CHƯƠNG II: HIỆU THUỐC KHÔNG GIAN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Đừng nói nữa." Hắn thực sự nghe không vào, càng nói càng buồn nôn, "Ngươi thử lại xem có thể hay không kéo ta cùng cái chiếu ra ngoài."

"Nghiêm trọng như thế ?" Phượng Vũ Hoành sửng sốt một chút, để thân thể nhỏ bé này của nàng túm cái chiếu lại còn cả một đại nam nhân bên trên, ngươi nói đùa sao? " Ta xem thử" Nàng liền đưa tay đụng vào chân hắn.

"Đừng nhúc nhích" Nam tử bất chợt gầm lên, đồng thời tay vung mạnh đem thân thể nhỏ bé cuả nàng đẩy ngã xuống đất.

Phượng Vũ Hoành té đau, trợn mắt trừng trừng, "Ngươi có bệnh hay sao"

"Không bệnh sẽ ngồi ở đây sao?" Nam tử thản nhiên đáp, " Ta không phải có ý đẩy ngươi, chỉ là dùng sức hơi nhiều. "

"Lòng tốt mà bị coi là lòng lừa." Phượng Vũ Hoành quyết định không quản hắn nữa, "Không muốn đi thì tiếp tục ở nơi này ngửi mùi thịt quay đi, bổn cô nương không tiếp."

Nàng xoay người định đi, người sau lưng thất vọng gầm nhẹ một tiếng, sau đó lại gọi nàng: "Ngươi chờ một chút."

Rốt cuộc nàng vừa lôi vừa kéo mà đem người từ khe núi thoát ra, Phượng Vũ Hoành mệt tưởng chết. Nàng không ngờ nam nhân này chân lại bị thương nặng như thế, có tí sức lực cũng phải dùng bằng hết. Nàng nửa kéo nửa ôm, có lúc không cẩn thận đụng phải tảng đá, người kia cũng chỉ rên 1 tiếng, không hề kêu đau.

Dần dần, nàng cảm thấy thật khâm phục, nghĩ ngay đến các huynh đệ trong bộ đội kiếp trước cũng anh hùng sắt thép như thế, dù cho trong nhiệm vụ có nổ mất nửa bàn chân cũng không kêu đau một tiếng.

"Đi phía này." Nam tử chỉ một hướng, "Không xa nữa có dòng suối nhỏ lại khuất gió lửa không lan đến được đâu."

" Được." Phượng Vũ Hoành khẽ cắn răng, lại thêm một phần lực, "Chiếc chiếu bị mài hỏng, ngươi nhịn thêm một chút."

"Không có chuyện gì" Hắn đáp bình tĩnh cứ như vết thương chẳng phải của hắn.

Phượng Vũ Hoành có chút bực mình, hờn dỗi nói: "Ta thật muốn ném ngươi đi để xem ngươi lại có thể nói không sao được không."

"Tuổi còn nhỏ mà tàn nhẫn như vậy." Hắn quay đầu nhìn hố lửa, "Lúc nãy nếu đá trong tay ngươi nhiều hơn một chút chỉ sợ hai người kia cũng phải bị thiêu sống rồi."

"Ầm" Nàng buông tay, trực tiếp ném hắn xuống đất.

"Ngươi ..."

"Ngươi cái gì mà ngươi" Nàng không vui, chỉ vào hai cái đùi bị thương của hắn, "Nếu như ngươi không định bỏ qua cho người làm bị thương cặp chân này của ngươi vậy thì ngươi cũng không tư cách chỉ trích ta. Từ trước đến giờ kẻ ác có ác báo bọn hắn nếu không hại ta thì hôm nay đâu phải nhận hậu quả như vậy."

Chưa bao giờ có người dám nói với hắn thế này, không có khom lưng khuỵu gối, cũng không có nịnh nọt, càng không có lễ đãi tôn trọng, nàng có ý nghĩ của mình, dám lớn mật nghi vấn lời hắn, gần như là hắn nói một câu thì nàng trả lời một câu.

Nhìn bộ dáng bĩu môi tức giận của nàng, nam nhân không những không giận trái lại còn nhếch môi cười, nhìn thấy suối nhỏ ở bên kia, hắn hỏi nàng: "Còn đi được hay không?"

