Chương 31-40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Bạch Thiên Hoan cau mày nhìn vị trí mà Hạng Nguyên Hoán chỉ, không biết có phải ảo giác hay không mà trong nháy mắt ấy, trái tim của nàng lại đập điên cuồng không thể khống chế.

- Thế tử gia đang nói đùa sao? Tâm thì cược thế nào?

Bạch Thiên Hoan cười trào phúng nhưng ngón tay cầm ly trà lại hơi siết chặt.

- Trong vòng một tháng!

Ánh mắt Hạng Nguyên Hoán dán chặt vào dung nhan mỹ lệ của nàng, không bỏ qua bất kỳ biến hóa nào trên khuôn mặt:

- Nếu nàng không yêu ta chính là ta thua, nhưng.........nếu trong vòng một tháng nàng yêu ta chính là ta thắng, nàng sẽ phải đáp ứng với ta một điều kiện!

Bạch Thiên Hoan nhướng mày đầy tự tin:

- Được, trong một tháng này xin thế tử gia chuẩn bị hai mươi vạn lượng hoàng kim cho tốt, đến lúc đó đừng có nói là nhất thời không xoay sở được! Đinh tướng quân phải làm chứng cho ta đấy!

- Ơ, được!

Đinh Viễn Sơn ngây ngốc gật đầu.

Hạng Nguyên Hoán lần này chơi lớn.

Mọi người không hề chú ý đến Bạch Xuân Yến ở một gốc hồng mai trong góc tối lặng lẽ rời đi.

***

Ra khỏi Thượng thư phủ, Đinh Viễn Sơn vội vã dò hỏi Hạng Nguyên Hoán.

- Chỉ cần ta nói ra nàng ấy chính là nữ nhân đêm nọ, ngươi trực tiếp cho người đến cửa cầu hôn là có thể cưới nàng ấy về, cần gì phải đánh cược?

Mà còn là cược tâm nữa chứ.

Ánh mắt Hạng Nguyên Hoán nghiêm túc chưa từng có.

- Như vậy thì dù nàng ấy gả cho ta cũng không phải là thật lòng, không có lớp quan hệ kia mà nàng ấy thua thì mới là cam tâm tình nguyện.

Khóe môi hắn hơi nhếch lên, thần thái trong mắt đầy tự tin.

Đinh Viễn Sơn thấy biểu cảm của Hạng Nguyên Hoán thì trong lòng vô cùng lo lắng.

Bởi vì..........Hạng Nguyên Hoán thật tâm!

***

Chiều hôm sau, Hạng Nguyên Hoán từ trong cung về phủ, lễnh thễnh bước vào trong viện của mình, vừa vào phòng ngủ đã ngã người nằm chèm bẹp lên giường, Vương Toàn săn sóc cởi giày cho hắn.

- Thế tử gia, ngài sáng sớm đã ra ngoài sao đến giờ mới về phủ?

Hạng Nguyên Hóan nhắm mắt lầm bầm oán trách:

- Còn không phải tại thái tử sao, cứ lôi kéo ta đánh cờ với hắn, thắng thì không cho ta đi, thua lại nói ta cố ý nhường hắn nên mới kéo dài đến bây giờ.

- Vương phi buổi trưa tới hai lần, quận chúa tới ba lần.

Hạng Nguyên Hoán chợt mở mắt:

- Mẫu phi có phải lại sắp xếp nữ nhân gì đó cho ta xem mắt không?

- Nghe nói là đích trưởng nữ của Lưu đại học sĩ!

Quả nhiên!

Lời Vương Toàn vừa dứt, Hạng Nguyên Hoán thính tai nghe được tiếng nói chuyện từ ngoài viện truyền đến, nghe giọng thì hình như là mẫu phi và muội muội.

- Mẫu phi, nữ nhân họ Lưu kia có gì tốt?

Giọng nói nghiêm túc quen thuộc của Hạng thân vương phi:

- Nữ nhân kia gì chứ, con bé có thể là đại tẩu tương lai của con!

