Chương 3: Ngày thứ ba muốn làm người xấu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Ngô Vương Kim Thiểm Thiểm nói rất đúng, đánh không lại ngươi, liền lấy ra mười vạn bảo vật đập chết ngươi! [ Ngô Vương căn bản chưa từng nói như thế được không....]*

Thật ra đối với việc nghe Bàn Cổ kể chuyện của bản thân, Hồng Vân vẫn cảm thấy rất có hứng thú, dù sao trong đó vẫn có ẩn chứa rất nhiều ý nghĩa tri thức, cùng với Bàn Cổ so sánh hỗn độn cùng Hồng Hoang bất đồng nhận thức cùng vận dụng, chỉ cần nghe giảng thích đáng. Đáng tiếc...... Phương thức tự thuật của Bàn Cổ thật sự là làm cho người khác không dám khen tặng.

Giống như việc Hồng Vân hỏi Bàn Cổ hắn là như thế nào mà từ Hỗn Độn Thanh Liên ra đời.
Bàn Cổ liền trả lời: "Giơ tay đẩy một cái, hạt sen liền phá."

"......" Khi dễ mây không văn hóa không học thức sao ? Hỗn Độn Thanh Liên chính là Hỗn Độn Chí Bảo, hạt sen tốt như vậy mà dễ phá được, thì những hậu thế khác đến từ Hỗn Độn Thanh Liên biến thành Thiên Tiên chí bảo phải làm như thế nào mới có thể lăn lộn ? Lăn lộn như thế nào ! Hơn nữa ta hỏi chính là ngươi làm như thế nào mà phá ra, như thế nào ( trọng tâm ), cái quá trình này bị ngươi ăn rồi hả ?!

—— Năng lực thuyết minh ngôn ngữ của Bàn Cổ khẳng định sẽ là không bao giờ được quốc gia tặng cho bằng cấp.

Mà cái này còn không phải là thảm nhất......

Hồng Vân ngay từ đầu đã cảm thấy khuyết điểm lớn nhất của Bàn Cổ là yêu thích lải nhải, sau này hắn mới hiểu được, hắn sở dĩ tưởng là như vậy bởi vì hắn không hiểu rõ được con người Bàn Cổ này, ở chung nhiều, hắn mới có thể biết rõ Bàn Cổ còn rất thích dùng miệng cắn người !

Đúng thế, tuyệt đối không sai, chính là cắn người đấy !

Hồng Vân trong đầu xem qua tri thức hiện đại kỳ thật cũng có trường hợp cắn người như vậy, mẫu thân và phụ thân thường xuyên sẽ ở thời điểm trước mặt tiểu hài tử mà sờ nắn khuôn mặt nhỏ mềm, hoặc là hành động thể hiện yêu thương, như nhẹ nhàng cắn cắn gương mặt đầy thịt của tiểu hài tử hoặc cánh tay đôi chân ú nù như củ sen trắng mềm .

Nhưng Hồng Vân tự thân đứng ra dùng dáng vẻ người từng trải qua kinh nghiệm phong phú tỏ vẻ, loại biểu đạt phương thức yêu thương này, đối với tiểu hài tử thật ra một chút cũng Không ! Vui ! Mừng !!

Thật sự, hết hy vọng đi ! Ngươi nếu mà dám cắn tiểu hài tử như ta, tiểu hài tử như ta khẳng định cũng dám cào ngươi !

Hồng Vân trên mông xuất hiện dấu răng, cùng trên mặt Bàn Cổ có ba đạo vết cào chảy máu, chính là chứng cứ rõ ràng minh chứng cho việc hắn cùng lão cha Bàn Cổ vừa xảy ra lưỡng bại câu thương.

Kỳ thật khi cào xong rồi Hồng Vân liền hối hận, rốt cuộc người mà hắn cào chính là Bàn Cổ, kia chính là Bàn Cổ đại thần khai thiên lập địa...... Cảm thấy đã không nghĩ tới đồ cắt móng tay vẫn chưa xuất hiện ở Hồng Hoang sơ kỳ !

—— Hồng Hoang đại lục buông tay: Trách ta rồi.

