đỉnh phong, thậm chí...

"Cực thịnh mà suy, bọn hắn cũng nên bắt đầu đi  xuống dốc." La Hầu đối với Hứa Tiên khẳng định như vậy.

Trong ba ngàn năm này La Hầu cùng Hứa Tiên ở Tây Phương Tu Di sơn kéo lên đại kỳ*, thành lập giáo phái đầu tiên ở Hồng Hoang  —— ma giáo, tụ tập một đám yêu ma quỷ quái, dụ dỗ bọn chúng đi theo hai người bọn hắn kiên nhẫn châm ngòi khơi mào tam tộc nội chiến, chỉ dạy chính là lấy sát chứng đạo, hy vọng ngày sau có thể thành tựu Thánh Vị.

*(Kéo lên đại kỳ: đại khái là dựng cờ lập quốc ấy :3)

"Cũng là thời điểm giết đám người ma giáo." Hứa Tiên lộ ra một miệng răng rõ ràng, ánh mắt giống như là đang nhìn dê béo bị làm thịt.

Đây chính là Hứa Tiên cùng La Hầu ở ngày hôm đó ở cầm Thí Thần Thương nghĩ ra biện pháp, không có thân bằng hảo hữu vậy thì sáng tạo ra thân bằng hảo hữu, không có sư môn vậy thì thành lập giáo phái, sau đó ngồi đợi vỗ béo hiếu sát bọn hắn !

La Hầu cùng Hứa Tiên nhìn nhau cười một tiếng, bày kế nhiều năm, rốt cuộc cũng có thể bắt đầu làm thịt.

Bất quá trước đó: "Ngươi không cùng Hồng Vân lúc không có ai nói bậy bạ gì đó chứ ?" La Hầu hỏi Hứa Tiên.

"Ta nói gì chứ ?" Hứa Tiên một mặt không thể tưởng tượng nổi, "Ta còn kém một bước mới có thể thành rồng, ta đã nói qua, không thành rồng tuyệt đối không trở về Bất chu sơn, ta nơi nào có cơ hội cùng Hồng Vân nói cái gì chứ. Rốt cuộc thế nào ?"

"Hồng Vân không biết thông qua con đường đưa tin nào biết sự tình chúng ta sáng lập ma giáo, còn khuyên ta nói là ma giáo không hề được Thiên Đạo thừa nhận, hy vọng hai ta có thể khiêm tốn một chút, không muốn đi nhầm sai bước, phá hủy ngàn năm tu hành." La Hầu cau mày, "Ta còn tưởng rằng là Hồng Vân biết mục đích ban đầu chúng ta thành lập ma giáo, nhưng hiện tại xem ra cũng không phải là như vậy. Vậy khẳng định chính là Tổ Long không biết ở trước mặt Hồng Vân chửi bới hai ta thành bộ dạng gì."

"Vậy còn nói lời vô dụng làm gì, gọt hắn nha ! Lơ là biết độc tử*(?), cũng biết hắn không phải dạng người tốt lành gì !" Hứa Tiên tu vi tăng trưởng đồng dạng tính khí dần dần trở nên táo bạo.

Lần này Tổ Long chờ tam tộc ước chiến tại vị sông bình nguyên. Ở Hứa Tiên cùng La Hầu tận dụng hết sức lực, các phe đã mạt ngựa lệ binh*(?) mấy trăm năm, thanh thế hết sức to lớn, chúng sinh mong mỏi cùng trông mong, được định trước sẽ trở thành một cuộc chiến sinh tử.

Hứa Tiên cùng La Hầu vốn định núp trong bóng tối làm ngư ông đắc lợi, nhưng bởi vì "Hồng Vân có khả năng biết mình làm" cùng với "Có thể suy ra ánh mắt thất vọng", Hứa Tiên bùng nổ còn kém một bước là có thể thành rồng trở về nhìn Hồng Vân. Liều mạng mang đám người ma giáo cũng lâm thời lao vào trận chiến có thể đoán được trận chiến này trên Hồng Hoang sẽ trở thành một phần quan trọng trong lịch sử.

Chiến tranh bởi vì ma giáo từ sáng thành tối mà trở nên càng tối tăm khó lường, sau khi bắt đầu liền lâm vào  vũng bùn gian nan cất bước đi, mấy phe thế lực lần lượt thay phiên nhau, giằng co ròng rã đánh gần ngàn năm.

Hồng Vân tịch mịch chờ ở Bất Chu Sơn, chứng bệnh trì hoãn thời kỳ cuối trên cây nhân sâm quả lại tái phát, đã nói là ba ngàn năm sau là có thể thành thục gắng gượng lại sau này trì hoãn một ngàn năm như cũ không thể thành thục. Mà vô luận là Tổ Long, La Hầu hay là Tam Thanh đã qua ngàn năm này cũng không có tới thăm qua Hồng Vân, để cho hắn cảm giác có một loại dự cảm xấu.

Bất quá Hồng Vân làm sao cũng đều không có nghĩ tới lý do vì sao mấy người bọn hắn không có tới thăm, là bọn hắn đánh một trận chiến kéo dài ngàn năm, thật đánh suốt một ngàn năm, Hồng Hoang chúng sanh lúc này tuổi thọ cũng tương đối phổ biến lâu dài, nhưng cũng không có đánh qua dạng chiến tranh lịch sử dài dằng dặc.

Bầu trời mờ nhạt không phân biệt, trên bình nguyên xác chết phơi thây khắp nơi, con sông thì bị máu tươi nhuộm thành huyết sắc, thậm chí cuối cùng biến thành màu đen đặc sền sệt.