Kỳ thực trong lòng Vương Toàn vẫn luôn nghĩ, Hạng thân vương tính tình nóng nảy và Hạng thân vương phi đoan trang, hiền thục sao lại nuôi ra một nhi tử quần áo lụa là như Hạng Nguyên Hoán?

- Không hay rồi, là mẫu phi và muội muội tới, chúng ta đi cửa sau!

Hạng Nguyên Hoán lóc cóc bò dậy nhảy xuống đất, ngay cả giày cũng quên mang.

- Thế tử gia, ngài chậm chậm chút.

Vương Toàn vội vàng nhặt đôi giày của Hạng Nguyên Hoán trên mặt đất lên, nhanh chóng đi theo sau hắn.

Vừa ra khỏi cửa sau, Vương Toàn tinh mắt trông thấy Họa Mi đi qua đi lại cách đó không xa.

- Ơ, thế tử gia, đây không phải là nha hoàn bên cạnh Bạch cô nương sao?

Nghe giọng của Vương Toàn, Họa Mi lập tức quay đầu lại, thấy hai người họ thì nhào tới như thấy được cứu tinh.

- Thế tử gia, nô tỳ cuối cùng cũng gặp được ngài.

Hạng Nguyên Hoán cau mày lại, trực giác mách bảo có chuyện không hay xảy ra:

- Có phải Hoan muội muội xảy ra chuyện gì không?

Họa Mi gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.

- Buổi sáng người của Đông cung đến gọi đại tiểu thư, sau đó nô tỳ nhận được tin Ngưu Quang sai người truyền về nói đại tiểu thư gặp nguy hiểm, bảo nô tỳ nhất định phải tìm ngài, thế tử gia, xin ngài nhất định phải cứu đại tiểu thư.

Hạng Nguyên Hoán chợt biến sắc.

Hèn gì thái tử hôm nay cứ lôi kéo mình ở cùng hắn, tên thái tử ngu xuẩn này.

Là Hạ Ất Thần!

- Vương Toàn, lập tức đi tra xem lục hoàng tử hiện đang ở đâu!

- Dạ!

Hạ Ất Thần dám động tới Bạch Thiên Hoan thì hôm nay hắn sẽ huyết tẩy phủ Hoàng tử! 

  Đây là một gian phòng nhỏ hẻo lánh cũ nát, bởi vì đã lâu không được tu sửa, lại không có người ở nên khắp nơi đều là mạng nhện và bụi bặm dày cả lóng tay.

Bạch Thiên Hoan và Ngưu Quang bị trói tay sau lưng ở một cây cột, xung quanh bọn họ có rất nhiều người ăn mặc như du côn đang đứng.

Nhưng những người đó ai nấy đều ánh mắt sáng rõ, hơi thở trầm ổn, rõ ràng đều là người đã qua huấn luyện, họ không ai nói chuyện với nhau, hình như là đang đợi gì đấy.

Khi vừa ra khỏi Thượng thư phủ, Bạch Thiên Hoan vẫn đang suy đoán mình không có quan hệ gì với thái tử, đột nhiên thái tử lại tìm mình để làm gì.

Tiếp đó chính là tình huống hiện tại.

Ngưu Quang phía sau nhỏ giọng nhắc nhở Bạch Thiên Hoan:

- Du côn trong cả kinh thành này không có mấy người mà thuộc hạ không nhận ra, thế nhưng bọn họ không phải!

Bạch Thiên Hoan hơi nghiêng mặt qua cười lạnh nói:

- Chỉ cần hai chúng ta chết rồi thì ai quản bọn chúng có phải thực sự là du côn hay không?

- Bây giờ thuộc hạ sẽ cứu đại tiểu thư ra..........

- Không vội!

Bạch Thiên Hoan mỉm cười ngắt lời hắn, đáy mắt hiện lên vẻ tinh ranh:

- Ngay cả kẻ bắt chúng ta là ai cũng không biết mà rời đi, không phải quá thiệt thòi sao?