Kết quả... Bàn Cổ cũng nghĩ như vậy. Xong rồi, xong rồi, vênh váo đắc ý  lúc nãy đem nhi tử cắn yêu liền tan biến, làm sao bây giờ, nhi tử khẳng định đời này nhất định sẽ không tha thứ cho ta, ta thật sự không phải cố ý nha, cầu thời gian quay ngược, bây giờ không đúng hiện tại bắt đầu nghiên cứu cách cứu vãn tình hình không tính là quá muộn chứ ? QAQ

Chuyện này giống như rất nhiều cuộc cãi vả trong gia đình, không hiểu vì sao bắt đầu, không giải thích được khi nó bắt đầu cũng không giải quyết được gì, liền áy náy nói xin lỗi cũng không được.

Bởi vì chúng ta là người một nhà.

Tuy vậy bởi vì cái màn giằng co kia mà mông Hồng Vân lừng lẫy hy sinh oanh liệt, như trái táo đỏ nho nhỏ mãi mãi lưu lại một vệt dấu răng xấu hổ ở trên. Không đến nơi đến chốn, liền ngay cả máu cũng chưa thấy chảy ra, chỉ là không biết ở trong quá trình cắn làm thế nào mà xuất hiện vấn đề này, dấu răng làm sao cũng không biến mất, pháp thuật nhiều lắm chỉ có thể che giấu, nhưng nó vẫn còn ở đó, chỉ có thể cứ như vậy mãi mãi lưu lại....

Hồng Vân tin chắc điều này là do bởi vì hàm răng Bàn Cổ trời sinh mang độc tự nhiên. —— cũng không biết lúc thời điểm Bàn Cổ thân hóa Hồng Hoang, hàm răng của hắn biến hóa thành thứ gì, nhất định phải đem nó luyện hóa thành pháp bảo !

...

Ở ngay lúc Bàn Cổ lấy sức lực bản thân mình chống đỡ lấy thiên địa, mưu toan chứng minh thực lực của mình, thuận tiện đầu độc lỗ tai Hồng Vân, mặc dù trong thiên địa này chỉ có hai người Hồng Vân cùng Bàn Cổ, Hồng Vân vẫn làm một ít chuyện có ý nghĩa.

Tựa như, suy nghĩ một chút về đời trước chính mình vì sao lại chết uất ức như vậy.

Không phải Hồng Vân muốn khoe khoang, đời trước hắn miễn cưỡng cũng có thể bị người người gặp đều nói lên một câu người tốt. Ngay cả kiến thức hiện đại trong đầu hắn cũng nói cho hắn biết trong tiểu thuyết Hồng Hoang cũng có viết, đối với hắn phát thẻ danh hiệu người tốt đều đạt thành nhất trí cơ bản, còn nói hắn ngốc, cũng có nói hắn ngu xuẩn, nhưng tuyệt đối không có nói hắn có âm mưu.

Hồng Hoang có trăm nghìn thần linh, không giống trong tiểu thuyết không giống suy diễn, Hồng Vân làm "Bạch Liên Mây Hàng Thật Giá Thật" dù trải qua thế nào vẫn không bị hắc hóa, đủ có thể thấy hắn được quốc gia trải qua nghiệm chứng "Người tốt" đã ăn sâu vào lòng người.

"Hồng Vân Lão Tổ thiên tính lương thiện, lấy giúp người làm niềm vui trong cuộc sống, ở bên trong Hồng Hoang có giao hữu cực lớn" . ( "" bên trong nội dung trích dẫn bởi Baidu bách khoa).

Vì lẽ đó Hồng Vân làm thế nào cũng không nghĩ ra, giúp mọi người làm điều tốt, liền ngay cả Thánh Vị đều sẵn lòng chắp tay tương trợ hắn, không nói đến giúp người người giúp lại, tại sao cuối cùng lại bị người bạn thời xưa giết chết kết cục rơi vào Âm U Huyết Hải.

Hồng Vân trong đầu đột nhiên xuất hiện hình ảnh ký ức của linh hồn thời hiện đại bị hắn xóa bỏ.

|Trên màn ảnh máy vi tính, Linh hồn kia mười ngón tay linh hoạt gõ nhanh trên bàn phím nhanh chóng gõ ra chương mới đoạn tiếp theo:

Hồng Vân Lão Tổ là Hồng Hoang đệ nhất người tốt, nhưng cũng chính là thiên hạ đệ nhất xui xẻo. Tại sao ư ? Bởi vì ở Hồng Hoang viễn cổ tân thời kì này, không có văn hoá, lương tâm vẫn chưa hình thành, sản sinh chính là lưu manh. Cường giả sống sót, kẻ yếu chết phơi thây.

