Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay, thứ hai, đã hai tuần bốn ngày kể từ khi Tả Thanh Đồng đưa tôi về nhà. Sáng sớm không kịp ăn sáng, tôi tức tốc chạy đến trường. Ai kêu tôi chơi game cả đêm chứ? Nếu hỏi tôi đó là game gì, thì là trên 4399 " Heroes of Jin Yong ". Tiền của tôi đã tiêu hết vào nó, từ nay về sau không dám chạm vào nó lần nào nữa, đúng là trò chơi có hại.

Chạy nhanh đến lớp học, tôi thấy một người bạn thân khác – Bạch Thông, không phải Bạch Hành, mà là Thông. Cậu ấy tốt bụng lấy cho tôi một chiếc bánh khá đắt, cái này trị giá 22 nhân dân tệ lận. Bên trong có hai quả trứng, thịt thăn, thịt ba chỉ, nói chung là rất đầy đủ. Vừa chuẩn bị cắn xuống, Thông Thông lại thọc tôi một cái, đang chuẩn bị thưởng thức tôi bất mãn, lẩm bẩm nói: "Làm gì vậy, đã cho tớ rồi không trả lại cậu đâu, của tớ, là của tớ." Nhưng cậu ấy không nhìn tôi, mà lại nhìn về phía sau lưng, tôi nhìn theo tay bất giác đánh rới chiếc bánh xuống bàn, là Tả Thanh Đồng.

"Xin chào, bạn học, tôi là giáo viên tiếng Anh mới đến, lần đầu gặp mặt, rất mong được đồng hành cùng em." Cô cười nói.

" A, dạ, mong được cô chiếu cố."

"Bạn học này, đi học không được ăn trong lớp" cô nhẹ nhàng nói.

Cô đột nhiên thay đổi giộng điệu, nghiêm túc nói: "Mau vứt đi, còn chờ tôi giúp em sao?"

" Vâng, em vứt ngay đây." Mặt cô biến sắc cũng thật nhanh quá đó.

Cô tiến lên bục giảng viết xuống tên của mình — Tả Thanh Đồng, còn không khỏi bày ra vẻ mặt cảm thán mình viết thật là đẹp mắt.

"Trước kia, mặc kệ bạn có như thế nào, môn tôi có thể không nghe, không tới. Chỉ cần thi đậu là tôi không nói gì. Tuy nhiên, tuyệt đối không thể ăn vặt, còn hay gọi là bửa sáng, sẽ khiến lớp học đầy mùi lạ." Có cảm giác như cô đang nhìn tôi mà nói, thật là cảm thấy ớn lạnh sóng lưng.

Cuối cùng khi tan học, tôi kéo Bạch Thông chạy ra, lại nghe thấy âm thanh.

"Bạn học Bộ Thất, ở lại một lúc." Nghe đến đây lòng tôi cười khổ.

"Tả tiểu thư, không không, cô Tả, em sai rồi."

"Tôi đã hỏi em đâu, liền nhận sai rồi à, cũng biết giác ngộ đấy." Cô cười nói.

Nhìn cô tươi cười, tôi không tự giác nhìn chằm chằm cô đến phát ngốc.

"Em đứng xa như vậy làm gì?" Cô hỏi.

"Dạ?"

"Tôi đã bảo em phải lắng nghe khi người khác nói chuyện." Cô ấy chậm rãi đi về phía tôi.

"Dạ." Mỗi lần cùng cô nói chuyện, tôi đều cảm thấy chỉ số IQ của mình bị âm.

"Cô Tả, không có việc thì gì em đi trước đây."

"Đi vội vậy sao? Vào lớp học đầu tiên của tôi, em đã ăn trong lớp. Vốn tưởng rằng em rất ngoan ngoãn, xem ra là không được rồi." Cô thở dài.

"Em xin lỗi, về sau sẽ không vậy nữa." Tôi lo lắng không thể giải thích được.

"Tôi nói đùa đấy, sao em lại căng thẳng vậy ?" Vừa nói, cô ấy vừa chạm vào đầu tôi.

Trái tim tôi bắt đầu đập nhanh hơn, tôi lo lắng và không biết tại sao, nhiều năm rồi không có loại cảm giác như này. Đó như là ánh sáng trong bóng tối, thật ấm áp.

"Đi thôi, tôi dẫn em mua lại chiếc bánh khác thay chiếc bánh vừa nảy"

"Dạ được." Tôi nhìn cô với đôi mắt sáng ngời khi nghe thấy được cô mua bánh.

"Em muốn mua ở bên trái cổng trường. Chỗ đó có rất nhiều món."

