[16~20]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

16.

Cảm ứng được mặc dù Thanh Long rất tức giận nhưng vẫn không sử dụng thần lực phá tan kết giới, Đằng Xà không khỏi hé miệng nở nụ cười, đem an nguy của ta đặt ở trong lòng như vậy sao, ngay cả một tia thần lực cũng không dám thì triển, ai, lão tử quả nhiên vô cùng có mị lực, ngay cả Thanh Long cũng bị lão tử hấp dẫn.

Thanh Long a Thanh Long, nếu như ta có thể bình yên vô sự trở về, ta nhất định sẽ hảo hảo tạ tội với ngươi, dùng quãng đời còn lại của ta để bồi tội.

Thời điểm Nguyên Lãng dùng thanh kiếm chứa đầy sát khí của Tu La tộc đâm về phía Vũ Tư Phượng, Chử Toàn Cơ không chút do dự ngăn trước mặt hắn, đồng thời, thân thể Đằng Xà loé lên, lúc xuất hiện lần nữa, thanh kiếm kia của Nguyên Lãng đã đâm thẳng vào trái tim của hắn.

"Đằng Xà!" Chử Toàn Cơ quay người, vung Định Khôn lên, Nguyên Lãng liền triệt triệt để để tan thành mây khói, chính thức biến mất khỏi Tam giới.

Cùng lúc đó, Thanh Long vốn đang đen mặt đứng trong cung điện của Đằng Xà kinh ngạc nhìn kết giới vây khốn mình biến mất không để lại chút dấu vết, hắn đột nhiên cảm thấy vô cùng hoang mang, lập tức hoá thành một đạo ánh sáng màu xanh bay đi.

"Đằng Xà! Ngươi chịu đựng, ngươi chịu đựng thêm một chút nữa a! Đằng Xà!" Chử Toàn Cơ ôm Đằng Xà, che lại ngực của hắn, Vũ Tư Phượng không ngừng vận chuyển linh lực đưa vào trong cơ thể hắn.

Thế nhưng không ngừng có máu tươi trào ra từ trong miệng Đằng Xà, vết thương trước ngực cũng không ngừng chảy máu.

Lúc Thanh Long chạy đến, chỉ thấy Đế quân cùng La Hầu Kế Đô cầm kiếm hướng về phía người còn lại, Vô Chi Kỳ dùng sức một người đối phó với ba Thánh thú còn lại, quan trọng nhất là, trong lòng Chử Toàn Cơ là Đằng Xà đang hấp hối.

Thanh Long không dám tin nhìn người nọ sắc mặt tái nhợt, toàn thân đều là máu, hắn bước nhanh về phía trước, run rẩy vươn tay.

17.

Người trong ngực yếu ớt như vậy, giống như ngay cả khí lực nói chuyện cũng không có, chỉ im lặng nhìn hắn thật sâu, giống như muốn thông qua ánh mắt nói với hắn thiên ngôn vạn ngữ.

"Thanh Long...." Đằng Xà duỗi cánh tay dính đầy máu tươi về phía hắn, hắn vội vàng cầm chặt lấy: "Ta, ta còn có, lời, không có, ngươi, nói với, ngươi."

"Ngươi nói, ngươi nói a, ta đang nghe đây! Ngươi muốn nói cái gì liền nói cho ta biết được không?"

Một bên dùng cánh tay đang ôm hắn yên lặng vận chuyển linh lực, một bên nắm tay của hắn, đặt dưới môi nhẹ nhàng hôn lên, Thanh Long như là sợ doạ đến người trong lòng, động tác vô cùng nhẹ nhàng, dùng thanh âm ôn nhu dỗ dành hắn.

"Ta, ta thích, đồ ăn dưới nhân gian, còn có, nhân gian, phong cảnh, thế nhưng là ta, giống như, không thể lại, tiếp tục, nhìn..."

"Ngươi giúp ta một chút, giúp ta, đi xem, được không?"

"Nhân gian, thực sự, rất tốt, ta rất thích..."

"Nhưng, có thể giúp được, Toàn Cơ, ta thật cao hứng.... Bởi vì, nàng cũng là, thật tình đối tốt với ta..."

Đằng Xà đang nói bỗng nhiên dừng lại, chịu đựng đau đớn kịch liệt mỉm cười với Thanh Long, thế nhưng khoé mắt lại không ngừng chảy ra nước mắt, hắn không đành lòng nhìn dáng vẻ hai mắt phiếm hồng, nước mắt rưng rưng lại không chịu rơi xuống của Thanh Long.

