Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


 Cả một buổi sáng Vương Thanh đều ở đây âm thầm quan sát Phùng Kiến Vũ, khi hai người quay phim toàn bộ trạng thái của Phùng Kiến Vũ đều không có vấn đề, nhưng mà Vương Thanh cũng không dám tin cậu là thật sự không có vấn đề. Dẫu sao dựa theo thái độ chuyên nghiệp của Phùng Kiến Vũ mà nói, chính là người trước mặt này cậu chán ghét tới cực điểm, khi quay phim nên diễn thế nào vẫn là diễn thế ấy.


Ở trường quay người qua lại rất nhiều, Vương Thanh cũng không muốn ở chỗ này giải thích với Phùng Kiến Vũ  , liền mong đợi phân cảnh của hôm nay có thể kết thúc nhanh một chút , về nhà nói chuyện với Phùng Kiến Vũ sớm một chút.


Kết quả mới vừa quay xong, Vương Thanh định chờ Phùng Kiến Vũ tẩy trang xong cùng nhau về nhà, nhưng nửa ngày vẫn không có chờ được người. Đang tìm khắp nơi , chỉ thấy Quan Tiểu Đồng vội vội vàng vàng chạy tới.


"Thanh ca, Đại Vũ bị Lý Khải cản lại ở bên ngoài rồi."


Vương Thanh vừa nghe xong liền nhanh chân chạy ra ngoài, không nghĩ tới tốc độ động thủ của Lý Khải vượt ra khỏi sự tưởng tượng của mình.


Phùng Kiến Vũ bị ngăn ở cửa, Lý Khải mở cốp xe sau, bên trong phủ kín hoa hồng. Vương Thanh chỉ nhìn lướt qua, cũng biết bên trong ít nhất cũng là 999 đóa.


"Thích không? Em biết ý nghĩa của hoa hồng là gì không?"


Phùng Kiến Vũ ngẩng đầu nhìn Lý Khải: "Anh có vấn đề thì hỏi baidu được không, tôi có lẽ không thời gian giúp anh tra ngôn ngữ của loài hoa đâu a."


Lý Khải: "... Em không thích hoa hồng sao, không quan hệ, thích gì, tôi có thể lập tức bảo người đưa tới."


Phùng Kiến Vũ chỉ hoa hồng nói: "Thật may anh mua hoa hồng này không phải vào dịp tết a, nếu không thì đắt biết bao nhiêu . Có vài người lòng dạ đen tối còn bán 50 một đóa đó, anh mua cái này bao nhiêu tiền a?"


Lý Khải: "150..."


"Trời ạ, anh mua ở đâu , bị gạt rồi a.Anh xem có thể đi trả lại hay không , dù sao nhiều hoa như vậy cũng không có tính thực dụng a. ."


Vương Thanh ở phía sau cười đến bụng cũng phát đau , thật vất vả nín cười đi tới trước, khoác lên vai Phùng Kiến Vũ : "Lý tổng, trùng hợp như vậy, ở chỗ này gặp được anh ."


Lý Khải khẽ mỉm cười, cũng không che giấu chút nào: "Đúng vậy, tới thăm Đại Vũ một lát."


Vương Thanh thật là muốn trợn trắng mắt, Đại Vũ Đại Vũ, cùng ngươi quen thân lắm sao, gọi đến thân thiết như thế ."Cám ơn Lý tổng chiếu cố Đại Vũ như vậy, bất quá chúng tôi còn có chút chuyện, xin phép đi trước."


Lý Khải cũng không ngăn trở, chỉ bình tĩnh nhìn Vương Thanh đem Phùng Kiến Vũ kéo đi, sau đó lộ ra một nụ cười.


Trên đường về nhà ở trong xe, Vương Thanh chính là giở trò, giống như một con cún lớn vậy ở bên người Phùng Kiến Vũ cọ tới cọ lui.