Ngưu Quang chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh chảy ra liên tục, hiện tại không phải nên cố gắng mau chóng rời xa nguy hiểm hay sao? Sao hắn lại gặp phải một chủ nhân thích mạo hiểm thế này?

Chỉ mong khi Hạng Nguyên Hoán đến, mạng bọn họ vẫn còn.

- Đại tiểu thư, chúng ta rời khỏi đây trước rồi điều tra sau cũng không muộn.

Ngưu Quang vội khuyên nhủ, cố gắng thay đổi ý nghĩ của Bạch Thiên Hoan.

Bạch Thiên Hoan trực tiếp hỏi người trước mặt:

- Rốt cục là ai sai các ngươi tới giết ta? Có phải lục hoàng tử không?

Nghe đến ba chữ 'lục hoàng tử', sắc mặt của người đó rõ ràng hơi thay đổi.

- Tụi tao không biết Lục hoàng tử gì hết.

Chỉ nhìn biểu cảm này, Bạch Thiên Hoan đã hiểu được mấy phần, quả nhiên là lục hoàng tử giở trò.

Những 'du côn' kia liếc nhìn nhau, cảm thấy việc không thể kéo dài nữa, liền lặng lẽ dùng mắt ra hiệu cho đối phương, sau đó mọi người chậm rãi tiến tới gần Bạch Thiên Hoan.

Ngưu Quang chỉ có thể dùng hai chữ 'câm nín' để hình dung tâm tình lúc này của hắn.

Bây giờ bọn chúng xúm lại đây, hắn muốn âm thầm tìm cơ hội chạy thoát đã không được rồi, chỉ có thể liều mạng.

Dễ dàng tháo bỏ sợi dây trên thân hai người, Ngưu Quang đẩy Bạch Thiên Hoan ra phía sau mình.

Ánh mắt cảnh giác của hắn quét qua bốn phía:

- Đại tiểu thư, lát nữa người tìm cơ hội bỏ chạy, thuộc hạ sẽ đối phó bọn chúng.

Chạy? Bạch Thiên Hoan nàng đến nay vẫn chưa biết chữ này có nghĩa gì.

Thình lình có hai tên xông tới, Ngưu Quang lập tức ra tay, nhưng, trước khi hắn ra tay thì một tên khác bỗng văng ra ngoài, còn hai tên kia mỗi tên bị một cước đá ngã trên mặt đất.

Người ra tay là........Bạch Thiên Hoan?

Ngưu Quang kinh ngạc nhìn người vỗ hai tay trước mặt – một nữ nhân mỹ lệ vẻ mặt ung dung.

- Đại tiểu thư? Người.........biết võ công? Nhưng, tiểu thư rõ ràng không có nội lực.

Nàng hời hợt trả lời một câu:

- Từng đoạt vô địch quốc tế Taekwondo và Tán đả mấy lần.

Vô địch Taekwondo và Tán đả? Ý gì thế?

Những 'du côn' khác thấy vậy thì ngay lập tức áp sát toàn bộ, Bạch Thiên Hoan và Ngưu Quang không còn rảnh rỗi nói chuyện nữa.

Mười mấy người vây quanh hai người, dù nội lực cao thâm như Ngưu Quang hay thân hình nhanh nhẹn như Bạch Thiên Hoan vẫn dần dần đuối sức.

Không lâu sau, bả vai Ngưu Quang đã nhuốm đỏ.

Ngưu Quang vì bị thương nên tốc độ công kích chậm lại thấy rõ, Bạch Thiên Hoan đành phải phân tâm hỗ trợ, một gã 'du côn' thừa cơ giơ kiếm đâm về phía Ngưu Quang.

Bạch Thiên Hoan muốn giúp Ngưu Quang nhưng phía sau nàng cũng có kẻ đang giơ kiếm về phía nàng.

Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc ấy, bỗng một màn kinh hãi xuất hiện, thân thể của kẻ định đâm về phía nàng bị chém thành hai khúc!

Phía sau kẻ đó hiện ra dung nhan tuấn tú đầy tà khí của Hạng Nguyên Hoán, đôi mắt hắn đỏ như máu cứ như ma quỷ từ địa ngục.

