Chương 1 (b)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lam Vong Cơ nhịn không được hỏi: "Nguỵ Anh, ... đại ca"

Nguỵ Vô Tiện phụt cười một tiếng: "Chẳng lẽ muốn ta kêu Nhị ca ca và Tam đệ?"

Lam Vong Cơ cũng không rõ tại sao mình cứ khăng khăng phải hỏi ra miệng, rõ ràng đó là Nguỵ Vô Tiện thuận miệng bịa chuyện. Nhưng lời đã hỏi ra khỏi miệng, có lẽ chính là muốn nghe người nọ cười đùa vài câu, sau khi nghe được trong lòng còn có một chút thoải mái.

Lam Tư Truy quay đầu nhìn bầu trời, trên mặt tỏ vẻ phi lễ chớ nghe. Nguỵ Vô Tiện rất hài lòng với biểu tình của Lam Vong Cơ, cũng không chú ý đến vẻ xấu hổ của Lam Tư Truy bên này, nhanh chóng trở lại chuyện chính, nói: "Trước tiên cứ đi đi đã, vừa rồi tiểu nhị của khách điếm đó nhìn ăn mặc của các ngươi liền biết là Cô Tô Lam thị, những người ở trọ chỗ đó đều như các ngươi vậy, có rất nhiều chuyện không muốn nói sợ nói sai câu nào lại đắc tội với tiên môn". Nguỵ Vô Tiện giải thích, "Ta cũng không thể chỉ hỏi một tiểu nhị, nếu khách điếm lớn khó nói ra, thì chúng ta tìm khách điếm nhỏ, các ngươi ở bên ngoài chờ ta là được." Nói rồi Nguỵ Vô Tiện nhìn thấy một khách điếm nhỏ ở giao lộ phù hợp với tiêu chuẩn của hắn, tiểu nhị ngoài cửa mời đón Nguỵ Vô Tiện vào chỗ ngồi.

Nguỵ Vô Tiện cũng không vội vàng đặt câu hỏi, hắn nhìn nhìn người xung quanh, có người ngồi uống rượu chém gió cùng nhau, có người mũ áo chỉnh tề ngồi uống trà, tam giáo cửu lưu, hạng người nào cũng có.

* Tam giáo: Đạo giáo, Nho giáo, Phật giáo

* Cửu lưu: chín học phái lớn thời Chiến quốc gồm Nho gia, Đạo gia, Âm dương gia, Pháp gia, Danh gia, Mặc gia, Tung Hoành gia, Tạp gia và Nông gia.

Nguỵ Vô Tiện như mọi khi tìm tới tiểu nhị để bắt chuyện làm quen: "Tiểu nhị ca, ta lần đầu đến chỗ này của các ngươi, thấy người trong danh môn tiên gia chỗ các ngươi cũng nhiều quá ha".

Câu trả lời của tiểu nhị phần lớn giống những gì trước đó nghe được.

"Vậy Khánh Thành tại sao không có ai?" Nguỵ Vô Tiện quan tâm hỏi.

"Người xưa kể rằng, Thành chủ của Khánh Thành khăng khăng làm theo ý mình, một lòng tin thờ linh thú có thể hồi sinh hương hoả vĩnh cữu, cuối cùng rơi vào kết quả cả thành bị huỷ diệt. Lúc ta nghe câu chuyện này vẫn không tin linh thú này nọ, hiện giờ ngẫm lại không chừng chính là con cổ điêu gì đó, thật là tạo nghiệt mà". Tiểu nhị nói xong còn thở dài một hơi.

"Lời đồn ăn thịt cổ điêu có thể khởi tử hồi sinh là thật à?" Nguỵ Vô Tiện lập tức hứng thú, hai mắt toả sáng nhìn tiểu nhị.

Tiểu nhị "chậc" một tiếng: "Ai biết đâu, thật hay giả ta cũng không dám ăn".

Nguỵ Vô Tiện nói: "Cái vụ hương hoả vĩnh cữu là thế nào?"

"Hồi trước trong huyện có anh nông dân, nghe nói ăn thịt cổ điêu sau đó có thai, còn sinh ra một đứa bé trai".

Đã không thể dùng hai từ kinh ngạc để mô tả biểu tình của Nguỵ Vô Tiện, hắn gấp gáp hỏi: "Nam nhân cũng có thể? Thứ đó thật sự có tác dụng?"