Hôm nay là Tiễn Đồng phụ trách đưa hai người về nhà, mặc dù hắn đã hết sức nhịn không để cho mình nhìn kính chiếu hậu rồi, nhưng mà không biết làm sao không quản được đôi mắt mình . Vì vậy Tiễn Đồng cũng không ngừng chịu đả kích, Vương Thanh một hồi sờ bắp đùi Phùng Kiến Vũ một chút, một hồi lại ôm ôm thắt lưng một chút , một hồi lại kéo tay Phùng Kiến Vũ ở khóe môi hôn một cái.


Nhưng mà Phùng Kiến Vũ bị Vương Thanh một mực sờ tới sờ lui, một chút phản ứng cũng không có, Vương Thanh lúc này mới lãnh hội được Phùng Kiến Vũ thật sự nổi giận là chuyện đáng sợ dường nào


Thẳng đến Phùng Kiến Vũ tắm xong nằm ở trên giường, Vương Thanh mới cọ cọ hỏi: "Đại Vũ, em có phải là thật sự không thèm để ý đến anh nữa phải không ? Anh cùng Mã Diễm năm đó là thật không có cái gì, tất cả đều là công ty an bài đồn thổi lên thôi."


"Em biết a." Thanh âm buồn buồn của Phùng Kiến Vũ truyền tới.


"Biết sao em còn giận anh." Vương Thanh bối rối , Phùng Kiến Vũ nhìn thế nào cũng không phải là người dễ giận như vậy a.


"Bởi vì em tức giận căn bản không phải là chuyện của Mã Diễm ."Phùng Kiến Vũ rốt cuộc chịu xoay người lại nhìn Vương Thanh một cái.


Không phải là bởi vì chuyện Mã Diễm , còn có cái gì đáng tức giận? Vương Thanh cả người cũng mờ mịt


"Thanh ca, anh nếu như có bất kỳ lo âu gì, cũng có thể nói ra, em có thể cho anh câu trả lời. Anh giấu ở trong lòng không nói, em nhìn rất khó chịu. Em biết đọc tâm thuật, trong lòng anh đang suy nghĩ gì em đều biết tất cả." Phùng Kiến Vũ ngồi dậy, kéo tay Vương Thanh qua.


Vương Thanh trong lòng run lên, nguyên lai là chuyện mình để ở đáy lòng , Phùng Kiến Vũ tất cả đều biết.


"Anh có thể rất nghi ngờ em tại sao thích anh, cũng rất nghi ngờ em là một yêu tinh, sẽ sống rất lâu, nếu như anh không còn nữa, em có thể sẽ quên anh lần nữa yêu người khác hay không . Trên đời này không có nhiều chữ nếu như vậy, em chỉ biết là, em rất yêu anh, nguyện ý bồi anh đến già. Nếu như anh chết rồi, em bồi anh qua cầu nại hà,kiếp sau em lại lần nữa tìm được anh, chúng ta lần nữa yêu nhau."


Vương Thanh không nhịn được, nước mắt liền rơi xuống, anh thật ra là rất nhạy cảm, là người suy nghĩ quá nhiều. Kể từ khi biết thân phận của Phùng Kiến Vũ , biết ngọn nguồn của mình cùng cậu, cũng rất sợ Phùng Kiến Vũ chỉ là báo ân. Có lúc suy nghĩ mình sẽ đi trước một bước, Phùng Kiến Vũ có thể sẽ ở tương lai yêu những người khác, liền bắt đầu có sự mất mác vô hình. Nhưng mà hết thảy các thứ này đều bị Phùng Kiến Vũ một mực nhìn ở trong mắt, em ấy luôn chờ tự mình nói ra, nhưng là mình lại không dũng khí đó.



Phùng Kiến Vũ cũng đỏ một vòng, nhưng vẫn là hết sức nén lại nước mắt, "Vương Thanh, em yêu anh còn nhiều hơn so với tưởng tượng của anh, cho nên đừng sợ được không."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net