Phượng Vũ Hoành đặt mông ngồi bệt trên đất " Không đi nữa, mệt rồi. "

Hai người cùng ngồi dưới đất, nhìn sang kia thấy lửa thiêu xác dần nhỏ đi chắc thi thể gần cháy sạch rồi.

Lúc này, ngay khe núi lúc nãy hai người vừa thoát ra, xuất hiện hai bóng người lay động bốn phía, hình như là đang tìm cái gì.

Phượng Vũ Hoành đứng lên, mắt phượng linh động long lanh nhìn một hồi, lại ngó ngó người bên cạnh, "Nè, là tìm ngươi phải không? "

Người nọ hỏi ngược lại: "Vì sao không nghĩ là tìm ngươi ?"

" Sao lại có thể. " Phượng Vũ Hoành thần thái vì suy tư mà trở nên hơi mông lung, "Mẹ ta thân mang trọng bệnh, đệ ta mới sáu tuổi, trong thôn những người khác hoặc là nghĩ cách hại chúng ta hoặc là tránh không kịp."

Nàng chỉ về hai bóng người, mi cong xếch lên, môi hồng khẽ cong, ngay cả cái mũi nho nhỏ cũng hơi nhếch lên, lộ ra một chút cơ trí, "Chạy đến kẽ núi, nhất định là biết ngươi nơi đặt chân."

Nam tử lười biếng trừng mắt lên, nhìn Phượng Vũ Hoành kia trông vẻ cà lơ phất phơ lại có tí khôn vặt, nha đầu này thật là thú vị. Được, thật là thú vị.

Thu lại tâm tư, hắn khẽ nâng tay phải, đưa ngón trỏ và ngón cái tới bên môi làm còi dùng sức thổi một hơi hai người bên kia liền chạy tới đầu này.

Là một thanh niên đi cùng một ông lão tầm 50 tuổi, ông lão cõng lấy hòm thuốc có lẽ là đại phu.

Người trẻ tuổi một thân hắc y, đơn giản không mang ngoại trang, hông mang bội kiếm. Rõ ràng là trang phục thị vệ. Thấy nam tử mặc cẩm bào thì thở phào nhẹ nhõm "Thuộc hạ vừa tìm không được chủ tử, còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện" Nói xong liền đưa tay kéo lão đại phu bên cạnh đang thở hổn hển đẩy về phía trước: "Đây là đại phu thuộc hạ từ phủ thành tìm tới, để hắn xem vết thương cho chủ tử."

Nam tử cẩm bào gật gật đầu, liếc nhìn đại phu kia: "Làm phiền."

Lão đại phu lau mồ hôi nói liên tục "Không dám không dám", vội vã tiến lên kiểm tra vết thương.

Thị vệ kia lúc này mới đưa mắt nhìn Phượng Vũ Hoành, cau mày hỏi: "Ngươi là ai? "

"Là một tên phóng hỏa." Nam tử cẩm bào thay nàng đáp lời.

Phượng Vũ Hoành nhíu mày: "Con mắt nào của ngươi thấy ta phóng hỏa?"

" Cả hai con đều thấy."

"Vị công tử này." Lão đại phu lên tiếng "Người này đã bị gãy xương bánh chè."

Một câu nói thành công dời sự chú ý của mọi người tới hai cái chân.

Nam tử cẩm bào gật đầu, "Ta biết , tiên sinh có thể nối xương?"

Lão đại phu do dự một chút rồi đáp: " Có thể, chỉ là nối xương sẽ đau dữ dội sợ là người thường khó chịu nổi. Lão hủ là. . ." Hắn liếc nhìn thị vệ kia, " Ta khám bệnh đang trên đường trở về nhà nhà lại bị vị tiểu ca này bắt tới đây, trong hòm thuốc chỉ có vài loại dược liệu thường dùng, cũng không có đem bột gây tê"

"Không có thuốc tê sẽ đau chết." Phượng Vũ Hoành lạnh lùng nói một câu.

