Chương 314: Chỗ ở của Moore

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Duỗi tay lau lau cái mặt, lại không thấy gì nữa.

Nhưng trong đầu nàng chợt lóe lên một ý tưởng, là âm thanh làm cho nước mưa rơi xuống.

Bạch Tinh Tinh nhớ tới một chương trình TV nàng từng xem, chính là một chương trình địa lý. Nàng còn nhớ, độ cao của nơi đó cao hơn so với mặt biển, xung quanh có nhiều núi, toàn bộ địa hình như một lòng chảo.

Thần kì chính là, chỉ cần đứng ở giữa lòng chảo kêu to một tiếng, rất nhanh sẽ có mưa rơi xuống. Ngừng kêu, mưa cũng sẽ ngừng rơi.

Đương nhiên, nơi đó là do có vị tri địa lý đặc thù, trong đó còn có cả yếu tố khí quyển.

Nhưng bọn họ không cần, chỗ này của bọn họ có một đám mây lớn, chỉ cần một cái loa thích hợp, dựa vào số dân của vạn thú thành, nàng cảm thấy có khả năng có thể rung mây lấy mưa.

Đám mây nhanh chóng trôi đi, Bạch Tinh Tinh vội bắt lấy tay Kha Đế Tư: "Anh có thể tìm nơi nào có hình như thế này sao? Bốn phía đều là núi, càng gần càng tốt."

Bạch Tinh Tinh dùng tay ước chừng cái loa, bổ sung: "Muốn tìm theo đường bay của mây, em có cách có thể sẽ làm mưa rơi."

Kha Đế Tư gian nan mà chuyển tầm mắt từ trên tầng mây qua mặt nàng, nói: "Để ta đi tìm."

"Pi~~"

Trên đỉnh đầu đột nhiên có một tiếng ưng kêu, Bạch Tinh Tinh và Kha Đế Tư đồng thời ngẩng đầu, chỉ thấy trên mái hiên có một đầu chim ưng đen như mực.

"Tê tê" Kha Đế Tư lập tức người đầy sát ý, đuôi rắn nâng cả người lên, thấy rõ tình cảnh trên nóc nhà, sát ý khắp người dường như có thể hóa thành thực thể.

Cơ hồ đồng thời với động tác của Kha Đế Tư, Moore ngược lại lại hóa thành hình người không thể bay, tay bám vào mái hiên nhảy vào ban công tầng sáu, khó khăn tránh đi công kích từ Kha Đế Tư.

"Ta đi tìm nhanh nhất." Moore nói.

Môi của Moore còn khô hơn bất kì thú nhân nào, cánh môi dính lại thành từng khối, thậm chí khi nói chuyện còn không thể tùy tiện mở miệng. Cơ bắp trước ngực vẫn khoa trương như vậy, làn da màu đồng cổ như nhiễm thêm nhiệt độ của mặt trời.

"Moore?" Bạch Tinh Tinh kinh ngạc nhìn Moore, hỏi: "Sao anh lại ở chỗ này?"

Trả lời nàng là đuôi của Kha Đế Tư quét một cái tổ chim thật lớn làm từ cỏ cùng nhánh cây.

Kha Đế Tư bò từ trên nóc nhà xuống, nếu không phải Moore đột nhiên xuất hiện, hắn còn không biết trên mái nhà của mình còn có một thú nhân.

Moore lập tức lùi lại phía sau vài chục bước, Kha Đế Tư lạnh lùng liếc hắn một cái, không có động tác gì.

Khóe mắt Bạch Tinh Tinh ngó thấy một cục màu vàng rớt xuống, tò mò chạy lại nhìn, biểu tình liền cứng lại.

"Anh.... Vẫn luôn ở nơi này sao?" Bạch Tinh Tinh không tin nổi trừng lớn mắt, nhớ tới lúc mình bị người của Rosa tấn công, thấy được một con chim ưng ở trên mái nhà của viên vương, sau đó Moore lại kịp thời xuất hiện.

Chẳng lẽ, Moore vẫn luôn ở chỗ cao chú ý mình, nạn hạn hán đến còn ở trên mái nhà mình?

Suy đoán này làm cho Bạch Tinh Tinh không dám tin, quá tự luyến rồi, cũng không muốn Moore đối với mình như thế.

Ánh mắt kiên nghị của Moore hiện lên một tia quẫn bách không rõ ràng, sắc mặt bình tĩnh mà đưa ra đáp án.

"Ân."

Khóe miệng Bạch Tinh Tinh giật giật, quyết định thu lại chữ "Phục" với viên vương, sửa lại đưa cho Moore.

"Để ta đi." Vai Moore giật giật, hai tay hóa thành đôi cánh thật lớn, trong nháy mắt hóa thành thú.

"Vậy chúng em chờ tin tốt của anh." Bạch Tinh Tinh hô to với Moore, Moore liền quay đầu nhìn nàng một cái, "Pi~" một tiếng, đuổi theo đám mây.

********************************

3.4.2022

Đã lâu rồi không đăng chương mới, nhân dịp sắp nhận tin dữ nên mình lại ngoi lên đây~



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net