  Bạch Thiên Hoan từng chữa trị cho đủ loại người, những hình ảnh vô cùng thê thảm nàng đều đã thấy qua nên từ lâu đã hình thành tính cách gặp nguy không sợ nhưng vẫn không khỏi bị hình ảnh trước mắt khiến cho kinh hãi.

Một người đang sống sờ sờ cứ như vậy bị một kiếm chém thành hai khúc, một màn máu chảy đầm đìa kia sao có thể khiến người ta nhìn mà không kinh hãi chứ.

Nàng còn đang ngẩn người thì Hạng Nguyên Hoán lại một kiếm nữa giết chết kẻ sắp ám sát Ngưu Quang.

May mà hắn kịp thời chạy đến, lúc nãy hình ảnh Bạch Thiên Hoan sắp bị đâm dọa cho trái tim hắn suýt chút nữa ngừng đập.

- Chủ tử!

Ngưu Quang quay đầu lại thấy Hạng Nguyên Hoán thì vừa mừng vừa sợ.

Hạng Nguyên Hoán không quay đầu lại, hai mắt quét về đám người phía trước.

- Không sao chứ?

- Thuộc hạ và đại tiểu thư đều không sao.

Ngưu Quang vội đáp, hắn hơi lo lắng nhìn Hạng Nguyên Hoán, vẻ mặt Hạng Nguyên Hoán hiện giờ rất dọa người.

Hạng Nguyên Hoán đột nhiên xuất hiện, một kiếm chém người ta làm hai khiến những 'du côn' kia chịu đả kích không nhỏ.

Chúng theo bản năng muốn chạy trốn nhưng giữa ánh đao bóng kiếm lóe lên, chúng chỉ có thể thấy thân thể của mình bị chém thành hai nửa, đôi mắt cách mặt đất ngày càng gần.

Không lâu sau, máu tươi của những tên 'du côn' kia đã thấm đỏ khắp mặt đất.

Khi trở lại bên Bạch Thiên Hoan, Hạng Nguyên Hoán đã khôi phục vẻ mặt cà lơ phất phơ bình thường, khiến người ta như có ảo giác rằng người lúc nãy không phải Hạng Nguyên Hoán, nhưng.........người vừa giết tất cả bọn 'du côn' kia xác thực là Hạng Nguyên Hoán không thể nghi ngờ.

- Ngưu Quang, tìm người xử lý sạch sẽ toàn bộ thi thể ở đây!

- Dạ!

Đợi Ngưu Quang đi rồi, Hạng Nguyên Hoán cười hì hì quay đầu lại, vừa định nói gì đó với Bạch Thiên Hoan thì bỗng nhiên cảm giác được hai luồng ánh sáng bạc lóe lên trong không khí, Hạng Nguyên Hoán lập tức ôm lấy Bạch Thiên Hoan vọt sang một bên, thế nhưng, tốc độ của ám khí kia cực nhanh mà động tác của hắn lại hơi chậm hơn một tí nên bị một ám khí trong đó đâm vào cánh tay.

Ám khí xẹt qua bên má, Bạch Thiên Hoan có thể cảm giác được hơi lạnh của nó, nhờ có Hạng Nguyên Hoán bảo vệ trong lòng nên nàng vẫn bình an vô sự.

Khi ánh mắt nàng lướt qua ánh sáng xanh mờ mờ trên ám khí, đôi con ngươi nàng bỗng nhíu chặt.

Trên ám khí kia có độc!

Lúc đối phương lại chuẩn bị phóng ám khí tiếp, Hạng Nguyên Hoán đã nhanh chóng nhổ ám khí trên tay phóng ngược trở về, cùng với một tiếng kêu rên, có người từ nóc nhà đối diện rơi xuống.

Hạng Nguyên Hoán và Bạch Thiên Hoan vừa rời khỏi nơi gần phòng nhỏ kia thì quan sai mà Ngưu Quang dẫn dắt đã đến, Ngưu Quang vừa nhìn liền thấy vết máu trên cánh tay Hạng Nguyên Hoán.