Lão đại phu gật đầu tán thành: "Thế nhưng không chỉ phải nối xương mà chỗ thịt rữa nơi đầu gối cũng phải cạo đi mới được. Lão hủ nhìn vết thương sưng tấy lên, chỉ sợ... Hầy, nơi này hẻo lánh hoang vu, nếu không thì ngươi cõng vị công tử này theo lão hủ về y quán đi"

"Không được." Nam tử cẩm bào dứt khoát cự tuyệt, "Phải trị ở đây."

Lão đại phu khoát tay lia lịa: "Không được không được, không có bột gây tê, thương tổn như vậy ta cũng không dám trị."

Phượng Vũ Hoành không muốn nghe bọn hắn tranh cãi, hai cánh tay nàng giấu trong ống tay áo giao nhau nắm chặt, chỉ cảm thấy trên cổ tay phải lúc đó có hơi nóng nhè nhẹ truyền đến, trong nháy mắt nàng nhìn thấy điều không tưởng- kiếp trước, nàng mở hiệu thuốc tư nhân ở tỉnh thành.

Hai tầng hiệu thuốc, kết hợp cả thuốc Trung Quốc lẫn Phương Tây còn có cả nạng, xe đẩy và các dụng cụ chữa bệnh đơn giản. Cùng các tiệm thuốc khác nhìn qua không thấy khác biệt gì mấy, thuốc tây thuốc đặc biệt có thể bán nàng đều bán, chỉ là tăng thêm một số dược phẩm chỉ có trong quân đội, gồm có một chút bao con nhộng trống và bán thành phẩm.

Phượng Vũ Hoành thử một chút, lại thông qua ý niệm rất dễ dàng có thể lấy ra gì đó trong hiệu thuốc cầm trong tay.

Nàng quả thực kinh ngạc một hồi, theo bản năng liền muốn rời khỏi. Phát hiện này quá kì quát, phải kiếm nơi không người cẩn thận xem xét mới được.

Bước chân vừa động, bất chợt cổ mát lạnh, một thanh hàn kiếm tiến thẳng tới.

"Đừng nhúc nhích" Là thanh âm của tên thị vệ kia.

Phượng Vũ Hoành thật không dám động.

Chính là diêm vương hiếu chiến tiểu quỷ khó chơi, nàng có thể cùng chủ nhân của hắn đấu dũng so khí, nhưng loại thị vệ lỗ mãng này suy nghĩ thế nào thì khó đoán được, kiếm cũng tuyệt đối cũng sẽ không mọc ra mắt.

Nàng nghiêng mắt nhìn chuôi hàn kiếm, chợt thấy lạnh người, chỉ cần động nhẹ một đường nàng liền có thể mất mạng.

"Cô nương , xin lỗi. Không cần biết thân phận ngươi là gì, chỉ trách ngươi thấy người không nên thấy là chủ tử nhà ta." Vừa dứt lời, chỗ mũi kiếm đã truyền đến lay động.

Phượng Vũ Hoành đương nhiên không sẽ lại chờ chết như vậy, chỉ là còn không đợi nàng có hành động, phía chuôi hàn kiếm lại truyền đến "Dinh" một tiếng, rồi sau đó " Cạch" rơi xuống đất .

"Chủ tử" Tên thị vệ cấp tốc xoay người, quỳ gối trước nam tử mặc cẩm bào, "Chủ tử bớt giận."

Nam tử cẩm bào tùy ý phất tay một cái, "Một đứa bé mà thôi, để cho nàng đi đi."

"Nhưng nếu để lộ tin tức ..."

"Bạch Trạch." Nam tử cẩm bào mặt trầm xuống, " Ta không nói hai lần."

" Vâng" Tên thị vệ cúi đầu, yên lặng mà nhặt thanh bội kiếm lên, không còn dám nhiều lời nữa.

Phượng Vũ Hoành trừng mắt nhìn Bạch Trạch, lại nhìn bên cạnh lão đại phu đang nhìn chằm chằm vết thương, ý vị sâu xa mở miệng nói: "Học chủ tử nhà ngươi nhiều một chút, chuyện giết người diệt khẩu cho dù muốn làm cũng đừng làm ngay trước mặt người hữu dụng. Đại phu nghề này từ trước đến giờ vốn không công khai không minh bạch, người ta nếu lòng có tính toán, tùy tiện táy máy tay chân một chút, cặp đùi này của hắn sẽ hỏng luôn."