"Được."

"Em còn muốn mua một cốc trà sữa thật lớn, không đúng là siêu lớn."

"Được thôi"

"Vì cô đã bắt em ném chiếc bánh siêu ngon đó, nên em muốn mua lại cái đó. Mà thôi không được em phải bắt cô đền cái cao cấp hơn, em lấy cái đắt nhất 44 tệ."

"Không cho, tôi chỉ có 5 tệ, em được một tắc lại muốn tiến thêm một thước đó à"

"Đừng mà, em muốn cái bánh cao cấp đó."

"Vậy thì trà sữa không còn nữa đó nhe."

"Em muốn cái......"

"Em muốn nữa là không còn 5 tệ nữa đó ."

"Ò." Tôi nhún vai đáp lại.

Sau đó tôi vui vẻ mỉm cười nhìn chủ tiệm làm chiếc bánh và trà sữa.

"Cô gái, của cô đây." Chủ tiệm đưa cho cô.

"Của em đây."

"Đúng là nhanh thật, cô à chúng ta đi thôi." Tôi không ngần ngại gì mà cầm ly trà sữa uống một ngụm thật lớn. Sau đó vội vàng nhổ ra, đúng là lâu rồi không uống, quên mất nhiệt độ của nó rất nóng. Tôi dậm chân vì đau.

"Đừng nhúc nhích, để tôi xem."

Lúc này đây cơ thể tôi nằm ngoài kiểm soát.

"Tôi nói lại lần nữa, đừng nhúc nhích." Giọng nói lạnh lùng thậm chí còn hạ thấp nhiệt độ trong miệng.

"Mở miệng ra".

"A" Tôi ngoan ngoãn mở miệng, cô nhìn vào và nói.

"Không sao, có vài vết bỏng nhỏ, sẽ hơi khó chịu. Ngoài đường nhiều người như vậy, không biết chú ý gì hết."

"Tại cô không bị bỏng đó thôi." Tôi ấm ức nói.

"Do em không cẩn thận, lại còn trả treo nữa à." Lại là giọng điệu nghiêm túc đó.

"Không phải, là do em ." Ủ rũ nói.

"Đi thôi, đợi nguội rồi mới uống." Cô cầm lấy ly trà sữa, nắm tay tôi đi về phía trước. Ngay lúc đó, tôi giống như đứa trẻ mắc lỗi đi theo sau.

Dưới gốc cây cổ thụ gần thư viện trường học, có hai bóng người đang ngồi, một người cầm trà sữa, một người dựa lưng vào gốc cây ăn bánh nướng, tôi nhìn chằm chằm ly trà sữa trên tay người đối diện.

"Em có thể uống được không? Khô cổ quá." Tôi thận trọng hỏi.

"Đây" cô nói và đưa ly trà sữa trên tay.

Theo kinh nghiệm vừa nảy, tôi nhấp một ngụm đầu tiên, tiếp theo là năm ngụm liên tiếp, qua sang thấy cô đang tủm tỉm nhìn mình.

"Trông em giống như một đứa trẻ," cô nói nhẹ nhàng.

Không để ý ly trà sữa trên tay, tôi vô thức đáp "Hả?"

Sau đó bụng tôi đau nhói, như có một bàn tay, không đó là móng vuốt đang véo vào bụng tôi.

"Đau, đau quá, cô buông em ra" vặn vẹo thân thể

"Tôi đã nói em bao nhiêu lần rồi, phải lắng nghe người khác nói."

Tôi nghe xong lời nói, một tay cầm trà sữa, một tay cầm bánh không dám động đậy, đành phải chịu đựng cơn đau trong bụng. Ngơ ngác nhìn cô, một lúc lâu sau cuối cùng cô cũng thả cái bụng nhỏ của mình ra. Tôi vội vàng bỏ đồ trên tay xuống, vén áo lên nhìn cái bụng đáng thương của mình đỏ ửng hơi tím, muốn xoa nhưng nghe "Bốp" một tiếng đập vào tay. Tôi mắt to nhìn chằm chằm vào cô.

"Nhìn cái gì mà nhìn, không cho xoa." Cô trừng mắt nhìn lại.

Cảm thấy ấm ức, tôi cúi đầu im lặng ăn bữa sáng của mình.

Đột nhiên có một bàn tay đặt lên bụng xoa nhẹ. "Không đau nữa, đúng là một đứa trẻ mà, mặc quá ít lần sau nhớ mặc nhiều vào."