- Chủ tử, ngài bị thương sao?

Bạch Thiên Hoan lúc này mới chợt nhớ tới, lúc nãy khi Hạng Nguyên Hoán che chở mình tránh ám khí, rõ ràng là có hai ám khí nhưng trên tường chỉ có một, vậy cái còn lại chính là...........

Bạch Thiên Hoan sờ thấy vết máu dinh dính trên tay Hạng Nguyên Hoán thì trái tim đột nhiên đập dữ dội.

- Không đáng ngại.

Hạng Nguyên Hoán hời hợt trả lời một câu, không hề xem vết thương kia là chuyện gì to tát.

Nàng không nói lời nào kéo tay trái của Hạng Nguyên Hoán qua, vừa mới chuẩn bị thăm dò mạch đập của hắn thì hắn tốc độ nhanh hơn, cầm ngược lại tay nàng.

- Hiếm khi Hoan muội muội chủ động như vậy, nếu nàng muốn tiến thêm một bước, ta cũng không để ý đâu.

Hạng Nguyên Hoán pha trò chớp chớp mắt với nàng.

- ..........

Lúc nào rồi mà hắn còn có tâm trạng đùa giỡn.

Đẩy tay hắn ra, nàng thăm dò mạch đập của hắn, vừa chạm đến mạch thì thân thể hắn đột nhiên ngã nhào về phía nàng, tâm của nàng lộp bộp rơi xuống, ôm hắn vào lòng.

Trước khi hôn mê, hắn ôm chặt eo nàng, lẩm bẩm đùa cợt bên tai nàng:

- Hoan muội muội, nàng nhanh như vậy đã học được yêu thương nhung nhớ rồi!

  Hình ảnh Hạng Nguyên Hoán bị phi tiêu độc bắn trúng, ngất xỉu được Bạch Thiên Hoan, Ngưu Quang và Vương Toàn mang đi bị một người ẩn nấp ở nơi khác nhìn thấy, người nọ sau khi rời đi thì lẻn vào cửa sau phủ của lục hoàng tử.

- Lại là hắn.

Hạ Ất Thần khi nghe tin thì hơi lộ vẻ kinh ngạc nhưng trong chốc lát đã chuyển thành giễu cợt:

- Mỹ nhân quả nhiên là họa thủy, ngay cả Hạng Nguyên Hoán trước giờ không gần nữ sắc cũng tự nguyện vì nữ nhân mà dâng mạng!

- Chủ tử, bây giờ chúng ta có cần phái người đi ám sát đại tiểu thư Thượng thư phủ không?

- Không cần!

Khóe môi Hạ Ất Thần nhếch lên đầy mưu mô:

- Một nữ nhân không gây ra nổi sóng gió gì, vốn định trừ khử nàng ta nhưng nhờ nàng ta mà bỏ đi được mối họa lớn hơn là Hạng Nguyên Hoán, bổn hoàng tử tạm tha nàng ta một mạng.

- Nếu độc trên người Hạng thế tử được giải thì e là cũng.........

Hạ Ất Thần tự tin phất phất tay:

- Độc này bổn hoàng tử vất vả lắm mới tìm được, thiên hạ căn bản không có mấy người biết chứ đừng nói là giải. Đi đi, chỉ cần Hạng Nguyên Hoán chết thì lập tức báo cho bổn hoàng tử.

- Dạ!

***

Bạch Thiên Hoan không đưa Hạng Nguyên Hoán về Hạng thân vương phủ hay về Thượng thư phủ mà đưa hắn đến một y quán nhỏ thoạt nhìn vô cùng tầm thường.

Vương Toàn cõng Hạng Nguyên Hoán, Ngưu Quang che bả vai theo sau, ngẩng đầu nhìn bảng hiệu, Vương Toàn hơi do dự một chút nhưng Bạch Thiên Hoan đi phía trước, ông đành phải kiên trì cõng Hạng Nguyên Hoán tiến vào.

Nào ngờ, sau khi đi vào, băng qua hậu đường y quán, một mặt tường mở ra, bên trong có tầng hầm bí ẩn.

