Chương 2: Rượu tiên xanh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Trên hòn đảo này đúng là không có gì đáng để ghé thăm."

-

Lộ Tịch cố đứng vững cho đến khi rời khỏi phòng tiệc, dáng người mảnh khảnh của cô trở nên mơ hồ lắc lư trước cửa phòng. Thẻ phòng cô thậm chí còn không cắm vào, không bật đèn rồi đi thẳng tới chỗ hành lý.

Cô không biết mình cảm thấy khó chịu ở đâu, cô chỉ muốn hút thuốc. Cố lục tung quần áo để tìm điếu thuốc lá có mùi bạc hà còn sót lại từ nửa tháng trước, nhưng mãi vẫn không tìm được.

Cuối cùng, Lộ Tịch cảm thấy khó thở, ôm đầu gối đứng dậy, đi đến nằm nghiêng trên ghế sô pha.

Như thể cô đã trải qua một giấc mơ, trán tựa vào chiếc gối mềm mại, hàng mi dài không che giấu được đôi mắt trống rỗng vô hồn của cô. Mọi thứ xảy ra trên đảo Nghi Lâm đều rất chân thực.

Quan trọng hơn, cô vô tình phát hiện ra ở một góc của chiếc gối có thêu tên Dung Già Lễ bằng hoa văn tối màu.

Rõ ràng người thuê trước đây của căn penthouse cao cấp nhìn ra biển này chính là anh.

Tâm trí hỗn loạn của Lộ Tịch ngay lập tức trở nên bình tĩnh. Cô tự ý thức mình không nên ở một nơi chứa đầy đồ đạc cá nhân của anh, cô đứng dậy không chút do dự nhấc điện thoại cố định gọi cho bộ phận chăm sóc khách hàng của khách sạn. Yêu cầu đổi lại phòng khách sạn bình thường trước đó.

"Chờ một chút, tôi sẽ xác nhận cho cô xem còn phòng không."

Sau khi nhân viên lễ tân nói xong, điện thoại trở nên im lặng trong nửa phút.

Đầu dây bên kia giường như đã đổi người, một giọng nam lịch sự và dịu dàng nói với cô.

"Xin lỗi, cô Lộ, không còn phòng trống."

"Phòng bình thường cũng được."

Lộ Tịch không quan tâm đến mình ngủ ở đâu, cô chỉ muốn rời khỏi căn phòng của Dung Già Lễ càng nhanh càng tốt.

Nhưng đối phương lại nói xin lỗi.

"Không còn phòng bình thường nữa."

Sau khi cúp máy, Lộ Tịch buông tay khỏi điện thoại cố định, đứng lặng một lúc. Tận dụng ánh trăng bên ngoài cửa sổ kính, cô hơi cúi xuống tìm chiếc điện thoại cá nhân. Những chiếc gối đã được trả về vị trí ban đầu, chiếc ghế sô pha rộng rãi nơi cô từng nằm cũng được sắp xếp gọn gàng không một vết nhăn.

Chuông cửa đột nhiên vang lên.

Cô chợt nghĩ mình nghe nhầm. Dẫu sao trước khi về phòng cô đã chào hỏi Phổ Mộc Minh, không có lí do gì ông ấy lại tìm đến đây, nhưng sau đó âm thanh lại vang lên. Trong không gian cực kỳ yên tĩnh này âm thanh đó trở nên thật chói tai.

Ai là người nhấn chuông?

Lộ Tịch sắc mặt trắng bệch, trong lòng có chút lo lắng cùng do dự. Tay chân cô tựa như bị kéo đến cứng đờ, sau năm tiếng chuông cửa, cô chậm rãi tiến về phía trước.

Khoảnh khắc cánh cửa mở ra.

Ánh sáng ngoài hành lang khiến lông mi cô run lên, nhưng cô có thể nhìn rõ người phục vụ khách sạn ngoài cửa.

"Cô Lộ, chiếc điện thoại di động cô làm rơi trong phòng tiệc."

Ngón tay của Lộ Tịch trắng bệch, co rúm lại, cô vẫn không nhúc nhích mà giữ chặt tay nắm cửa, lên tiếng hỏi: "Ai...bảo anh đưa cho tôi?"

"Một thư ký họ Lí đã tìm thấy nó. Anh ấy nói đó chắc chắn là đồ thất lạc của cô."

Thư ký Lí được người phục vụ khách sạn nhắc đến là ai. Lộ Tịch chưa bao giờ nhìn thấy anh ấy khi cô hoảng sợ rời khỏi bữa tối của các sếp lớn trong phòng tiệc Diêm Sơn. Sự lo lắng ban đầu đột nhiên biến mất, cô trở nên thoải mái hơn.

