Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Angelina của ta, con muốn nghe một câu chuyện cổ tích chứ?"

    Quả đúng là tiết mục yêu thích mỗi đêm rồi. Cô công chúa nhỏ hớn hở, ánh lên vẻ niềm nở, háo hức về câu chuyện sắp được nghe, nhanh nhẹn chạy lại gần giường, và khi cái đầu tựa vào gối, thì cứ thế chìm vào lời kể...

     Đó là một câu chuyện xưa, cái câu chuyện mà tôi đã nghe đi nghe lại cả trăm lần hồi còn nhỏ, nhiều đến nỗi tôi đã có thể thuộc làu nó khi vừa tròn 4 tuổi.

    Câu chuyện kể về một nàng công chúa có nhan sắc xinh đẹp - Milletia, tuy vậy, từ nhỏ, cô đã bị vua cha và các anh chị em ghẻ lạnh chỉ vì xuất thân chẳng mấy sáng sủa của mình.

    Cô công chúa nhỏ cứ dần lớn lên mang nặng sự ngược đãi của mọi người xung quanh, máu mủ thì nhiều mà lòng dạ chẳng nổi một người, những Thị nữ cũng chỉ coi cô là chẳng khác nào thứ nhiệm vụ mà họ phải đối mặt cả đời, nhàm chán và phiền phức; như cái bao cát nơi họ có thể trút hết mọi cơn giận vào, thứ họ cần chẳng phải là nụ cười của một cô công chúa thiếu thốn tình thương mà chỉ có mấy đồng xu lẻ kiếm được mỗi tháng.

     Vết sẹo tuổi thơ đã ghim hằn trong tâm trí khiến cô bắt đầu chán nản, sống khép kín và che giấu những tổn thương về tâm lý, cũng như dấu vết thương tích ngày càng nhiều trên thân thể.

     Ấy vậy mà, cô bé cũng có một người bạn tri kỉ, người luôn có mặt khi cô cần nhất, luôn lắng nghe và động viên cô bằng cái vòng tay dao động theo gió, cái nhìn trìu mến mà cằn cỗi; bóng cây Đại cổ thụ chăng?

     Vẫn luôn là ở đấy, khi cô muốn trút bỏ mọi tâm sự. Tròn 13 tuổi, sau cái ngày sinh nhật chẳng có gì ngoài nước mắt và những vết bầm tím, nơi cô tìm đến cũng chỉ bên người bạn thân thương. Và rồi một vị khách không mời xuất hiện, lí trí cô đã bị lu mờ, chỉ còn tâm hồn là nằm trọn vòng tay của người ấy; đối diện với một đứa trẻ cùng trang lứa, lại dành sự ân cần bất thường cho mình, cái kết có khi nồng cháy!

    Một ngày kia.. Lời Sấm được truyền xuống từ Điện Thờ "Vị Công Chúa" bị bỏ rơi ngày nào, lại chính là đứa trẻ được thần linh chúc phúc. Lòng tham nổi lên trong tâm trí nhà vua.. ông ta muốn giữ cái "thứ năng lực" đó bên mình nên đã tìm mọi cách hành hạ cô, giam giữ sự tự do của một thiếu nữ tận ngục tối.

    Milletia rơi vào tuyệt vọng, càng vậy thì cô càng mong nhớ Chàng, đối với một công chúa bất hạnh bị giam cầm, còn gì tuyệt vời hơn là sự cứu rỗi từ Hoàng tử của đời mình chứ.

    Cái kết của họ cũng giống như Romeo và Juliet vậy! Phải lòng nhau và cùng trốn chạy. Cô đã chọn ở bên người mình yêu suốt đời, dù biết Chàng chẳng phải người thường. Họ đặt chân đến nơi không có sự quản lí của Hoàng Đế và sống thật hạnh phúc.

