bánh mì nướng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ăn cơm thôi ăn cơm thôi. Mọi người hôm nay đã luyện tập vất vả rồi , nghỉ ngơi một lát ăn cơm trưa đi." Bá Viễn lớn giọng hô với các thành viên vẫn đang chuyên chú luyện vũ đạo trong phòng tập.

"Em vẫn như vậy nhé, một phần salad, một ly cà phê." Châu Kha Vũ híp mắt miễn cưỡng nói. Hôm qua 3 giờ sáng mới tan làm, sáng sớm chưa đến 8 giờ đã bị thành viên cùng nhóm đánh thức, lại tiếp tục luyện tập vũ đạo thêm vài lần, lúc này Châu Kha Vũ đã có chút không chống đỡ nổi. Nhưng trời sinh vốn không phải là người hay thể hiện ra mặt, vậy nên ở cạnh đồng đội hắn cũng không tỏ ra có gì khác biệt.

"Oa, món này thơm quá ~ Nhìn thật là ngon, em muốn ăn cái này ~" Tiểu Cửu chớp chớp đôi mắt sũng nước, bám tay Bá Viễn làm nũng.

"Tiểu Cửu, không phải hôm qua em vừa ăn 4 bát mì hoành thánh sao, hôm nay vẫn còn muốn ăn đồ nhiều calories nữa hả?" Bá Viễn trêu đùa chọt chọt bên má phính của Tiểu Cửu. "Em đúng là thích ăn thật đấy."

Có lẽ bị mùi hương của đồ ăn hấp dẫn, Châu Kha Vũ nặng nề nâng mắt nhìn về phía Tiểu Cửu cùng Bá Viễn. Lúc này, Tiểu Cửu đang rất nghiêm túc cùng Bá Viễn thương lượng. "Ca, chỉ lần này thôi, ăn bánh mì nướng 1 lần cũng không béo đâu nha ~ Em sẽ ăn salad như Kha Vũ vào buổi tối, có được không ~ Đi mà ca, cho em nhé ~"

Châu Kha Vũ vốn đã bị khẩu âm ngọng nghịu manh manh của Tiểu Cửu chọc cho mềm lòng, lại nghe thấy đối phương cue mình liền thuận gió đẩy thuyền nói với Bá Viễn: "Viễn ca, anh cho anh ấy ăn đi. Không phải dạo này các chị Mứt Dâu luôn than thở Tiểu Cửu gầy quá, phải ăn nhiều một chút sao. Anh cũng cho em thêm một phần bánh mì nướng đi, mùi thật thơm."

"Được rồi, Tiểu Cửu, em giúp anh lấy cho Kha Vũ một phần đi." Bá Viễn nở nụ cười của một người cha già, anh cũng thật hết cách mà.

"Được nha ~" Tiểu Cửu nhận lấy bánh mì nướng, hào hứng chạy về phía Châu Kha Vũ, "Cho em này ~ Chúng ta cùng nhau ăn đi ~"

Châu Kha Vũ đã nhìn theo Tiểu Cửu từ xa, thấy đôi mắt của anh vì cười mà cong thành hình trăng khuyết, vui vẻ tựa như thỏ nhỏ được ăn cà rốt, liền không tự chủ mà nở nụ cười. "Thật là đáng yêu, muốn cắn thử một miếng quá."

Châu Kha Vũ cũng thật không thể hiểu nổi bản thân, tại sao lại nghĩ gì nói đấy như vậy. Lại còn là trước mặt Tiểu Cửu nữa chứ, đã vậy lúc này anh còn ghé sát lại, cách hắn chỉ còn khoảng một nắm tay.

"Kha Vũ ~ Kha Vũ ~ Em đang nghĩ gì vậy, em nói ai đáng yêu nha? Là anh sao?" Tiểu Cửu nhìn thẳng vào mắt Châu Kha Vũ, câu hỏi của đối phương như khơi lên gợn sóng trong trái tim hắn, khiến hắn bất giác mà hơi đỏ mặt.

"Không có, không có. Em đang nói cái bánh mì nướng này, thật là đáng yêu."

"Ồ ~ Anh còn tưởng em đang nói anh đó ~"

"Đồ ngốc, anh có thể ăn được không?"

"Anh có thể ăn nha ~ Anh có thể ăn nhiều lắm ~" Tiểu Cửu bày ra dáng vẻ kiêu ngạo trả lời, trên mặt thiếu điều in 4 chữ "Mau khen anh đi".

