Chương 47 - Thì ra chúng ta cũng không dũng cảm.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diệp Tiểu Dao sắp phải thi đại học, gần đây rất ít lên mạng lúc nửa đêm, cũng ít khi tìm Kiều Tử Tích nói chuyện.

Lần này tìm Kiều Tử Tích nói chuyện là vào buổi tối, vừa lúc bên Diệp Tiểu Dao là sáng sớm.

Diệp Tiểu Dao nói nếu lần này thi tốt thì có thể được về nước, vì cha mẹ cô đã ra điều kiện, nếu thi đạt kết quả cao thì sẽ chi tiền cho cô về nước chơi hai tuần.

Diệp Tiểu Dao ở Canada hai năm, nằm mơ cũng muốn được về nước, về nhìn lại trường học trước kia, nhìn lại những con đường hàng cây ngày trước thường đi qua, gặp lại bạn học cũ, cũng là gặp lại Kiều Tử Tích.

Diệp Tiểu Dao không biết Kiều Tử Tích và Hạ Minh Hiên cùng một chỗ, nhưng nhìn weibo của Hạ Minh Hiên dạo gần đây thì cũng đoán ra được, hắn đang yêu.

Diệp Tiểu Dao hỏi. "Cái tên Hạ Minh Hiên kia lại kết giao bạn gái rồi đúng không?"

Kiều Tử Tích nhắn lại. "Đâu có".

Diệp Tiểu Dao nói tiếp. "Không có mới là lạ. Tôi vừa nhìn weibo cậu ta là đã biết, bộ dáng xuân tâm nhộn nhạo, nhất định là lại dựa vào cái mặt kia đi lừa gạt con gái nhà người ta rồi".

"Tử Tích, cậu nói xem, nữ sinh sao lại thích cậu ta như vậy, tôi thấy người thích cậu ta đều là sống ngoài xã hội, cho nên mới bị cái mặt cậu ta hấp dẫn, mới có thể cùng kết giao với cậu ta".

Diệp Tiểu Dao tiếp tục thao thao bất tuyệt. "Kỳ thật, tôi thấy hồi trung học nữ sinh thích cậu ta cũng chẳng ra làm sao, nhân phẩm cũng không tốt. Sau đó, tổng kết một câu, người thích cậu ta đều là không có nhân phẩm".

Kiều Tử Tích nhìn màn hình máy tính, không thể nào viết tiếp, cái này nên trả lời như thế nào.

Diệp Tiểu Dao hỏi. "Tử Tích, còn đó không?"

Kiều Tử Tích nhắn lại. "Thực ra, cậu ta cũng không kém như vậy".

Diệp Tiểu Dao nhắn đến một biểu tình u ám, oán niệm rất nặng. "Tử Tích, cậu, trước kia đều theo tôi nói xấu cậu ta, sao bây giờ...."

Sau đó, Diệp Tiểu Dao lại nhắn một cái biểu tình cười âm hiểm. "Tử Tích, người yêu hiện tại của cậu ta sẽ không phải là cậu đấy chứ?"

Không thể không nói, Diệp Tiểu Dao là một hủ nữ từng trải, ánh mắt rất tinh tường.

Kiều Tử Tích nhìn màn hình, một câu 'tôi với cậu ta cùng một chỗ' làm thế nào cũng không thể gửi đi, cuối cùng đành phải gửi đi một cái mặt đáng yêu cho qua chuyện.

Cuối cùng, Diệp Tiểu Dao nói phải đi đọc sách, nếu không không thi tốt thì không thể về nước.

Kiều Tử Tích ngồi trước máy tính ngẩn người, kỳ thật, nếu chuyện của y và Hạ Minh Hiên bị mọi người biết thì sẽ thế nào? Có thể sẽ phải nhận những ánh mắt kỳ quái? Có thể hay không cảm thấy chuyện này thật biến thái? Cha mẹ biết được liệu có lập tức phản đối?

Kiều Tử Tích ngay cả dũng khí nói cho người khác biết y thích Hạ Minh Hiên cũng không có, mà Hạ Minh Hiên so với y thì dễ dàng hơn, chỉ cần Kiều Tử Tích nói một câu, hắn có thể tuyên bố với cả thế giới, hắn thích Kiều Tử Tích.

Buổi tối, Hạ Minh Hiên thích cùng Kiều Tử Tích sóng vai đi dạo quanh trường. Kiến trúc trường học dựa vào núi để xây lên, buổi tối rất im ắng, không khí lại rất tốt, tầm nhìn rõ ràng, vừa ngẩng đầu là có thể thấy được cả một bầu trời đầy sao.

Vừa đi đến chỗ tối một chút, Hạ Minh Hiên sẽ kéo tay Kiều Tử Tích, đem y đến dưới tàng cây không có người qua lại. Sau đó, ôm y, hôn y.

Kiều Tử Tích có đôi khi sẽ cự tuyệt, còn phần lớn vẫn là thuận theo.