     Thế nhưng, đó chỉ là cái kết mà người ta đồn thổi, chưa được bao lâu thì sóng gió đã nổi lên khi đứa con duy nhất của họ chào đời, Elias. Cậu bé ấy sở hữu một năng lượng quyền lực. Thứ năng lượng ấy có thể huỷ diệt bất cứ thứ gì.Thậm chí nó có thể khiến một Vương Quốc hùng mạnh sụp đổ chỉ trong tích tắc.

     Thế rồi chẳng có gì qua mắt được Hoàng Đế, ông ta tìm mọi cách để có được Elias - Đứa con của Thần. Tức giận trước những hành vi của Hoàng Đế. Cha của đứa trẻ.. tìm đến Cung Điện thưa chuyện; mắc mưu của Hoàng Đế, chết không toàn thây mà cũng chẳng có nổi một danh phận.

     Ngay sau cái chết ấy, hắn đã cho những sát thủ giỏi nhất Vương Quốc thực hiện một Công vụ được gọi là "The Exclusive", và hứa sẽ trọng thưởng như một cái cớ để lôi kéo họ, từng người một lần lượt đua nhau kiếm tìm, săn lùng gia đình cô như một con thú cuồng loạn chỉ để thoả mãn lòng tham vô đáy.

     Vì muốn bảo vệ đứa trẻ, Milletia đã dùng tất cả sức mạnh được ban tặng, giấu Elias ở một nơi mà con người không bao giờ chạm được đến, mà theo lời đồn đại. là một căn phòng được giấu kín trong cái gốc cây Đại thụ, nơi mà chỉ có Thần pháp thực thụ của Thiên thần mới có thể giải mã.

     Năng lực kiệt quệ, bà ra đi. Những giây phút cuối đời, vẫn cố níu lại và gửi gắm những lời cuối cùng đến đứa trẻ

"Xin lỗi con, nhưng chỉ có cách này, con mới có thể an toàn được. Cho dù cô độc, đừng cố tìm cách thoát ra; bất mãn đến thế nào, sẽ có một vị Thánh nữ thực thụ tìm tới, và ban cho con sự tự do vĩnh cửu. Lúc ấy, đừng quên trân trọng cô ấy, với con là ân nhân mà mắc nợ cả cuộc đời."

     Đó chỉ là một câu chuyện cổ tích được lưu truyền trong dân gian, dù có nghe cả trăm lần thì tôi cũng không hề tin nó có thật, nhưng mỗi lần được nghe người ấy kể, nó thu hút tôi một cách lạ thường.

"Giờ thì đi ngủ nào, bé con, ngày mai chúng ta có nhiều việc phải làm lắm đấy!"

"Mẹ ơi, Elias thật đáng thương. Sau này, con nhất định sẽ cứu cậu ấy!"

"Ôi, Angelina bé bỏng!"

       Đoán xem nào, dành cho các bạn đấy; người nãy giờ đang kể cho các bạn nghe những điều vô nghĩa này, là ai? Đừng nhầm lẫn với Thiên thần nhỏ nhé! Con bé là cháu gái của tôi đấy. Nếu bạn ngưng nhìn về phía trước và quan sát đằng sau thật kĩ, biết đâu bạn sẽ thấy rằng, đây không chỉ là không gian của tình mẫu tử nồng thắm đâu. Là tôi đây, "Cái bóng của Hoàng Hậu".

      Về lại với câu nói của Angelina, bạn có thể tin được không chứ? Giống như là khi một đứa trẻ nói rằng những nhân vật trong câu chuyện cổ tích mà chúng đọc có thật ấy. Mà cũng phải, đối với những đứa trẻ ở độ tuổi như Angelina thì đó cũng là chuyện thường thôi nhỉ? Dù cho con bé có là một Thiên Tài hơi khác người...

     Tôi đã nghĩ như vậy đấy, nghĩ như là không biết rằng câu nói phát ra từ miệng một đứa trẻ 2 tuổi đã thay đổi tương lai của tôi...

------------------------------------------------------------------------------------------------

To be continued <Tôi sẽ cố gắng hơn>

Ảnh tiêu đề_Cre: MaCucu <Twitter>


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net