Chương 316: Trời mưa rất có tiết tấu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chỉ là, trời mưa có phải là rất có nhịp điệu không a?

Nếu không phải là không khí quá nghiêm túc, Bạch Tinh Tinh đã cười mất rồi.

Từng mảng bọt nước dày đặc nặng nề đánh lên mặt đất, bắn ra từng đám bụi cát. Thú nhân càng cảm nhận được bụi đất chứa hơi nước thì càng kích động mà rưng rưng nước mắt.

"Ngao ô ô ~"

Bọn họ bắt đầu tru lên, tiếng gào rống lan ra mọi người, sau đó lại một trận gào lan ra xa.

Trong màn mưa, thú nhân một bên vừa tru lên, một bên ngửa đầu hứng mưa.

Không sai, mưa lại rơi, những tiếng rống bậy đó cũng làm cho mưa rơi xuống.

Tay Bạch Tinh Tinh che kín mặt, thôi, gào đại đi, mưa có tiết tấu gì đó thực sự làm ta cười nội thương.

Tầng mây thong thả mà bay về phía trước, phạm vi đổ mưa cũng càng lớn, Bạch Tinh Tinh giang hai cánh tay ra, ngửa đầu, cảm nhận từng giọt mưa rơi xuống mặt mát lạnh.

Kha Đế Tư nhất định rất vui vẻ đi, hắn không thể rời khỏi nước, vì nàng nên mới phải ở lại nơi khô hạn này.

Bạch Tinh Tinh nghiêng đầu nhìn về phía Kha Đế Tư, Kha Đế Tư cũng đang xuất thần mà nhìn nàng, không biết đã nhìn bao lâu rồi.

"Sao nàng lại nghĩ được biện pháp này?" Giọng nói của Vinson nói lên tiếng lòng của Parker và Kha Đế Tư.

Bạch Tinh Tinh tùy tay hái được một chiếc lá, nhướng mày bảo bọn họ nhìn xem.

Chỉ thấy lá cây rung rung không ngừng, lúc thú nhân rống lớn, còn kịch liệt rung mạnh hơn.

"Là nhờ cái này?" Parker không thể tưởng tượng mà hỏi, hắn luôn biết Bạch Tinh Tinh rất thông minh, nhưng sao có thể thông minh như vậy?

Lá cây rung rung rất bình thường, nhưng chưa có thú nhân nào từng nghĩ sâu hơn, căn bản không có thú nhân nào nghĩ đến mưa có thể chấn đến rớt xuống.

"Em cũng chỉ muốn thử xem, cũng không chắc chắn, nếu không cũng không làm điều thừa bắt mọi người gào nhiều như thế." Bạch Tinh Tinh xấu hổ, không muốn nói về đề tài này nữa, chạy vào mưa gội đầu, để lại ba thú nhân bị nàng câu đi ánh mắt.

Tầng mây bao trùm không trung cả ngày, nhưng vẫn còn rất dày, các thú nhân đã coi đám mây này là mây nhà mình luôn rồi, đâu chịu buông tha, gấp đến mức kêu lớn.

Bạch Tinh Tinh bị rống cho tỉnh táo. Đám người Kha Đế Tư cũng đuổi tới bên người nàng.

Vinson nói: "Mưa như vậy không kịp, mây cũng không còn to như ban đầu, không bằng thử phương pháp lúc đầu đi."

Bạch Tinh Tinh gật gật đầu, nói: "Lần này không cần kêu một tiếng rồi ngừng, cứ theo thói quen của các anh đi."

"Được."

Tiếng rống của vạn thú lại lần nữa chỉnh tề, tiếng gào trầm thấp liên miên không dừng. Tiếng gào to hơn trước, nhưng cũng không gào rồi dừng như lúc nãy.

Đất đã sớm được thấm ướt nhẹp, lòng sông cũng dần đầy nước, chậm rãi chạy về phía hạ nguồn.

Cũng không biết có phải do tầng mây biến động hay không mà tốc độ gió cũng yếu bớt, mây bay vô cùng chậm. Nhưng thời gian gấp gáp, thú nhân không dừng lại chút nào, tru lên không ngừng.

Khu vực bên cạnh đám mây mỏng đến có thể thấy được mặt trời. Thú nhân sợ lãng phí, đuổi theo vài bước, dùng hết sức mà gào lên trời.

Tư thế kia quả thật là vắt cổ chày ra nước.

Bạch Tinh Tinh cười cười nằm trên bùn đất tí tách mưa, lông mi cong vút bị nước mưa thấm ướt, làm mờ tầm mắt của nàng.

"Nàng bị ướt." Kha Đế Tư đột nhiên nhớ ra, liếc ánh mắt không có chút lực uy hiếp nào đến nàng, chuẩn bị ôm nàng lên.

Bạch Tinh Tinh cũng không còn sợ rắn nữa, cười cười với hắn, lắc đầu như làm nũng vậy.

Da ẩm ướt, tắm mưa thật là sảng khoái a, môi trường nơi này cũng không bị ô nhiễm, không tồn tại mưa axit.

**********************

9.4.2022


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net