"Dù sao ta cũng không tận mắt thấy. Hiện giờ đã lan truyền khắp làng trên xóm dưới, mang những người tiên môn này kia ở bên ngoài tới đây, cho dù là thật, cũng không đến phiên người thường chúng ta". Tiểu nhị vén tay áo, nhìn thấy khách khác đi vào, vội chạy tới chào đón.

Nguỵ Vô Tiện chậm rãi uống chén trà trong tay, trong lòng không ngừng tính toán làm thế nào nói cho Lam Vong Cơ tin tức mà hắn nghe được.

Khởi tử hồi sinh cùng với hương hoả vĩnh cữu thật vô cùng kỳ diệu, điều Nguỵ Vô Tiện muốn làm nhất bây giờ chính là ngâm mình trong Tàng Thư Các của Lam thị để lật xem kỹ tất cả những sách cổ này nọ, kiểm tra xem cổ điêu có gì đặc biệt.

Nguỵ Vô Tiện chậm rãi ra khỏi khách điếm, gặp lại Lam Vong Cơ bọn họ, kể đại khái tình huống một chút, những lời đồn đại còn đang suy tính này kia thì cuối cùng Nguỵ Vô Tiện vẫn chọn giấu đi không nói.

Đoàn người đi dạo một ngày trong huyện để tìm hiểu tin tức, chạng vạng bọn hắn tìm một khách điếm gần Khánh Thành nhất và thuê hai gian phòng.

"Lam Trạm, ban ngày ở chợ ta nhìn thấy thật nhiều món ngon chưa từng ăn qua, chúng ta đi ra ngoài ăn đi", Nguỵ Vô Tiện đề nghị.

"Không thể, quá muộn", Lam Vong Cơ vừa nói vừa đóng cửa sổ lại: "Đã dặn dò đường quan (quan chức xử án), sau bữa tối sẽ tới". Nói rồi lấy bánh hoa quế đường từ trong túi càn khôn ra đưa cho Nguỵ Vô Tiện: "Lót dạ trước".

Nguỵ Vô Tiện cầm lấy một miếng, phần còn lại để trên bàn, hắn cắn hai miếng rồi đi thẳng đến người đang sắp xếp lại mớ đồ chơi dụng cụ, là những thứ buổi chiều hắn quấn lấy Lam Vong Cơ một hai đòi mua.

"Độ ngọt của bánh này nhạt như vậy không giống như mua ngoài cửa tiệm". Hắn vừa nói vừa đút vào miệng Lam Vong Cơ.

Lam Vong Cơ nuốt xong mới nói: "Quá ngọt không tốt cho thân thể, vừa phải".

Nguỵ Vô Tiện tựa vào vai y, nói: "Không thể nói thẳng ra đây là ngươi làm cho ca ca ta hay sao, chỉ cần là ngươi làm, không bỏ đường cũng ăn ngon". Nói xong Nguỵ Vô Tiện còn trộm hôn một cái, sau khi làm xong chuyện xấu trong lòng vui sướng nhảy trở về bàn tiếp tục ăn bánh của hắn.

Chỉ lát sau, bên ngoài có người gõ cửa, Nguỵ Vô Tiện đứng dậy mở cửa mang đồ ăn vào, xoay người đặt trên bàn hỏi: "Tư Truy ăn cùng chúng ta hay sao?"

Lam Vong Cơ lắc đầu nói: "Hắn ăn dưới nhà sẵn tiện tìm hiểu tình hình".

Nguỵ Vô Tiện gật gật ra hiệu Lam Vong Cơ mau đến đây ăn, cơm nước xong rửa mặt sơ qua một chút, Nguỵ Vô Tiện liền chui vào trong chăn trước: "Ta làm ấm giường cho ngươi".

Lam Vong Cơ lên tiếng gọi tiểu nhị dọn chậu gỗ đi rồi đi về phía Nguỵ Vô Tiện, nhiệt độ cơ thể Nguỵ Vô Tiện được chăn sưởi ẩm lên, ngựa quen đường cũ chui vào trong lòng ngực Lam Vong Cơ, tay tự giác chui vào trong áo Lam Vong Cơ. Lam Vong Cơ tấn chăn kỹ giùm người nọ, sau đó ngăn bàn tay đang di chuyển xuống của hắn, nói: "Nguỵ Anh".