Sau khi hít sâu mấy hơi, Đằng Xà nhìn thẳng vào Thanh Long, nhưng xuyên qua làn nước mắt hắn chỉ có thể mơ hồ trông thấy gương mặt của Thanh Long, hắn vội vàng nháy mắt một cái, khiến cho nước mắt xẹt qua đôi má.

18.

Đằng Xà vạn phần tham luyến giây phút này, hắn mắt cũng không nháy chăm chú nhìn Thanh Long, hy vọng có thể nhớ kỹ người đang mặt đầy nước mắt này, khắc sâu trong đầu, đưa vào trong trí nhớ của kiếp sau.

Cho dù, có lẽ hắn đã chẳng còn kiếp sau.

Rốt cuộc, Đằng Xà mạnh mẽ chống đỡ một hơi cuối cùng, lưu luyến lấy tay nhẹ nhàng mơn trớn cái trán, đôi mắt, mũi, bờ môi của Thanh Long.

"Ta còn, thích ngươi, đặc biệt, đặc biệt, thích ngươi..."

"Ta thích ngươi.."

"Đằng Xà!!!!"

"Đằng Xà, đừng ngủ nữa, Đằng Xà, hôm nay là sinh nhật của ta a, Đằng Xà..."

"Ngươi, ngươi không muốn cùng ta qua hết sinh nhật sao?"

Dù gào thét thống khổ đến mấy cũng không cách nào lay tỉnh Đằng Xà đã không còn khí tức, Thanh Long chỉ si ngốc ngồi đó, im lặng rơi lệ, ôm thân thể dần dần lạnh như băng của Đằng Xà không nhúc nhích.

"Đừng mà, đừng mà! Ngươi đừng đi! Không cần đi!!!"

Bỗng nhiên, thân thể Đằng Xà bốc lên hoả diễm, dù cho Thanh Long hao hết thần lực cũng không thể dập tắt, cuối cùng, kim quang lập loè, thân thể Đằng Xà hoá thành hư ảo, chỉ để lại một viên kim châu trôi nổi trước mặt Thanh Long.

Thanh Long vươn tay nắm lấy kim châu, chết lặng cắn nát môi dưới của mình, thời gian dần trôi qua, hắn nhắm nghiền hai mắt thúc dục thần lực.

Thì ra tự hủy nguyên thần lại đau như vậy, thế nhưng cái này còn không bằng một phần vạn thống khổ Đằng Xà phải chịu đựng, tiểu ngoan ngoãn của ta, đừng sợ, ta đến bồi ngươi đây, thượng bích lạc hạ hoàng tuyền, ta cũng sẽ không để ngươi phải cô đơn một mình.

"Thanh Long Thần Quân? Là tiểu tiên đã đến chậm rồi sao?"

19.

Thời gian trôi qua, vật đổi sao dời, thoáng chốc Thanh Long đã hạ phàm được sáu năm.

Trong sáu năm này, hắn đi khắp giang sơn thắng cảnh nhân gian, thăm thú các tiểu lâu cổ trấn, cố gắng nếm hết món ngon mỹ vị trên đời, thay Đằng Xà đi hết địa phương mà hắn hướng tới này.

Hai ngày trước, hắn nhận được thư của Đình Nô, đối phương nói tiểu tử nhà Chiến Thần đầy trăm ngày, bọn họ muốn tổ chức tiệc rượu chúc mừng, cố ý mời hắn tới chung vui.

Thanh Long xuất ra một viên kim châu, khẽ nói: "Nếu như ngươi vẫn còn, sợ là giờ phút này đã gấp đến độ trực tiếp cưỡi mây bay thẳng về Thiếu Dương ấy nhỉ?"

Sáu năm trước, Đằng Xà thân tử hồn tiêu, Thanh Long vốn tưởng rằng mình tự hủy nguyên thần là có thể cùng Đằng Xà song túc song phi, không nghĩ tới Tư Liên tiên tử chạy tới, dùng một lượng lớn đại địa chi lực một lần nữa chữa trị nguyên thần cho hắn.

Nàng nói: " Có lẽ Đằng Xà Thần Quân vẫn chưa chết, tiểu tiên có thể cảm nhận được trong hạt châu này có một tia nguyên thần của ngài ấy, rất yếu ớt, nhưng tiểu tiên có thể cảm nhận được."