Mọi người theo bậc thang bước xuống, sau khi chạm đất thì thấy trong tầng hầm dưới đất sáng ngời như bên ngoài, mấy viên dạ minh châu được treo trên nóc chiếu sáng khắp phòng, trong không gian bằng phẳng đặt đủ loại giá gỗ, trên giá là vô số bình sứ với kích cỡ, kiểu dáng và màu sắc không giống nhau, khắp nơi thoang thoảng mùi hương thảo dược.

- Chú ý đừng đụng đến mấy cái giá, đi theo ta.

Bạch Thiên Hoan dẫn Vương Toàn và Ngưu Quang đi một mạch đến gian phòng trong cùng, nơi đó có đặt một chiếc giường nhỏ, nàng dặn Vương Toàn đặt Hạng Nguyên Hoán lên giường.

Bạch Thiên Hoan kéo tay Hạng Nguyên Hoán qua cẩn thận bắt mạch.

Vương Toàn ở bên cạnh lo lắng hỏi thăm:

- Bạch cô nương, thế tử gia không có chuyện gì chứ?

Bạch Thiên Hoan giơ tay lên, mặt không chút thay đổi nói:

- Độc hắn trúng là Thập trùng dẫn.

Thập trùng dẫn là loại độc dùng mười loại trùng độc luyện thành, nếu muốn giải độc thì nhất thiết phải biết thứ tự chế luyện của mười loại trùng độc mới có thể điều chế ra đúng thuốc giải.

Hạng Nguyên Hoán là vì nàng mới trúng độc này, nếu không có hắn thì bây giờ...........người nằm ở đây chỉ e là nàng, hắn..........lại dùng mạng của mình để bảo vệ nàng.

- Chúng ta vẫn nên mau về phủ tìm thái y............

Vương Toàn chưa nói xong đã bị Ngưu Quang ngắt lời:

- Đại tiểu thư có cách cứu chủ tử mà, phải không?

Ngưu Quang tự tin nhìn Bạch Thiên Hoan, lần đầu tiên gặp nàng, trực giác của hắn đã cho biết nàng không phải là một nhân vật đơn giản.

Vương Toàn vô cùng kinh ngạc.

Bạch Thiên Hoan khẽ mỉm cười.

- Lấy bình thứ chín trên kệ thứ hai hàng thứ ba từ trái qua và hộp thứ nhất trên kệ thứ ba hàng thứ tư từ phải qua đem tới cho ta.

Ngưu Quang và Vương Toàn nhìn nhau rồi chia ra đi lấy thứ mà Bạch Thiên Hoan yêu cầu.

***

Mặc dù Bạch Thiên Hoan có thể giải độc trên người Hạng Nguyên Hoán nhưng quá trình giải độc cũng rất phiền phức, mãi đến nhá nhem tối nàng mới tuyên bố độc trên người hắn đã được giải, Ngưu Quang và Vương Toàn bận rộn cả buổi chiều mệt mỏi ngồi bệt trên mặt đất, Bạch Thiên Hoan thì gục ở bên giường Hạng Nguyên Hoán ngủ thiếp đi.

Khi Hạng Nguyên Hoán tỉnh lại thì thấy Vương Toàn nằm hình chữ đại trên mặt đất, Ngưu Quang vai quấn băng vải gối lên đùi Vương Toàn ngủ.

Ngón tay hắn vừa động thì chạm đến một mái tóc đen, hắn cúi đầu nhìn thì thấy một dung nhan mỹ lệ xuất trần đang ngủ chiếu vào trong mắt.

  Bởi vì mệt mỏi, Bạch Thiên Hoan ngủ rất say sưa, làn da trắng như sứ vô cùng mịn màng khiến người ta không nỡ chạm vào, nhìn từ góc độ của hắn, lông mi dài của nàng hơi nhướng lên, hắn nhớ khi nàng nói chuyện, lông mi nàng nhấp nháy như lông vũ làm cho đôi mắt đen nhánh càng thêm sinh động.

