Chương OS - Phần 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Pisces và những người khác đã gặp Diana một lần ở buổi tiệc chào đón tân sinh viên, cô là một người có tính cách hoạt bát và năng động, trên môi luôn nở một nụ cười thân thiết, hiện cô đang học năm tư và là người quản lý ký túc xá đương nhiệm. Cô dẫn mọi người đi dạo một vòng tầng trệt khu ký túc, cẩn thận giới thiệu từng phòng để họ làm quen với nơi ở mới.

Tour tham quan nhanh chóng kết thúc sau đó, lúc này Diana liền dẫn bọn họ lên phòng của mỗi người. Tầng một gồm có phòng của Scorpion và Cancer, những người còn lại đều ở tầng hai, hiện sinh viên khu B chỉ khoảng mười lăm người, thêm bọn họ vào vừa đủ lấp trống hai tầng lầu, còn tầng cao nhất thì vẫn trống rỗng, mà cũng không hẳn là trống, nghe bảo có một người đang ở trên đó nhưng người đó lại không xuất hiện ở buổi tiệc.

Khi ánh đèn phòng dần tắt, báo hiệu một đêm ngon giấc không mộng mị.

Ngày hôm sau là buổi học đầu tiên của toàn thể sinh viên năm nhất, được gọi vui là buổi học vỡ lòng, vì bọn họ phải làm quen mặt chữ như một đứa trẻ vậy. Chữ Thành Xám, là một ngôn ngữ tượng hình được các pháp sư thời xưa sử dụng để trao đổi với nhau mà không để người bình thường biết được nội dung. Qua từng thời kì ngôn ngữ của pháp sư cũng dần thay đổi, đến khi Thành Xám chính thức thành lập, ngôn ngữ đó cũng đạt đến mức độ hoàn thiện cao nhất và trở thành quy chuẩn cho đến nay. Mỗi pháp sư mới khi bắt đầu học tập ở Thành Xám cũng sẽ đồng thời học ngôn ngữ của Thành Xám, vì là một ngôn ngữ mới nên đa số các tân sinh viên đều gặp khá nhiều khó khăn khi giao tiếp và học tập, và toàn bộ thời gian năm nhất của sinh viên đều dùng để làm quen với nó.

Vì số lượng sinh viên không đông đảo cho lắm nên lớp B năm nhất khá là yên tĩnh, giáo viên phụ trách của lớp bọn họ cũng không phải người xa lạ gì, thầy Monaghan, sau khi phát cho bọn họ bảng chữ cái của Thành Xám cùng quyển sách Tổng hợp động-thực vật khu vực rừng phía Đông không thể nào quen thuộc hơn đối với Pisces thì rời đi với câu nói:

"Các em tự nghiên cứu trước nhé, một lát ta sẽ quay lại."

Có vẻ vì thầy đồng thời cũng là bác sĩ của trường nên tương đối bận rộn, một phần khác là do tiềm năng của cấp B thường cao hơn các nhóm khác nên giáo viên cho tự học là chính, điều này đã được các anh chị sinh viên khóa trước cảnh báo trước nhưng không ngờ ngay ngày đầu mà đã bắt bọn họ phải tự bơi như thế này thì đúng là hú hồn thiệt.

Nhưng bọn họ cơ bản cũng hiểu là cần phải làm gì, thầy Monaghan đã đưa cho họ bảng chữ cái Thành Xám mà bên cạnh là bản dịch theo chữ Latin bọn họ sử dụng, đã vậy thì cứ việc so sánh rồi ghép chữ, kiểu gì cũng ra. Vì thế không khí trong lớp nhanh chóng trầm xuống, mọi người đều tập trung vào việc ghép từ đoán nghĩa, tiếng trang sách lật vang khắp phòng.

Khác so với các sinh viên khác, Pisces đã từng tiếp xúc với quyển sách này và đã đọc nó không biết bao nhiêu lần. Tuy cậu không hiểu nghĩa của chúng nhưng một vài hình ảnh trong sách lại mô tả và chú thích khá chi tiết để đoán ra rằng nó đang nhắc đến bộ phận nào của một loài động hay thực vật. Cậu từng thử dùng bảng chữ cái Latin để ghép thử nhưng kết quả hoàn toàn là những câu từ vô nghĩa, có lẽ các pháp sư thời xưa cũng lo sợ việc lỡ có ai tấy mấy tay chân dịch chúng bằng các loại bảng chữ cái thì các lời nhắn sẽ bị lộ. Hiện tại cậu được cung cấp một bản dịch nghĩa đầy đủ và dễ hiểu giúp cậu rất nhanh chóng đã ghép và dịch nghĩa được không ít từ. So với ban đầu, việc có thể hiểu được quyển sách nói gì khiến Pisces phấn khích hơn bao giờ hết, chỉ muốn đắm chìm trong nó.

Hơn nữa tiếng sau, rốt cuộc thầy Monaghan cũng quay trở lại, trên tay còn mang theo một chậu cây kì lạ. Dù khung cảnh chăm chỉ của các tân sinh viên khiến ông vô cùng vui vẻ hài lòng nhưng vì bài học tiếp theo, ông buộc phải phá vỡ nó. Ông nhẹ nhàng đặt chậu cây lên chiếc xe đẩy, hắng giọng:

"Các em, hết giờ tự học rồi!"

Tiếng thầy Monaghan như chuông đồng hồ đánh thức người ta khỏi cơn ngủ mê, ai cũng giật mình ngẩng đầu, có chút ngơ ngác không rõ thầy đã bước vào lớp từ khi nào.