"Tiểu tiên dùng đại địa chi lực bảo vệ ngài ấy, bảo đảm ngài ấy sẽ không tiêu tán, nhưng ngài phải đi tìm ngài ấy, đem toàn bộ nguyên thần của ngài ấy tìm về, sau đó tiểu tiên giúp ngài đắp lại thân thể cho ngài ấy, được không?"

Thanh Long dùng ánh mắt tràn đầy chờ mong nhìn nàng, hắn không thể tin được hỏi lại: "Thật sao? Có thật không? Đằng Xà, Đằng Xà còn có thể cứu sao?"

"Thật sự! Tiểu tiên là nữ nhi của Hậu Thổ đại thần, Tư Vu, tiểu tiên nhất định sẽ giúp ngài cứu ngài ấy, ngài phải tin tưởng tiểu tiên!" Tư Liên, không, ánh mắt Tư Vu đầy chân thành, nghiêm túc trả lời: "Đằng Xà là đệ tử của Nữ Oa đại thần, tiểu tiên và ngài ấy cũng coi như là đồng môn, hơn nữa thời điểm tiểu tiên làm Tư Liên tiên tử, hai người đã giúp đỡ tiểu tiên rất nhiều, lần này tiểu tiên nhất định sẽ giúp hai người!"

20.

Năm đầu tiên sau khi Đằng Xà chết, Thanh Long vẫn luôn chạy qua chạy lại giữa cửu trùng thiên cùng với hoàng tuyền tìm kiếm nguyên thần của Đằng Xà, chưa từng ngừng lại, nhưng ngay cả một tia nguyên thần của người nọ hắn cũng chẳng tìm được, hắn gấp đến nhanh hỏng mất, vẫn là Tư Vu nói cho hắn biết, Đằng Xà yêu thích nhân gian, thích náo nhiệt, khiến cho Thanh Long đang hoang mang chạy loạn khắp nơi lập tức hạ phàm tìm kiếm.

Vì vậy, hắn tới đây.

Những năm này, Thanh Long vẫn luôn dùng nguyên thần của mình nuôi dưỡng nguyên châu của Đằng Xà, phiên sơn đảo hải tìm kiếm khắp thế gian, bởi vì Tư Vu nói, nên hắn chưa từng nghĩ đến việc bỏ cuộc, hắn tin bản thân nhất định có thể tìm về được toàn bộ nguyên thần của Đằng Xà, mang người nọ về lại bên cạnh hắn.

Lúc Chử Toàn Cơ cùng Vũ Tư Phượng đại hôn Thanh Long cũng đến, mang theo quà chúc phúc của Đằng Xà, hắn tin rằng Đằng Xà nhất định rất muốn tự mình đến nhìn hôn lễ này, mặc dù bây giờ hắn không thể nhìn, bất quá cũng không sao, ta giúp ngươi nhìn.

Thời điểm tiểu Kim Xích điểu của Chử Toàn Cơ đầy tháng, Thanh Long đang ở nơi cực hàn phía Bắc, căn bản không về kịp, trùng hợp lần này hắn đang ở nơi cách phái Thiếu Dương không xa, dù thế nào cũng phải đi một chuyến mới được.

Lúc Thanh Long tới, tiểu gia hỏa kia đang bò qua bò lại trong đại điện Nhật Dương Phong, đụng phải chân hắn liền dừng lại, ngẩng đầu nhìn hắn sau đó nhếch miệng cười, nước miếng từ khoé miệng thi nhau chảy xuống, thậm chí tiểu gia hoả này còn túm vạt áo muốn trèo lên người hắn.

"Vật nhỏ này như thế nào vừa gặp người đã đòi ôm?" Thanh Long ôm lấy hắn đi về phía Chử Toàn Cơ.

"Cái gì gọi là vật nhỏ này? Đại danh của hắn là Vũ Nhuận Trạch, nhũ danh Thang Viên, đừng mở miệng ra là vật nhỏ này vật nhỏ nọ." Chử Toàn Cơ khinh bỉ nhìn Thanh Long, dùng trống bỏi trêu đùa tiểu hài tử ngoan ngoãn nhu thuận dị thường trong lòng hắn.

"Mưa thuận gió hòa, ân trạch bốn phương, vạn vật sinh sôi, phụ thân và Tư Phượng nói đây là điềm lành, con rồng thối độc thân mấy ngàn vạn năm tuổi lớn đầu óc lại không lớn như ngươi thì biết cái gì!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net