Châu Kha Vũ bị Tiểu Cửu chọc cười, vội vàng giải thích với anh: "Tiểu Cửu, trong ngữ cảnh này "có thể ăn" có nghĩa là "anh mau ăn đi" đó, không phải đang nói về một loại năng lực đâu."

"Ra là vậy nha ~ Tiếng Trung thật là khó, nhưng nếu Kha Vũ dạy anh nhiều lần, anh nhất định sẽ tiến bộ thật nhanh ~"

Châu Kha Vũ chợt nghĩ đến điều mà trước đó hắn từng nói, cho dù Tiểu Cửu có lặp đi lặp lại một câu hỏi 10 lần hay 50 lần đi chăng nữa, hắn vẫn sẽ kiên nhẫn mà giải thích cho anh. Châu Kha Vũ thật sự rất ích kỷ, hắn chỉ muốn bản thân là người duy nhất mà Tiểu Cửu tìm đến mỗi khi anh có điều thắc mắc, hắn không ngại giải đáp mọi thứ cho anh đâu. Đáng tiếc bé ngốc kia lại có mối quan hệ cực kì tốt với mọi người, gặp ai cũng đều hihi haha mà ôm một cái. Càng nghĩ Châu Kha Vũ lại càng thấy chua xót cho bản thân.

"Kha Vũ, sao em lại ngẩn người ra như vậy, hôm qua vẫn chưa nghỉ ngơi đủ sao? Mắt em sưng lên rồi kìa." Tiểu Cửu ngồi xuống cạnh Châu Kha Vũ, tay nâng đôi má phính nghiêng đầu hỏi hắn.

"Không lẽ bài hát mà em đang nghe rất hay sao, em nghe đến mê mẩn luôn rồi kìa ~" Tiểu Cửu nghịch ngợm tiến đến tháo một bên tai nghe của Châu Kha Vũ xuống rồi đeo lên. "Anh chỉ muốn làm mặt trời của em, là vầng thái dương của em. Ở sâu trong trái tim em, ở nơi tận cùng của tấm lòng..." Giai điệu quen thuộc này... Châu Kha Vũ đang nghe bài hát của anh!

Châu Kha Vũ bị hành động của Tiểu Cửu làm cho bất ngờ nhưng cũng lập tức trấn tĩnh lại. Hắn định giải thích với anh một chút, lại phát hiện khuôn mặt của Tiểu Cửu đã đỏ bừng từ bao giờ, tay nhỏ vân vê góc áo. So với bộ dáng khúc khích cười như thỏ nhỏ lúc nãy thật khác biệt, nhưng thật sự vẫn rất đáng yêu.

"Em muốn học tập kĩ năng hát của anh một chút, nốt cao cuối cùng đó thật sự rất tuyệt vời." Châu Kha Vũ giả vờ điềm tĩnh nói. Dù sao cũng chỉ có hắn mới biết bài hát này luôn ở trong list nhạc hàng ngày của mình. Giọng hát ấy như có thể chữa lành Châu Kha Vũ vậy, bao phiền muộn hàng ngày đều dễ dàng bị xua tan đi mất. Tuy Tiểu Cửu nói rằng ca khúc ấy là tâm tư mà anh dành tặng cho Mứt Dâu, Châu Kha Vũ vẫn hy vọng ca khúc ấy chỉ dành cho mình hắn, là vầng thái dương của riêng hắn mà thôi.

"Nhưng lúc đó anh hát không được tốt, anh đã làm các Mứt Dâu phải thất vọng rồi." Ánh mắt Tiểu Cửu tràn đầy cảm giác mất mát.

"Nine, anh đừng có nghĩ như vậy, ai cũng có lúc phạm phải sai lầm mà. Huống hồ lần đó anh cũng đã xử lý rất tốt, nốt cao cuối bài đó thực sự rất hoàn mỹ. Hơn nữa các chị Mứt Dâu cũng rất thương anh mà, họ sẽ luôn ở bên ủng hộ anh thôi." Châu Kha Vũ khẽ chạm vai anh, trộm nghĩ nếu vậy hẳn bản thân hắn chính là Mứt Dâu lớn nhất đi.

"Được rồi ~ Anh sẽ cố gắng luyện tập thật tốt để có thể trình diễn một cách hoàn hảo!"

"Anh đã tiến bộ rất nhiều rồi. Lần anh hát acapella trên buổi phát sóng trực tiếp đó thực sự nghe rất hay."