Đúng.

Ai cũng được ngoại trừ người đó, tuyệt đối không thể.

Lộ Tịch cúi đầu mỉm cười, nụ cười nhẹ thoáng qua, cuối cùng đưa tay xuống nhận lấy chiếc điện thoại.

"Cám ơn."

*

Căn phòng luôn tối tăm, như thể bị màn đêm dày đặc bên ngoài nuốt chửng. Lộ Tịch không ngủ trên chiếc giường cực lớn trong phòng ngủ chính, thậm chí còn cố gắng không chạm vào bất cứ thứ gì ở đây.

Đến nỗi ngày hôm sau khi An Hà đi vào, cô ấy suýt gọi cảnh sát vì không tìm thấy cô. May mắn thay, An Hà tìm thấy cô đang cuộn mình trong phòng tắm sau khi tìm khắp ngóc nghách của căn phòng. Cô ấy thở phào nhẹ nhõm, giữ giọng ở mức decibel vừa phải gọi.

"Tịch Tịch?"

Lộ Tịch cử động, sau đó vén chăn đáp.

"Hả?"

"Sao chị lại ngủ ở đây?"

An Hà lúc đầu còn tưởng rằng tối qua cô uống say, giờ đây mới nhìn chằm chằm vào Lộ Tịch. Mái tóc xõa xuống mắt cá chân, khuôn mặt trắng như tuyết nhưng không hề hốc hác, dù chỉ ngồi yên trong bồn tắm, vẻ đẹp của cô cũng có thể dễ dàng đánh đổ nhận thức của người thường.

Nhưng lúc này, cô giống như một tác phẩm điêu khắc bằng sứ tuyệt đẹp đứng sau tấm kính vuông trong bảo tàng nghệ thuật. Với vẻ ngoài thanh tú cùng đôi mắt trống rỗng, như thể giây tiếp theo Lộ Tịch sẽ tan ra khi cô ấy đưa tay lên chạm vào.

Im lặng hơn mười giây, cô bước ra khỏi bồn tắm, biết trợ lý luôn tận tâm với cuộc sống hàng ngày của cô, đương nhiên sẽ không nói ra sự thật, cô chỉ hỏi.

"Bữa sáng trong khách sạn là món gì vậy?"

Đúng như dự đoán, An Hà không tiếp tục hỏi:

"Chị đói à? Quản gia đã chuẩn bị sẵn bữa sáng kiểu Trung Quốc để trong phòng ăn. Anh Phổ đã hẹn trước với chị trong nửa tiếng nữa để nói về việc người đại diện."

"Được rồi."

Suy nghĩ của Lộ Tịch hoàn toàn bình tĩnh lại sau một đêm mưa. Cô tắm rửa đơn giản rồi ngồi vào bàn ăn, từ từ ăn cháo hải sản, cùng với biển xanh thẳm và khung cảnh của toàn bộ hòn đảo phía sau.

An Hà ở trong phòng khách, lấy điện thoại di động ra để báo cáo chi tiết chuyến đi từ xa cho Trần Phong Nghi.

Cho đến khi có tiếng chuông cửa.

An Hà chạy ra mở cửa, chưa đầy hai giây giọng nói đã vang lên.

"Là anh Phổ đến."

Phổ Mộc Minh và Lộ Tịch không quen biết. Trong những năm đầu anh ấy khởi động dự án từ thiện "Sơn Hải" và bốn năm tiếp theo luôn có một tài khoản ẩn danh luôn quyên góp cho quỹ. Cho đến khi anh ấy có ý định tổ chức buổi tiệc từ thiện từ cuối năm ngoái, dựa vào các mối quan hệ của mình, mời tất cả những người nổi tiếng trong giới giải trí tới, vô tình phát hiện tài khoản ẩn danh này và của Lộ Tịch giống như nhau.

Thật trùng hợp, anh ấy lại biết cô sinh ra trên đảo Nghi Lâm.

Vậy nên anh ấy đặc biệt chú ý đến Lộ Tịch.

Vừa bước vào cửa, Phổ Mộc Minh lần đầu tiên nhìn thấy cách bài trí sang trọng của căn phòng nhìn ra biển trên tầng áp mái rồi thốt lên.

"Từ đây nhìn ra biển thật tuyệt."

Khi Lộ Tịch ngẩng đầu lên, anh ấy lập tức đề cập đến vấn đề này.

"Nhân tiện, về việc cô đại diện Dự án Sơn Hải, sếp lớn của tôi muốn gặp cô."