"Ngươi đừng có không biết điều" Bạch Trạch tức đến giơ chân.

Nam tử cẩm bào vậy nhưng khẽ cười thành tiếng , " Tuổi còn nhỏ mà lại thông hiểu đạo lý, Bạch Trạch ngươi học theo nàng, nàng ta một điểm nói cũng không sai . "

" Chủ tử"

" Đừng nói nữa " Hắn nói, nhìn về phía Phượng Vũ Hoành, "Cái kia... về nhà đi thôi, không phải ngươi nói mẫu thân bị ốm sao?"

Phượng Vũ Hoành nhìn hắn một hồi , ánh mắt ánh mắt không dời khỏi chỗ mi tâm cùng đóa sen tím. Tại sao nam nhân này quá đẹp liền dễ dàng làm ta mất đi nguyên tắc.

"Cái kia cái gì ... Ta giúp ngươi một chút thôi." Lời vừa thốt ra, Phượng Vũ Hoành đã muốn vả miệng mình. Chỉ lo thân mình có được hay không? Nơi nào ngươi cũng muốn xen vào vậy?

"Ngươi muốn giúp thế nào?" Nam tử cẩm bào rất biết phối hợp không cho nàng cơ hội đổi ý.

Phượng Vũ Hoành xoay mắt đi, không tự chủ lại nhìn mi tâm của hắn, cho tay vào tay áo, dùng ý niệm lấy tra một bình phun sương giảm đau. Thứ này lúc trước cũng không có đưa ra thị trường, là nghiên cứu chế ra được dùng xử lý vết thương khẩn cấp trong quân đoàn. Nàng tự mình lấy đi một rương cho vào tiệm thuốc, vốn là muốn có cơ hội bán giá cao ai nghĩ được chưa kịp bán đã bị nổ phi cơ mà chết.

" Đương nhiên rồi trước tiên giảm đau." Phượng Vũ Hoành lắc lắc cái chai phun sương trong tay, liếc nhìn lão đại phu "Lão tiên sinh, vừa rồi ngươi cũng thấy đấy bọn hắn muốn bảo đảm hành tung bí ẩn muốn giết ta diệt khẩu ấy."

Lão đại phu sớm bị doạ không nhẹ tiếp tục nghe nàng nói lúc ấy thì hỏng mất liền ngồi sững trên đất run lập cập.

Phượng Vũ Hoành nhìn về phía nam tử áo cẩm bào "Ngươi nói một câu cho ta một hứa hẹn nào đó ta không chỉ bảo đảm an toàn tính mạng của ngươi mà chuyện hôm nay ta giúp ngươi cũng không truyền ra ngoài."

Bạch Trạch vừa nghe lời này tay càng siết chặt hơn đi theo hỏi một lần: " Rốt cuộc ngươi là ai?"

Phượng Vũ Hoành bất đắc dĩ trả lời: "Ta chỉ là một cô nương trong sơn thôn, hồi trước gặp được một vị Ba Tư kỳ nhân cho ta chút đồ tốt. Hôm nay ta muốn dùng đống đồ tốt đó cứu chủ tử nhà ngươi, nhưng ta không muốn người ta biết trong tay ta có đồ tốt, hiểu không? "

Bạch Trạch phân tích trong chốc lát gật đầu "Hiểu"

Nam tử cẩm bào nhìn chằm chằm chiếc bình trong tay nàng trong mắt lộ ra vẻ tìm tòi nghiên cứu nhưng thấy Phượng Vũ Hoành cũng không có ý định nói nhiều liền quay đầu nói với lão đại phu: " Lão tiên sinh chỉ coi ta như bệnh nhân bình thường là được rồi làm xong chuyện ngươi nên làm ta tự khắc bảo Bạch Trạch tiễn ngươi xuống núi chắc chắn sẽ không thương tổn tính mạng ngươi."

"Công tử... Thật chứ?" Lão đại phu không tin.

"Chỉ cần ngươi không nói ra chuyện tối nay là được"

"Đêm nay ta chẳng làm gì, ta chỉ ra ngoài xem bệnh rồi lạc đường, lạc đường."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net