6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thanh Minh nhẹ nhàng rảo bước đi.

"Ô"

Tới nơi, Thanh Minh nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ở phía đối diện.

Thanh Minh chạy nhanh tới rồi nắm lấy tay của người đó.

"Môn chủ!"

Môn chủ Đường Môn Đường Quân Nhạc nở một nụ cười rạng rỡ.

"Đã lâu không gặp."

"Có chuyện gì mà lão phải lặn lội từ xa đến đây vậy."

"...Còn không phải là ta đến tham gia tỉ võ hay sao?"

"Hảaaaa."

"Lão muốn ta làm dì ghẻ của Tiểu Tiểu sao?"

"Không. Ta đùa thôi mà."

"Lão làm ta hết cả hồn."

Huyền Tông đột ngột ho lớn.

"Thanh Minh này."

"Vâng?"

"Đừng có huyên náo ở đó nữa mà đi vào trong đi."

"Vầng!"

Thanh Minh nhanh chóng dẫn đường. Huyền Tông nở nụ cười nhẹ nhàng và nói chuyện với Đường Quân Nhạc.

"Chào Môn chủ."

"Chào ngài, Chưởng môn vẫn khẻo chứ."

"Ta bình thường. Nhưng nó thì không."

Ánh mắt Huyền Tông hướng về phía Thanh Minh.

"Ta đã nghe chuyện rồi nên ta mới đến đây."

"Cảm ơn môn chủ đã quan tâm."

"Hoa Sơn và Đường Môn là bằng hữu mà."

"Ta đã kêu người đi gọi Tiểu Tiểu rồi, con bé sẽ sớm đến đây thôi."

"Không cần đâu, cứ để nó chơi đi. Ta có chuyện muốn nói với ngài."

Nhận thấy chuyện gì đó không ổn Huyền Tông chủ động hỏi Đường Quân Nhạc.

"Ma giáo có động tĩnh gì sao?"

"Đúng vậy."

"...."

________________________________________

Còn 2 ngày nữa là đến ngày diễn ra trận tĩ võ.

Bên cạnh Thanh Minh giờ có một đám người nhau nháu cả lên.

"Nhiều người thật đó."

"Nghe nói vòng loại sẽ diễn ra trong hai ngày. Sau khi vòng loại kết thúc, vòng chung kết sẽ được diễn ra trên võ trường ở chính giữa. Khoảng một trăm người sẽ có mặt tại vòng chung kết."

"Một trăm người ư."

Bạch Thiên nắm chặt thanh kiếm bên hông.

'Mình nhất định phải lọt vào số một trăm người đó.'

"Thúc đang lo lắng đó à?"

"Sao? Ta không có."

'Nói dối.'

"Tại sao sư thúc lại muốn tham gia tỉ võ vậy?"

Điều này khiến Thanh Minh rất bối rối.

"Nếu ta không tham gia thì để cho người khác cướp lấy con à. Đừng mơ."

"..."

"Con không được tùy tiện như vậy đâu. Biết chưa?"

"Biết rồi."

"Biết rồi thì tốt."

"Ha"

Sư thúc chắc là điên rồi.

Thanh Minh làm biếng nói chuyện với người điên nên giờ sẽ đi kiếm nước là từ gạo uống.

Vừa đi Thanh Minh vừa uống chẳng thèm để ý xung quanh nên vô ý va vào một người.

'Loạng choạng.'

Thanh Minh được đỡ lấy đành dựa vào lòng ngực người đó một chút.

"Nè."

"Hửm."

"Sao huynh cứ uống hoài vậy?"

"Ngon."

"Phụt. Ngon hơn lúc huynh uống với đệ không."

"...."

"Ngủ rồi sao?"

" Sư huynh ơi, đệ nhớ huynh lắm."

"Ưm.."

"Sao huynh lại thất hứa với đệ chứ."

"Huynh đã nói là sẽ lấy đệ rồi mà. Hửm sao lại thất hứa."

'Chụt'

"Đây là cái giá mà huynh phải trả vì thất hứa đấy nhé."

Lúc Thanh Minh tỉnh lại thì đang ở trong phòng của mình.

"Về phòng lúc nào vậy ta."

Mà sao môi mình bị rách thế nhỉ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net