Dưới ánh trăng, Hạ Minh Hiên hôn Kiều Tử Tích, bàn tay luồn vào trong áo y, vuốt ve làn da nhẵn nhụi của y. Kiều Tử Tích bị hắn không ngừng vuốt ve, cơ thể cũng bắt đầu mềm nhũn. Hạ Minh Hiên đẩy Kiều Tử Tích xuống nền cỏ, áp lên người y, hôn cổ y.

Nút áo sơ mi của Kiều Tử Tích bị cởi bỏ, lộ ra lồng ngực trắng nõn. Hạ Minh Hiên một đường hôn xuống dưới, ngày càng không thể vãn hồi.

Tay Hạ Minh Hiên chuẩn bị tháo thắt lưng Kiều Tử Tích, Kiều Tử Tích khôi phục thần trí, cánh tay vòng quanh cổ Hạ Minh Hiên, hơi thở gấp gáp, nhỏ giọng nói. "Không được".

Hạ Minh Hiên dừng động tác, hai tay chống đất, nhìn gương mặt Kiều Tử Tích dưới ánh trăng, một bên khẽ xoa mặt y, tình dục trong mắt còn chưa biến mất. "Xin lỗi".

Hạ Minh Hiên giúp Kiều Tử Tích cài lại cúc áo, hai người ngồi trên mặt cỏ, bình ổn lại nhiệt huyết vừa mới sôi trào.

Sau khi cùng Hạ Minh Hiên phát sinh quan hệ, Kiều Tử Tích rất ít khi để hắn ở lại ký túc xá của mình, chỉ sợ Hạ Minh Hiên nhịn không được mà làm mấy chuyện không nên làm. Ký túc xá còn có Hứa Kiếm Sở, nếu bọn họ làm ra loại chuyện này thì ảnh hưởng cũng không tốt.

Kiều Tử Tích nhỏ giọng nói. "Hạ Minh Hiên, tôi thích cậu".

Hạ Minh Hiên hơi giật mình, nhìn bóng dáng Kiều Tử Tích đang ngồi ôm chân.

Kiều Tử Tích vùi đầu giữa hai đầu gối, thấp giọng nói. "Tôi thích cậu, nhưng tôi không dám để cho người khác biết, cũng sợ người ta biết được. Hạ Minh Hiên, nếu so với cậu thì tôi rất kém, tôi không được phóng khoáng như cậu, không dũng cảm như cậu. Nói thật ra, tôi kỳ thật là một đứa rất nhát gan".

Hạ Minh Hiên ôm lấy Kiều Tử Tích, để y dựa đầu vào vai mình. "Tử Tích, đừng nói như vậy, cậu rất tốt, Hạ Minh Hiên tôi có thể ở bên cậu là quá may mắn cho tôi. Không chỉ mình cậu, tôi cũng để ý đến ánh mắt người khác nhìn chúng ta. Nhưng là, chúng ta không cần quang minh chính đại cho cả thế giới biết, lén lút cũng được, chỉ cần có cậu, được ở bên cậu là tốt rồi".

Kiều Tử Tích nắm tay đấm một cái vào ngực Hạ Minh Hiên. "Ai lén lút?"

Hạ Minh Hiên cười cười. "Nói sai rồi, lén lút để chỉ ngoại tình mới đúng".

Kiều Tử Tích đứng lên, phủi đi bụi cỏ trên người. "Về thôi, khuya rồi, mai còn phải đi học".

Hạ Minh Hiên vươn tay. "Kéo tôi lên với".

Qua vài ngày, Diệp Tiểu Dao rốt cuộc cũng thi xong, người đầu tiên cô báo tin vui là Kiều Tử Tích. Thi không tồi, hẳn là có thể đủ tiêu chuẩn để về nước. Tiểu nha đầu đã 19 tuổi mà cao hứng lên thì y như con nít, nói một đống chuyện, nào là về nước rồi thì muốn đi đâu chơi, sau đó đi gặp gỡ bạn bè cũ, mọi chuyện đều đã lên kế hoạch tốt lắm.

Diệp Tiểu Dao dò hỏi. "Tử Tích, lên đại học cậu có quen bạn gái chưa?"

Kiều Tử Tích nhìn màn hình chần chờ một lát, ngón tay đặt trên bàn phím bắt đầu gõ. "Bạn gái không có, bất quá bạn trai thì có".

Diệp Tiểu Dao còn chưa kịp phản ứng, nhắn lại. "Tử Tích, cậu cũng hay nói giỡn nhỉ, ha ha!"

Kiều Tử Tích nhắn tiếp. "Tôi với Hạ Minh Hiên cùng một chỗ".

Diệp Tiểu Dao nhắn tới một cái biểu tình thập phần kinh ngạc. "Không phải chứ, là thật hay giả?"

"Thật".