Sau khi nghe những lời đầu tiên, các đốt ngón tay cầm chiếc thìa sứ chói lóa của Lộ Tịch dừng lại một chút, lúc bỏ xuống, cô thản nhiên ngước mắt lên và hỏi với vẻ nghi ngờ.

"Gặp tôi?"

"Đây là lần đầu tiên kể từ khi quỹ thành có người nổi tiếng làm đại diện. Vậy nên sếp của tôi cần gặp cô trước."

Phổ Mộc Minh không quá để tâm đến việc tiếc lộ danh tính vị cấp trên đó của minh, anh ta mơ hồi nói.

"Thật tình cờ, người đó ... lại có mặt trên hòn đảo này."

Khi quỹ từ thiện chi ra hàng trăm triệu để cải tạo môi trường sinh thái trên hòn đảo này, một số người đã thầm suy đoán chủ nhân đằng sau nó.

Sau này anh ấy cố tình đào sâu hơn về vấn đề này.

Người ta đồn đại số tiền quyên góp đó đến từ một gia tộc quyền quý ở Tứ Thành. Danh tính cùng xuất thân của người này còn dữ dội hơn cả những gia tộc có quyền lực khác.

Lộ Tịch hiểu.

Cho dù mục tiêu của cô chỉ đơn thuần đóng góp cho đảo Nghi Lâm cũng phải xem vận may của cô có lọt vào mắt xanh của ông lớn kia không.

Thế nhưng, điều cô không ngờ chính là gặp lại Dung Già Lễ sớm như vậy.

Nhà hàng cao cấp của khách sạn vào buổi trưa không đông khách, được trang trí rất đẹp, theo sự dẫn dắt của người phục vụ, cô đi đến chỗ ngồi gần cửa sổ đối diện nhìn ra biển. Giây phút cô xuất hiện đã nhìn thấy Dung Già Lễ đang ngồi ở phía đó. So với tối qua, hôm nay anh chỉ mặc một bộ vest màu xám đen đơn giản, nhưng ánh nắng chiếu vào khiến anh trông lạnh lùng và sang trọng hơn.

Dung Già Lễ chỉ lặng lẽ ngồi trên ghế, các bàn ăn xung quanh đều đã được dọn sạch. Lộ Tịch chậm rãi bước qua, đến nước này cô không thể trốn tránh hiện thực trước mắt này.

Lần này sẽ không đơn giản như đêm qua, cô không thể dễ dàng bỏ đi được nữa.

Lộ Tịch cảm thấy may mắn vì ở đây có thêm một nhân viên phục vụ khác ngoài hai người. Cô nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc ghế đối diện anh, cụp mắt xuống, ngón tay lướt trên những hoa văn tinh tế của thực đơn và gọi vài món. Sau một hồi, khi cô ngẩng đầu lên, phát hiện Dung Già Lễ vẫn đang yên lặng nhìn chằm chằm vào mình.

Ánh sáng trong nhà hàng cao cấp quả nhiên khác biệt, sáng chói đến mức khiến cô có thể nhìn rõ khuôn mặt của đối phương.

Dung Già Lễ khẽ liếc qua khuôn mặt của Lộ Tịch, dường như cô vẫn không thay đổi. Cô vẫn xinh đẹp đầy dối gian như thế, thậm chí có thể dùng khuôn mặt để lừa gạt cầu xin sự tha thứ từ anh. Cô vẫn mang chiếc váy trắng dài đến mắt cá chân, khiến khuôn mặt vốn dĩ luôn trắng bệch vì gầy của cô trở nên nổi bật hơn. Trong mắt anh, tấm lưng thon thả dựa vào ghế của cô đặc biệt trở nên gầy hơn.

Chờ đến khi người phục vụ đem đồ ăn lên hết, Dung Già Lễ lên tiếng trước, giọng điệu và vẻ mặt rất thản nhiên.

"Sao em không nói gì?"

Hoàn toàn khác với vẻ mặt coi thường người khác trong phòng tiệc tối qua.

Lộ Tịch im lặng một lát, lời mở đầu ấp ủ trong lòng lúc này hoàn toàn vô dụng. Đôi mi cong cong của cô hạ xuống để tránh tầm mắt của anh. Tốn một lúc, cô mới từ từ lên tiếng.

"Anh Dung."

"Anh Dung?"

Chỉ là một cách gọi bình thường, nhưng Dung Già Lễ lại đặc biệt thấy hứng thú, thấp giọng lặp đi lặp lại hai từ này trong miệng, giọng nói lại trở nên lạnh lùng.

"Cô Lộ là người cao quý như vậy, hiển nhiên đã quên mất tôi là ai rồi!"