"Ồ", tôi cúi đầu đáp sợ cô nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của mình, trừ Cơm Nắm và Bạch Thông ra đã lâu không có ai đối xử tốt với tôi như vậy. Đây là một thứ tình cảm khác với tình bạn, nó đang dần nuôi dưỡng trái tim vốn đã bị tổn thương của tôi.

"Tại sao vẫn cúi đầu xuống? Lần sau tôi sẽ không véo nữa. Sao lại khóc rồi đứa trẻ này" Cô ấy trêu ghẹo.

"Em, em không có. Là do mắt của em quá căng thôi."

Cứ như vậy, tôi chập chạp ăn bánh, chỉ sợ thời gian như vậy sẽ trôi qua trong nháy mắt.

Sau lần đó, tôi đã còn không liên lạc với cô trong nhiều ngày, tôi có học trong lớp cô hai lần nhưng không gặp mặt. Đôi lúc tôi vô thức nghĩ đến cảnh tượng dưới gốc cây ngày hôm đó, tôi bất giác mỉm cười khiến Bạch Thông nghĩ rằng tôi đang yêu một anh chàng đẹp trai nào đó làm tôi tức điên lên. QQ vang lên, tôi kiểm tra thì ra tôi đã bị đuổi khỏi một nhóm nào đó vì lâu ngày không nói chuyện, đúng là tôi lặn sâu trong nhóm thật. Tôi lại gia nhập một nhóm F/F mang tên "Thanh xuân của ai không mê mang", mỗi lần tôi chỉ tham gia một nhóm để tránh gặp phiền phức và bị lộ thông tin. Khi vào cần phải xác minh bằng giọng nói, tôi đã vượt qua xác minh bằng vài câu nói tùy tiện, trưởng nhóm giục tôi giới thiệu bạn thân và kết bạn với mọi nười. Dựa vào miệng lưỡi khéo léo tôi đã dễ dàng hòa nhập. QQ của tôi là " Bộ Bộ", dù vào không lâu nhưng trong nhóm ai cũng biết tôi, thật ra tôi không giỏi ăn nói chỉ là trong thế giới ảo tôi mới bộc lộ khả năng giao tiếp tiềm ẩn của mình, điều này không phù hợp với phong cách vẽ tranh nổi tiếng trên QQ của tôi chút nào.

........

"Các bạn sinh viên, chúng ta có một hoạt động viết bảng tin Tiếng Anh. Các bạn muốn tham gia hãy giơ tay, tôi sẽ đếm số người." Cô Tả nhẹ nhàng nói trên bục giảng.

Nhìn xung quanh, chỉ có hai ba người giơ tay, đây là không giữ thể diện cho cô rồi, trong tích tắc tôi giơ tay cao lên nhân tiện kéo tay Bạch Thông giơ theo. Cậu ấy vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra, tôi nói dối với cậu ấy giơ tay ăn cơm trưa, hai mắt cậu ấy sáng trừng lên mạnh dạn giơ cao theo. Nhìn bộ dạng khờ khạo của cậu ấy, tôi không khỏi cảm thấy tự hào và thương cảm, cũng chỉ có cậu ấy mới tin những lời như vậy.

"Vậy thì những bạn cùng lớp giơ tay sẽ ở lại." Cô Tả nói.

"Bạn học Bộ Thất, bạn phụ trách biên tập các tài liệu khác nhau thành các bài báo" Cô nhìn tôi và nói. Một làn gió lạnh thỏi qua trong lòng, đối với một đứa ngờ nghệch như tôi việc qua môn trong kì thi là may mắn lắm rồi, lại còn biên tập, tôi viết được tiếng Trung là ơn trời rồi. Tôi muốn từ chối nhưng khi nhìn vào mắt cô ấy lại không nói ra được. Nhìn Bạch Thông bên cạnh vẫn chưa hoàn hồn, tôi cười như điên trong lòng. Bạch Thông ơi là Bạch Thông, không lo thi cử, người khác có sách, mình có Bạch Thông, Bạch Thông đứng đầu bảng xếp hạng Tiếng Anh trong trường, hahaha.

"Không thành vấn đề, cô Tả em đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ." Tôi nói một cách chắc nịch.

Sau đó, tôi mua chuộc người bạn cùng lớp Bạch Thông đáng yêu của mình bằng hai chiếc bánh kẹp siêu ngon. Cuối cùng tôi cũng đã nộp xong bài báo mà tôi thậm chí không thể đọc được. Cô Tả đã khen ngợi tôi rất nhiều, cô nói rằng tôi có nền tảng Tiếng Anh vững chắc ngữ pháp tốt, CET-4 không có vấn đề gì, có lẽ tôi có thể vượt qua CET-6, điều đó khiến tôi lo sợ đổ mồ hôi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net