Nguỵ Vô Tiện ngẩng đầu nhìn y nói: "Thế nào? Không mỗi ngày à".

"Ngày mai lên núi không biết có tình huống gì, phải bảo đảm không xảy ra sơ suất". Lam Vong Cơ nói xong càng ôm chặt người trong lòng thêm một chút.

"Vừa ra khỏi cửa đi săn đêm liền trở thành hoà thượng, cũng không biết săn đêm rốt cuộc có tốt hay không. Ra ngoài có vui chơi, nhưng không có mỗi ngày, ở nhà tuy hơi nhàm chán, nhưng buổi tối thú vị nha". Nguỵ Vô Tiện ngửa đầu, đôi mắt trong bóng tối dường như phát ra ánh sáng rạng ngời.

Lam Vong Cơ ấn đầu hắn trở lại vào trong lòng ngực, không nhìn vào cặp mắt biết nói kia của hắn, càng nhìn thì tim càng ngứa ngáy, hôn hôn lên đỉnh đầu hắn: "Trở về sẽ bù, bên ngoài hỗn loạn."

Nguỵ Vô Tiện hiểu rõ, trong lòng đối với loại cẩn thận này cũng hết cách, chỉ đành mở áo Lam Vong Cơ ra cắn một ngụm, động tác rất mạnh, nhưng lực cắn rất nhỏ, ngay cả dấu răng cũng có thể biến mất trong chốc lát. Tay để ở bên hông Lam Vong Cơ, kéo chăn, tìm một tư thế thoải mái để đi gặp Chu Công (là đi ngủ á).

Có một loại gà đánh thức người ta rời giường, gọi là Lam Vong Cơ. Sét đánh cũng không không ảnh hưởng đến đồng hồ sinh học, nhưng lại không ảnh hưởng đến người đang mơ đẹp bên gối. Lam Vong Cơ sau khi ra ngoài chuẩn bị hết mọi thứ, mới trở về kêu Nguỵ Vô Tiện. Khi ra ngoài săn đêm kêu Nguỵ Vô Tiện dậy sớm vẫn là khá dễ dàng, ít nhất Lam Vong Cơ cho rằng như vậy, người bên ngoài nhìn thấy rõ ràng không có gì khác nhau. Nhưng Lam Vong Cơ biết, mỗi lần sau khi y rời giường thì Nguỵ Vô Tiện sẽ không ngủ yên giấc nữa, đi ra ngoài một vòng rồi trở lại kêu, hiệu quả đặc biệt tốt.

Quả nhiên Lam Vong Cơ dỗ dành kêu vài lần lập tức có dấu hiệu dần dần tỉnh giấc.

"Nhị ca ca, ta muốn ăn bánh bao nhỏ", vừa nói vừa cọ cọ vào tay Lam Vong Cơ.

"Được".

"Nhị ca ca, ngươi giúp ta mặc quần áo đi, ta còn muốn nhắm mắt một chút". Giọng Nguỵ Vô Tiện càng lúc càng nhỏ, lời cuối cùng nói ra còn có chút mơ hồ không rõ.

"Nguỵ Anh" Lam Vong Cơ ghé đến bên tai Nguỵ Vô Tiện nói: "Đã mặc xong rồi".

Giọng nói trầm thấp giàu từ tính, đánh vào màng nhĩ, cả người Nguỵ Vô Tiện tê tê dại dại giống như bị điện giật, nháy mắt tỉnh táo nói: "Lam Trạm, nói chuyện sát bên tai ta quả thực là phạm quy nha nha".

"Tỉnh rồi?" Lam Vong Cơ đứng dậy nói.

"Có thể không tỉnh được sao, đó là tiếng gọi tình yêu của Nhị ca ca mà, ha ha ha". Nguỵ Vô Tiện trêu ghẹo nói.

Khi hai người xuống lầu, Lam Tư Truy đang nhắm mắt dưỡng thần, trên bàn đã dọn xong đồ ăn sáng.

Lúc Nguỵ Vô Tiện ngồi xuống chen trúng Lam Tư Truy mới vừa mở mắt ra, nói: "Tư Truy còn chưa tỉnh ngủ nha".

Lam Tư Truy vội xua tay nói: "Không phải không phải, chỉ là có chút việc nghĩ không ra".

"Nói nghe thử".