Lộ Tịch dù có cố gắng phủi sạch mối quan hệ của cả hai từ đêm qua đến giờ, nhưng đối với anh điều này chỉ như một vở kịch, anh chỉ cần nói vài câu đã phá hỏng vở kịch cô cất công dàn dựng.

Nếu đã vậy, cô cũng không cần thiết giả vờ như không quen biết anh nữa, cô nói.

"Xin lỗi."

Sau đó cô lại chuyển chủ đề như thể không có chuyện gì xảy ra.

"Em chỉ không ngờ anh lại là ông chủ của quỹ từ thiện Nghi Lâm những năm qua."

Cô vô thức muốn cảm ơn Dung Già Lễ đã giải cứu môi trường sinh thái của hòn đảo này, tuy nhiên, lời nói đến môi lại không thể phát ra.

Tưởng chừng chỉ là một lời cảm ơn thông thường và đầy lịch sự nhưng lại gợi lên quá khứ mà cô không muốn nhắc đến.

Ngược lại, Dung Già Lễ không tính buông tha cho cô, anh thản nhiên hỏi.

"Mấy năm qua em từng quay lại đây sao?" 

"Đã bảy năm rồi chưa trở lại."

Chính xác thì phải là 2669 ngày, 230.620.000 giây. Đã hơn hai nghìn ngày đêm cô chẳng dám đặt chân lên hòn đảo và cũng từng đó thời gian cô chưa từng gặp lại Dung Già Lễ. Trong những năm qua, cô không tìm thấy anh ở đâu, anh dường như bốc hơi khỏi thế gian rộng lớn này.

Lộ Tịch cuối cùng cũng chịu ngẩng đầu lên, đôi mắt đen nhánh trên khuôn mặt trắng như tuyết vô tình nhìn người đàn ông đẹp trai trước mặt. Anh liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay, đột nhiên chậm rãi hỏi.

"Lần này em không đi dạo xung quanh hòn đảo sao?"

Lộ Tịch nói rất nhẹ giọng.

"Không có gì...để xem."

"Ừ."

Dung Già Lễ lại mỉm cười, nhưng giọng nói lại trở nên nhỏ hơn một chút.

"Trên hòn đảo này đúng là không có gì đáng để ghé thăm."

Cô và anh đều im lặng.

Lộ Tịch dừng một chút, đột nhiên đổi chủ đề.

"Về việc người đại diện..."

"Phổ Mộc Minh sẽ cùng em xử lí mọi chuyện"

Dung Già Lễ mời cô đến đây như một cuộc gặp này ôn lại chuyện cũ, không hỏi quá nhiều đến chuyện làm ăn. Có lẽ đối với địa vị hiện tại của anh, đại ngôn của một minh tinh nhỏ như cô không quá quan trọng.

Lộ Tịch hiểu rõ sự khác biệt địa vị giữa họ, bây giờ không còn là bảy năm trước. Cô không thể phản bác gì.

May mắn thay, bầu không khí ngượng ngùng của cuộc hội ngộ không kéo dài được bao lâu, một thư ký trẻ tuổi từ bên ngoài nhà hàng chậm rãi bước vào và cẩn nhắc nhở Dung Già Lễ về lịch trình rời đảo sắp tới của anh.

Còn lại năm phút.

Dung Già Lễ không trả lời mà chỉ nhìn cô vị trí cách chiếc bàn đó không xa.

Sau khi Dung Già Lễ rời đi.

Ba phút sau có tiếng bước chân từ bên trái truyền đến, Lộ Tịch vẫn đang ngồi thẳng, ngẩng đầu nhìn thấy người phục vụ đi tới, trên mặt nở nụ cười rồi lịch sự hỏi cô.

"Xin chào, tôi thấy cô vẫn chưa đụng đũa. Có phải đồ ăn của nhà hàng không hợp ý cô chăng?"

"Không."

"Cô có muốn tôi chuẩn bị một vài món tráng miệng không?"

Lộ Tịch nhìn sang một bên, trước mắt cô là màu xanh của đại dương, phản chiếu lên đôi mắt trong trẻo của cô. Cô nhẹ nhàng hỏi.

"Có rượu tiên xanh không?"

Người phục vụ ngạc nhiên nhắc nhở.

"Có, thưa cô. Tuy nhiên mùi vị của loại rượu này rất nồng và đắng."

"Cho tôi ba cốc, cảm ơn."

_

Absinthe Fairy (còn được gọi là Rượu Tiên Xanh) là một loại rượu mạnh được làm từ thực vật hoang dã, trong đó có cây hoắc hương và hoa cúc Artemisia Absinthium.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net