Hồng Vân là lương tâm còn sót lại của Hồng Hoang, tự nhiên cũng chỉ có thể bị chó tha đạo lý.|

Hồng Vân cảm thấy lời nói này không đúng, nhưng lại không biết nên dùng từ ngữ gì cãi lại. Hắn chưa bao giờ là kẻ mạnh miệng, chẳng qua là cảm thấy có mấy lời kẹt ở cuống họng không lên cũng không xuống.

Lăn qua lộn lại suy nghĩ kỹ mấy ngày, Hồng Vân mới nghĩ rõ ràng làm sao để biểu đạt đúng ý nghĩ của hắn, từ đầu tới cuối, hắn luôn luôn tin tưởng chính là dùng chân tâm của chính mình đi đổi chân tâm người khác mà thôi. Tuy rằng chân tâm kia có thể sẽ bị người khác thương tổn chà đạp mà tạo nên thương tích khắp người, tuy nhiên vẫn có lúc đổi được thời điểm thật lòng, tựa như Cơ Hữu tốt nhất của hắn Trấn Nguyên Tử.

Hồng Vân đời trước chết rồi kỳ thực cũng không có trực tiếp trọng sinh, mà là lấy một loại hình dáng bất luận người nào cũng đều nhìn không thấy được ở trên Hồng Hoang đại lục phiêu đãng thời gian rất lâu. Nhìn thấy hết thảy điểm kỳ diệu cùng lòng người dễ đổi thay, cũng nhìn thấy rõ sau khi hắn chết chỉ có Trấn Nguyên Tử nguyện ý vì hắn đắc tội rất nhiều đại năng giả, sẵn sàng hi sinh tất cả để trả thù cho hắn.

"Ta có Trấn Nguyên Tử, ta kiêu ngạo", Hồng Vân đối với cơ hữu tốt của hắn thái độ vẫn luôn là như thế.

Tất nhiên, lúc này trọng sinh lại, Hồng Vân cũng không phải không thông suốt. Đúng vậy hắn minh bạch hiểu rõ lấy chân tâm đổi lấy chân tâm không sai, nhưng trước hết phải cân nhắc một chút đối phương có đáng giá hay không, có thể trao đổi hay không. Hồng Vân không đủ thông minh, không biết như thế nào để phân biệt, vì thế hắn nghĩ tới một biện pháp, chờ đối phương lấy chân tâm đưa hắn trước, thì hắn mới đổi lại....

Trước mắt lão cha Bàn Cổ liền ở trong phạm vi khảo sát của Hồng Vân, thứ hạng vẫn còn rất cao.

"Ngươi rốt cuộc có hay không đang nghe ta nói chuyện ?" Bàn Cổ một tay chống trời, một tay ở trước mắt nhi tử mình quơ qua quơ lại.

Hồng Vân gật gật đầu cho có lệ: "Có nghe, có nghe."

"Tiểu tử lời cuối cùng ta vừa nói là gì ?"

"......" Người sống thông minh như vậy là muốn làm cái gì ?!

"Aizzz, ta đây giảng lại một lần nữa cho ngươi nghe vậy."

—— Ngữ khí gấp gáp vui sướng của Bàn Cổ không chờ nổi làm cho Hồng Vân cảm thấy hắn là đang cố ý muốn tìm cách lải nhãi một lần nữa.

"Nói tiếp, ta là từ trong một viên hạt sen ra đời. Mà ta sau khi sinh ra lại có thể siêu thất vọng với "người" tạo ra ta sao ? Ta vốn dĩ cho rằng bên ngoài hạt sen hẳn là thế giới xa hoa lộng lẫy, là năm màu rực rỡ, là...... ( từ lúc này về sau bỏ bớt đi tám trăm nghìn từ hình dung....), kết quả bên ngoài hạt sen không phải không gian hắc ám thì chính là hỗn độn, nếu không thì chính là...... ( từ lúc này về sau bỏ bớt đi tám trăm nghìn từ ghét bỏ + cảm xúc bộc lộ ra ngoài ). Vì thế ta vừa giận, liền giơ lên pháp bảo cộng sinh vẫy vẫy, sau đó hắc ám liền tan biến, thanh khí bay lên tạo ra trời, trọc khí rơi xuống là mặt đất , Hồng Hoang ra đời."