"Ta suy nghĩ tại sao gần đây cổ điêu mới bị người ta phát hiện, sau khi xuất hiện không bao lâu đã bị tiêu diệt, sự việc xảy ra quá nhanh, tựa như phù dung sớm nở tối tàn". Lam Tư Truy vẻ mặt nghiêm túc nhìn Nguỵ Vô Tiện.

Nghe xong Nguỵ Vô Tiện gật gật đầu nói: "Biết tự suy ngẫm là một chuyện tốt, nhưng đói bụng mà suy nghĩ, không khỏi có vẻ như Lam Trạm nhà ta quá mức áp bức ngươi đi, mau ăn". Nguỵ Vô Tiện nói rồi khởi đầu ăn luôn.

Thấy hai người bọn họ cũng khởi động theo, Nguỵ Vô Tiện liền bắt đầu diễn vở kịch một vai của hắn.

"Sẵn đây chúng ta tổng kết một chút những địa phương có điểm kỳ lạ, người Lam gia các ngươi ăn cơm không được nói, vậy trước hết nghe ta nói, sau đó bổ sung, gật đầu hẳn là cũng có thể chứ". Nguỵ Vô Tiện dùng chiếc đũa chọc vào cái bánh bao nói.

Hai người Lam thị ngơ ngác gật đầu một cách quy củ, cuối cùng Lam Vong Cơ mở miệng nói: "Ngươi, cũng là người Lam thị".

Nguỵ Vô Tiện cười khúc khích không định tranh luận với y, nói: "Ăn không nói, nghe ta nói".

"Đầu tiên, là phần cần được xác minh, cổ điêu nhỏ có thật sự tồn tại hay không, lát nữa chúng ta lên núi xem. Nếu là thật, thì có còn một con lớn khác nữa không. Tiếp theo, là nguồn gốc, thoạt nhìn con cổ điêu mà Giang Trừng tiêu diệt, ít nhất đã sống vài chục năm, nếu thật sự có một gia đình cổ điêu sinh sống trong sơn cốc lâu như vậy mà không bị người ta phát hiện, ta cảm thấy không có khả năng. Còn có chính là ..." Nguỵ Vô Tiện nói một hồi hết nghe tiếng luôn, ngoài miệng ngừng lại, trong đầu vẫn đắm chìm trong suy nghĩ: Còn có chính là hương hoả vĩnh cửu là thật hay giả, cho dù là có cổ điêu, thì phải làm như thế nào đây, thật sự ăn thịt được sao? Hay là lấy linh hồn? Hay cúng bái thờ phụng? Càng nghĩ càng đi xa, Nguỵ Vô Tiện vội lắc lắc đầu.

Lam Vong Cơ và Lam Tư Truy nhìn dáng vẻ muốn nói lại thôi của hắn rất muốn hỏi ra miệng, nhung sợ quấy rầy dòng suy nghĩ của hắn. Đợi một lát, Lam Vong Cơ nói: "Nguỵ Anh, ăn cơm trước đi".

Nguỵ Vô Tiện phục hồi tinh thần lại gật gật đầu. Lam Tư Truy thấy hắn hoàn hồn, hỏi tới: "Nguỵ tiền bối, vừa rồi ngài nói còn có, là còn có cái gì?"

Nguỵ Vô Tiện pha trò nói: "Không có không có, chỉ là cảm thấy trước tiên muốn xác minh hai vấn đề cần phải có thời gian, ăn cơm trước đi".

Lam Vong Cơ liếc mắt nhìn thật sâu Nguỵ Vô Tiện một cái, gắp đồ ăn vào chén cho hắn không nói gì. Trong lòng Nguỵ Vô Tiện có chút chột dạ vội vàng ăn đồ ăn trong chén.

-----------------------------------------------------

Lời tác giả:

Cổ điêu còn gọi là toản điêu, là một quái thú vừa giống vừa không giống con chim, ăn thịt người, bề ngoài giống chim, trên đầu có sừng dài, tiếng kêu giống tiếng trẻ con khóc, là một loại quái thú truyền thuyết trong thần thoại cổ đại Trung Quốc.

Cổ điêu cũng có một chút thiết lập do ta tạo ra, cổ điêu lấy từ cuốn "Sơn Hải Kinh – Nam Sơn kinh", về đầu cổ điêu, cũng là ta phát rồ á, ha ha ha


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net