"A ~ Vậy là em đã xem buổi phát sóng trực tiếp đó của anh rồi sao ~" Tiểu Cửu lại một lần nữa cười rộ lên như thỏ con. Hàng lông mi dài khẽ chớp, tựa như cọ vào trái tim Châu Kha Vũ vậy, thật ngứa.

Lúc này Châu Kha Vũ mới ý thức được mình vừa lỡ miệng, chẳng biết phải giải thích như nào hắn liền ấp úng nói: "Chỉ, chỉ là nhìn qua một chút thôi. Em ăn bánh mì nướng đây, để lâu sẽ nguội mất." Nói xong, Châu Kha Vũ liền cắn một miếng bánh mì, vị mằn mặn của thịt xông khói kết hợp với sự béo ngậy của trứng và phô mai đúng là mỹ vị. Không hiểu sao hắn lại chợt nhớ đến nụ cười nghịch ngợm của Tiểu Cửu.

"Không được Daniel ~ Chúng ta phải chụp ảnh trước ~" Tiểu Cửu vội vàng kéo bàn tay còn đang cầm bánh của Châu Kha Vũ. Tháng này anh đang phải "chuyển nhà", các Mứt Dâu vẫn luôn mong chờ anh đăng ảnh để tương tác. Tiểu Cửu cũng vì vậy mà dưỡng thành thói quen ghi lại cuộc sống hàng ngày của chính mình. Hôm nay anh lại còn cùng em trai tốt Kha Vũ ăn bánh mì nướng, sao có thể bỏ lỡ cơ hội này được chứ.

"1,2,3, chụp được rồi, chúng ta cùng nhau ăn đi ~"

"Tiểu ngốc nghếch, bánh mì nướng cũng không thể cười, anh đếm 123 làm gì chứ."

"Anh sợ em không chờ được mà ăn hết luôn, vậy thì anh không thể chia sẻ khoảnh khắc tốt đẹp này với Mứt Dâu được nha ~"

"Em cũng đâu có vội vàng như vậy. Anh lúc nào cũng luôn miệng Mứt Dâu Mứt Dâu, em chưa thấy ai chiều hư người hâm mộ như anh luôn đó."

"Mứt Dâu của anh là tuyệt vời nhất thế giới, anh đương nhiên phải nuông chiều họ rồi. Tôi chỉ muốn cho bạn sự cưng chiều, như vậy liệu có tính là tình yêu ~"

Tiểu Cửu chính là như vậy, mỗi khi vui vẻ sẽ khẽ ngâm nga vài bài hát. Giọng hát dày nhưng lại rất hợp với những khúc tình ca đầy da diết như rót vào lòng Châu Kha Vũ một dòng nước ấm áp vậy. Quả nhiên, giọng hát của anh chính là liều thuốc đặc biệt dành cho hắn.

Cơm nước xong, Tiểu Cửu liền cầm điện thoại bắt đầu "kinh doanh": "Không, biết, gọi, là, gì, nhưng, ăn, rất, ngon! @ChâuKhaVũ ~ Không được quên hashtag nữa ~ Ok, gửi đi ~" Tiểu Cửu vừa gõ chữ vừa đọc thành tiếng, tựa như em bé mới bi bô học nói vậy. Thanh âm cuối lên cao manh tới mức có thể bức chết Châu Kha Vũ ngay tại chỗ.

"Tiểu Cửu, em ngồi ngay bên cạnh anh mà, sao anh không trực tiếp hỏi em, làm bộ làm tịch."

"Làm bộ làm tịch có nghĩa là gì vậy ~ Vậy món này gọi là gì nha?"

"Làm bộ làm tịch có nghĩa là phi, thường, khả, ái. Còn món này gọi là bánh mì nướng, rất nhiều calories nha."

"Vậy hôm nay anh phải luyện vũ đạo lâu hơn một chút rồi ~ Nếu không sẽ có bụng mỡ ~"

"Nếu em mà béo lên thì là tại anh đấy nhé ~"

"Chúng ta cùng nhau nhảy đi, em dạy anh được không ~ Lần trước anh có nhìn em nhảy rồi, siêu đẹp trai ~" Tiểu Cửu nắm góc áo Châu Kha Vũ làm nũng.

"Được được được, em dạy anh, em dạy anh." Châu Kha Vũ xoa đầu mềm của Tiểu Cửu. "Sau đó anh phải quay video nhảy đôi với em đó."

"Được thôi, một lời đã định ~"

Em muốn trong video của anh luôn chỉ có mình em, trong mắt anh chỉ có mình em, trong tâm trí anh cũng chỉ có mình em, Nine.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net