Vô số người bị giết chết, lại có vô số người không biết mệt mỏi người trước gục ngã người sau tiến lên, cho dù quá khứ đều là phế liệu hiện giờ đều đáng giá hơn Hoàng Kim Long Phượng Kỳ Lân Tộc thi thể hiện nay chết khắp nơi, căn bản sẽ không có người phân thần* nhìn lâu.

*(Phân thần: để ý, để tâm, phân tâm)

Chiến tranh chính là như vậy, bất cứ lúc nào cũng sẽ có tử vong, vô luận ngươi là rắn cũng tốt, hủy cũng được, ở nơi này ngay cả rồng đều là nói chết thì sẽ chết cực kỳ hỗn loạn, giao long Hứa Tiên chết cũng liền không có chút nào ly kỳ.

Duy nhất để cho người bất ngờ đại khái chính là Hứa Tiên chết bộc phát uy lực cũng muốn kéo một đám Long Phượng Kỳ Lân chôn theo.

Nếu không phải Tổ Long nhạy bén kịp thời thúc giục lực lượng lớn nhất của cộng sinh pháp bảo Hỗn Độn Châu, hắn khẳng định cũng nằm chôn thây ở nơi này.

Danh xưng là vô địch Kim Cương Trạc một chia làm hai, vỡ thành hai nửa. Hứa Tiên đã vô lực chống đỡ hình người, biến thành Hắc Vĩ giao long to lớn, chật vật máu chảy thành sông trên chiến trường, móng vuốt hắn vẫn còn nắm chặc một nửa Kim Cương Trạc.

Ngàn năm chiến trường sát khí cùng oán niệm ngất trời trở thành thức ăn mỹ vị cho La Hầu. Nhưng hắn căn bản không để ý tới dục vọng muốn ăn một bữa no nê thỏa thích, chẳng qua là cố chấp đứng ở bên người Hứa Tiên, không để ý một thân huyết khí, hai tay run rẩy không ngừng đối với Hứa Tiên thi triển pháp thuật: "Không được chết, không được chết, ta không cho phép ngươi chết! Van xin ngươi..."

"Khụ, dừng, dừng lại vô dụng... Thôi, cái này, trên thế giới này đáng sợ nhất... Chính là 'Ta, ta cảm thấy ta có thể...', lúc trước rời đi Bất Chu Sơn ta cảm thấy... Có thể, nhưng bây giờ ta phải chết rồi."

Hứa Tiên ngay cả lời nói đã không thể nói hoàn chỉnh, câu từ thất linh bát lạc, âm điệu khó khăn trắc trở.

Nhưng La Hầu lại thần kỳ hiểu rõ Hứa Tiên muốn biểu đạt ý gì: "Ngươi là ngươi, ta là ta, ta cùng ngươi củi mục không giống nhau, ta nói không cho phép ngươi chết, ngươi liền không thể chết !"

Hứa Tiên nhưng lại đối La Hầu nói: "Giết ta đi."

Lấy sát chứng đạo, giết người yêu giết bằng hữu giết cả nhà, nếu đã định trước mình phải chết, không bằng để cho La Hầu lợi dụng một chút. Trong bọn họ rốt cuộc có một người có thể Thành Thánh Nhân, bất tử bất diệt, không dính nhân quả cũng là cực tốt.

"Ngươi bệnh thần kinh à ! Ngươi sẽ không chết ! Biết không? ! Ngươi! Sẽ! Không! Chết!" La Hầu trước kia thích nhất chính là giết chóc cùng tử vong, chết càng thảm càng tốt, nhưng bây giờ hắn lại cảm thấy sẽ không có gì có thể so với cái chết bằng hữu làm hắn sợ hãi bằng, "Nhìn ta, ngươi có thể sống sót, ngươi đáp ứng Hồng Vân muốn thành rồng sau đó trở về làm chiến sủng cho hắn, ngươi đã đáp ứng rồi, rồng không thể nói mà không giữ lời, Hồng Vân hẳn là rất thất vọng."

Hứa Tiên nhìn bầu trời một mảnh hỗn độn huyết sắc, hai mắt trống rỗng, hắn đến chết cũng không kịp nói cho La Hầu biết, hắn không muốn nhất chính là để cho Hồng Vân thất vọng.

Bởi vì đến cuối cùng Hứa Tiên cố chấp nói với La Hầu vẫn là ba chữ kia: "Giết ta đi."

La Hầu cũng rất cố chấp, thề không giết Hứa Tiên. Bởi vì La Hầu tin tưởng Hứa Tiên còn có thể cứu được... Thẳng đến rất lâu sau đó, La Hầu mới ý thức được mình vẫn đang làm chuyện dã tràng xe cát*, Hứa Tiên đã sớm chết rồi, minh bạch. Mặc cho La Hầu pháp lực thông thiên, môn đồ trải rộng, nhưng đối với cái chết bạn bè mình cũng dành vô năng không có biện pháp nào.

*(Dã tràng xe cát: đại khái làm chuyện không đâu, không có kết quả).

Tựa như là Hứa Tiên nói, trên cái thế giới này có một loại ảo giác đáng sợ nhất gọi là "Ta cảm thấy ta có thể" .

Còn nhớ kỹ một năm kia dưới chân núi Bất Chu Sơn, bầu trời trong xanh không tưởng tượng nổi, mặt trời cao chiếu, một bích vạn khoảnh*(?). Bầy đàn Khang Nhiều Ngột Thứu ở trên trời quanh quẩn, phát ra thanh âm ồn ào, bọn nó lòng tin tràn đầy, thỏa thuê đắc ý, cảm thấy mình có thể đối Hồng Vân một kích tất trúng.

(Ê đít lảm nhảm: QAQ mọe bà để HE mà sao nhân vật phụ toàn BE thế này huhu).

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#dammy