Hồi lâu sau Diệp Tiểu Dao mới hồi âm. "Không phải cậu đọc mấy quyển truyện của tôi cho nên mới muốn thử một lần đấy chứ ?"

Kiều Tử Tích đáp. "Không phải".

Diệp Tiểu Dao lại bật ra câu cửa miệng. "Cảm giác sẽ không yêu lại".

Sau đó còn nói. "Kỳ thật tôi đã sớm cảm thấy hai người các cậu không bình thường, ánh mắt nhìn đối phương có điểm kỳ quái, tôi làm hủ nữ đối với mấy chuyện này vẫn rất mẫn cảm, không nghĩ tới...."

Qua thật lâu, Diệp Tiểu Dao nói. "Cậu ta đối với cậu có được không?"

"Ừ, tốt lắm".

"Về sau nếu cậu ta dám ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, dùng cái mặt kia đi lừa gạt con gái nhà lành, cậu cứ đánh chết cậu ta. Đừng lấy tay đánh, chỉ tổ đau tay mình, muốn đánh thì phải dùng roi mây, đừng có khách khí, nếu không sẽ bị cậu ta ăn hiếp". Diệp Tiểu Dao giống như người mẹ sắp phải gả con gái ra ngoài, tiếp tục nói. "Cậu ta mà bắt cá hai tay thì cậu phải đá cậu ta trước, biết chưa, nếu có thể thì cho cậu ta mấy cái tát nữa".

Ở trong cảm nhận của Diệp Tiểu Dao, Hạ Minh Hiên chính là hoa hoa công tử chỉ biết trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi. Kỳ thật, Hạ Minh Hiên so với bất cứ ai còn chung tình hơn.

Diệp Tiểu Dao không quá kinh ngạc, chỉ là có điểm bực bội. Cô thích Kiều Tử Tích nhưng không thể hiện, chính là vì cô biết Kiều Tử Tích đối với mình không có ý tứ kia. Qua hai năm, rất nhiều chuyện đều đã phai nhạt, nhưng không phải là tất cả....

Chủ nhật, Hạ Minh Hiên có trận đấu bóng rổ. Kiều Tử Tích không đi xem, vì y muốn đi nghe giảng.

Lúc gặp lại Hạ Minh Hiên là ở phòng y tế, đầu gối của hắn bị thương, chảy rất nhiều máu. Lúc thi đấu, Hạ Minh Hiên đang dẫn bóng, đột nhiên có người xông tới, bởi vì lực quá mạnh, cho nên Hạ Minh Hiên bị ngã, bàn tay cũng trầy xước.

Kiều Tử Tích chạy tới nơi, đầu gối Hạ Minh Hiên đã bôi xong thuốc, vết thương trên tay cũng đã được băng bó. Kiều Tử Tích nhìn hắn, chỉ nói một câu. "Sao lại không cẩn thận như vậy".

Hạ Minh Hiên cười nói. "Cũng may không phải gãy xương".

Kiều Tử Tích nhìn đầu gối của hắn bị bôi thuốc đỏ hết cả, nhất thời không biết nói gì. Người nào đó cười nói. "Cậu đừng nhìn đống màu đỏ này lớn như vậy, thực ra miệng vết thương chỉ có trầy da tí xíu thôi".

Hắn nghĩ Kiều Tử Tích bị mù chắc, vết thương lớn như vậy, cho dù là bôi thuốc đỏ vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng!

Kiều Tử Tích đỡ hắn rời khỏi phòng y tế. "Đến chỗ cậu hay chỗ tôi?"

"Chỗ cậu đi".

Một đường chậm rãi đỡ Hạ Minh Hiên trở về ký túc xá, Kiều Tử Tích gọi đồ ăn ngoài, Hứa Kiếm Sở vừa mới về liền thấy được Hạ Minh Hiên ngồi trên ghế của Kiều Tử Tích, đầu gối đỏ bừng. "Khụ khụ, là thật à, mới nãy tôi nghe mấy nữ sinh nói chân cậu bị thương, còn mắng cái tên đẩy cậu một trận, nhìn thế này thì, xem ra bị thương là thật nhỉ".

Hạ Minh Hiên liếc Hứa Kiếm Sở, chỉ vào chân nói. "Cậu xem thế này có giống giả không?"

Hứa Kiếm Sở nghiêm túc quan sát đầu gối của hắn một lát. "Không giống".

Kiều Tử Tích từ phòng tắm đi ra, lấy từ trong tủ quần áo mấy món đồ của Hạ Minh Hiên, nói. "Tôi xả nước ấm cho cậu rồi, đi lau qua người rồi thay đồ đi".

Thật săn sóc! Hạ Minh Hiên nhìn Kiều Tử Tích đi vào phòng tắm, đột nhiên có một loại lỗi giác, về đến nhà, bà xã chuẩn bị sẵn nước nóng cho mình tắm rửa. Cảnh tượng thật là ấm áp làm sao.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net