—— loại chuyện khai thiên lập địa này thật sự có thể bởi vì tức giận tùy tiện vẫy vẫy pháp bảo liền giải quyết sao ?!

# tiểu đồng bọn không chỉ có sở thích lảm nhảm, còn nghiêm trọng khuyết thiếu thường thức của người bình thường, làm sao để giải quyết ? Online chờ gấp, rất cấp bách #

"Ta là cha ngươi, không phải tiểu đồng bọn." Lão cha Bàn Cổ vẻ mặt nghiêm túc sửa chữa lời của đám mây nhi tử nhà mình.

Bàn Cổ nghĩ, tuy rằng hắn không thể nào kể chuyện chúc nhi tử ngủ ngon, nhưng cũng không thể bởi vì lý do như vậy liền cướp đoạt quyền lợi làm cha của hắn ! Cần cù bù thông minh, Bàn Cổ tin tưởng, hắn luyện tập chăm chỉ hơn, khẳng định có thể kể tốt.

"......" Cầu đừng luyện tập ! Thật sự ! Ngươi giảng thôi cũng đã đủ thôi miên rồi.

"Bảo Nhi ngươi tương lai muốn làm gì ?"

Bàn Cổ liền thay đổi đề tài, một bộ dáng đầy hứng thú tính toán cùng nhi tử nói về thơ ca rồi nói tới lý tưởng nhân sinh.

"Hi vọng ngươi sao này đừng gọi ta là Bảo Nhi". Mỗi khi gọi nhũ danh Bảo Nhi, Hồng Vân luôn là cầm lòng không được đánh cái rùng mình.

"Vậy ngươi hi vọng cha kêu ngươi là gì? Hồng nhi? Vân nhi? Hồng hồng? Vân vân?"

—— vì cái gì sẽ đột nhiên cảm thấy Bảo Nhi kỳ thật là một cái tên thật hay vậy ?, này nhất định là ta bị ảo giác !

Về những việc muốn làm trong tương lai, Hồng Vân liệt kê hiện đại tri thức trong đầu, hắn phát hiện kỳ thật không chỉ trọng sinh rồi báo thù hay xưng bá Hồng Hoang là hai loại lộ tuyến có thể đi.

Hắn còn có thể nhân cơ hội nghĩ cách tự bảo vệ mình, tránh cho tương lai lại chết một cách khó nói, thuận tiện làm một số việc đền bù đời trước và một vài tiếc nuối gì đó, như đền bù cho hảo Cơ Hữu Trấn Nguyên Tử vì hắn chết mà suốt đời đầu bạc đơn thân. Mỗi đêm mười lăm trăng tròn kia hắn lại một mình nâng chén rượu mời trăng tròn, một bộ dáng xinh đẹp cả đời cô độc, Hồng Vân vô luận như thế nào đều không dám nghĩ tới mình có thể đủ can đảm nhìn lại lần thứ hai.

Về việc phương diện tự bảo vệ mình, Hồng Vân cảm thấy hắn hoàn toàn có thể suy xét học hỏi Ngô Vương Kim Thiểm Thiểm: "Đánh không lại ngươi, ta lấy mười vạn pháp bảo đập chết ngươi" con đường thổ hào nha.

Lúc này Bàn Cổ đại thần vẫn còn sống, Đạo Tổ Hồng Quân cũng chưa đắc đạo, nhóm Hồng Hoang đại năng vang danh khắp thiên hạ còn không biết đang ở cái góc xó xỉnh nào ngồi xổm chờ đợi mở ra linh trí. Các loại bảo vật vô luận là chí bảo, linh căn, linh bảo đều đang ở trạng thái [ vô chủ ], giống như là nhà nhà đều có mật khẩu wifi giống nhau á, không chỗ nào không tản ra "Ngươi thượng ta đi, ngươi mau tới thượng ta đi" nồng đậm hơi thở dâm mỹ lan tỏa.

Hồng Vân tỏ vẻ, thế này nếu còn không tới thượng, vậy thì không còn gọi là nam nhân !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#dammy