Nhìn xuống chút nữa, dưới sống mũi cao thẳng là đôi môi anh đào khẽ nhấp, cánh môi dày quyến rũ, không biết khi hôn lên sẽ có cảm giác gì.

Khi tỉnh, nàng giống như một con nhím cả người đầy gai nhọn, bất cứ lúc nào cũng giơ gai lên công kích người khác.

Nhưng lúc ngủ, nàng lại giống như một đứa trẻ khiến người ta yêu mến, không đành lòng quấy rầy giấc ngủ của nàng, cho dù thở mạnh một chút cũng sợ đó là tội lỗi.

Trong giấc mộng, Bạch Thiên Hoan cảm giác được có ánh mắt chăm chú nhìn mình, cảm giác này rất mãnh liệt khiến nàng không thể phớt lờ, giấc ngủ càng lúc càng không yên ổn.

Khi thấy lông mi trên mí mắt Bạch Thiên Hoan run rẩy, chân mày Hạng Nguyên Hoán khẽ nhướng, thích thú nhìn nàng từ từ mở mắt.

Đập vào mắt Bạch Thiên Hoan là đôi mắt đầy hứng thú của Hạng Nguyên Hoán, hắn còn không quên chớp chớp mắt với nàng.

Bạch Thiên Hoan cau mày, ngón tay theo bản năng siết chặt ngân châm trong tay áo, khi thấy rõ người trước mặt là Hạng Nguyên Hoán thì ngón tay mới lỏng đi vài phần.

- Ngủ ngon không?

Hạng Nguyên Hoán nở nụ cười dịu dàng hiếm thấy hỏi nàng.

- Nếu không có ai đó cản trở thì sẽ rất ngon!

Bạch Thiên Hoan liếc hắn rồi lạnh lùng trả lời.

Hạng Nguyên Hoán vẫn muốn hỏi nữa nhưng lại nghe được một tràng âm thanh ầm ĩ kèm theo tiếng vật nặng rơi xuống đất.

Vương Toàn và Ngưu Quang bị những âm thanh kia đánh thức, ai nấy đều ngồi dậy, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Những âm thanh kia kéo dài một lát thì khôi phục như thường, ở vách ngăn lối vào tầng hầm truyền đến tiếng gõ cửa, Bạch Thiên Hoan đứng dậy đi đến đó, nói chuyện với người ta rồi quay trở lại.

- Thế tử gia Hạng thân vương phủ mất tích, thái tử điện hạ phái người tìm kiếm ngài khắp nơi. Có người thấy ngài ở cùng ta, còn có người thấy ta hạ độc ngài, hiện tại.........cả thành đều đang truy lùng ta và tìm kiếm thi thể của ngài!

Khi nói chuyện, ngữ điệu của Bạch Thiên Hoan vô cùng bình tĩnh, giống như đang nói chuyện của người khác vậy.

Ngưu Quang tức đến dậm chân.

- Là ai nói bậy bạ linh tinh? Nếu để ta biết, nhất định ta sẽ xoắn đầu lưỡi của hắn.

Hạng Nguyên Hoán bởi vì vừa giải độc xong không lâu nên thần sắc còn hơi tái nhợt, nhưng điều đó cũng không ngăn được hắn bày ra tư thế ta đây xuất chúng, nở một nụ cười tà tứ, tuấn mỹ.

- Hay cho kế mượn đao giết người, nhất tiễn hạ song điêu.

- Lần này vì tìm ngươi mà quan binh đã phá hủy không ít tiệm thuốc của ta.

Bạch Thiên Hoan lấy trong ngăn kéo tủ đầu giường ra một cái bàn tính với những viên tính bằng mã não gảy gảy:

- Đợi ta tính xong thiệt hại lần này sẽ đem hóa đơn đưa đến Hạng thân vương phủ, sau khi thế tử gia thanh toán toàn bộ ngân lượng thì hai chúng ta không nên gặp nhau nữa mới tốt, tránh cho ta khỏi bị liên lụy.

Hạng Nguyên Hoán

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#vuong