"Sao thầy vào mà không phát ra tiếng động gì thế!?" Harry trố mắt nhìn ông, giật mình nói.

"Không quan trọng không quan trọng, nào mấy đứa, đến lúc thực hành rồi!" Ông ha ha cười, chầm chậm đẩy chiếc xe ra giữa lớp học.

Mọi người để ý đến chậu cây bất ngờ xuất hiện, đại khái đoán được tiếp theo sẽ học gì, ai cũng tự giác đứng dậy khỏi bàn học, kéo xa bàn ghế chừa lại khoảng trống chính giữa để thầy Monaghan đẩy chậu cây đến đó.

"Quyển sách thế nào?" Sau khi để chậu cây vào vị trí thích hợp, ông liền đặt câu hỏi: "Harrelson, em nói trước?"

Matthew được điểm danh đầu tiên có hơi bất ngờ nhưng không bối rối, cậu hơi suy nghĩ một chút rồi mới trả lời: "Em chỉ vừa đọc một chút nhưng cá nhân em thấy những cây được miêu tả khá chi tiết, hình minh họa cũng rõ ràng nữa."

"Ừm, vậy em thấy sao Wagner?" Ông khẽ gật gù, tiếp tục hỏi.

"Em hả? So với cây cối, em thích xem mấy con thú trong đó hơn, hình minh họa quả thật rất chân thật, em rất muốn được thấy chúng ở ngoài đời." Andrew gãi gãi đầu nói.

"Haha, thầy hiểu rồi, vậy tiếp theo, em Laurent?"

"Em ạ, khụ khụ, em cũng tương đối thích những chủng động vật mới, hình vẽ rất bắt mắt, miêu tả đặc điểm cũng rõ ràng ngắn gọn, nhưng quyển sách khá là dày dặn, ôm đi ôm lại không ổn lắm." Scorpion hơi ngại ngùng nói, tuy được nuôi dưỡng như một tiểu thư đoan trang thùy mị nhưng cá nhân cô cũng rất thích các hoạt động vận động mạnh một chút, cưỡi ngựa là một trong số chúng, vì thể khi nhìn thấy vài con thú trong sách, cô rất muốn được cưỡi thử chúng, trong sách cũng ghi có một vài loài cũng được dùng làm thú cưỡi.

"Quyển sách đúng là hơi lớn một chút, không sao đâu, khi học được phép thay đổi kích cỡ em có thể tùy ý chính sửa nó. Được rồi, Johansson, em nói tiếp."

"À vâng, cũng thấy quyển sách miêu tả rất đầy đủ và chi tiết, còn ghi chú những bộ phận nào có thể dùng để chế biến và làm gia vị nữa nhưng cá nhân em cảm thấy hình minh họa hơi nhỏ một chút, còn là hình cả cây, em mong mình có thể quan sát từng bộ phận của chúng kĩ hơn." Cancer hơi ngập ngừng nói.

"Ồ, vậy em sẽ rất thích tiết thực hành đó! Được rồi, tiếp theo là em Walker, em có nhận xét gì nào?" Thầy Monaghan cười cười, cổ vũ Cancer hãy hăng hái trong tiết thực hành rồi tiếp tục hỏi người tiếp theo.

"Em thì thấy quyển sách dày quá trời, chữ cũng nhiều nữa, nhìn một chút là chóng mặt lên hết trơn, nhưng mô tả hình ảnh rất rõ ràng và dễ hiểu, nhưng đúng là hình nó hỏi nhỏ thật, bự lên một chút thì tốt." Harry bĩu môi nói, cậu chính là chúa lười đọc sách, một quyển mỏng lét mười trang cậu cũng mất cả tuần mới chịu đọc hết, giờ nhìn quyển sách dày cộm này chỉ muốn than trời mà thôi, không biết tới mùa trăng nào mới đọc cho hết.

"Cũng không phải bắt các em đọc thuộc làu làu mà, cuối cùng em Watson?" Ông nghe lời than vãn của Harry cũng chỉ biết cười trừ, chuyển sang người học trò cuối cùng của lớp, cũng là người có nhiều tiềm năng nhất, Pisces Watson. Không giống như những học viên khác, cậu đã được tiếp xúc với quyển sách này từ trước, tuy khả năng mà cậu ta hiểu được quyển sách đang viết gì vô cùng thấp nhưng đổi lại hình minh họa rất chi tiết và rõ ràng, điều mà ông muốn biết lúc này là khả năng lĩnh ngộ của cậu đạt đến mức nào.

"Hình minh họa của quyển sách thật sự rất ổn nhưng..." Pisces nhìn quyển sách, nhớ lại những chú thích chỉ xuất hiện dưới ánh trăng của mẹ, "...cá nhân em thấy tranh vẽ thì cuối cùng cũng chỉ là tranh vẽ thôi, có thể chạm tận tay và tiến hành nghiên cứu chúng mới là những trải nghiệm đáng giá nhất, chưa kể tranh vẽ đa phần là phác họa lại chúng ở giai đoạn trưởng thành, vậy giai đoạn khi nó còn non và khi nó đã già sẽ như thế nào thì trong quyển sách lại không đề cập tới."

"...Woa, Pisces, cậu đã đọc hết quyển sách rồi hay sao mà biết!?" Harry Walker có chút khó tin hỏi.

"Đâu nhất định là đọc hết... ảnh minh họa rất rõ ràng, nhìn sơ qua cũng biết chúng điều ở giai đoạn trưởng thành tốt nhất.." Pisces khó hiểu nói.

"Thế thì có chủ quan quá không? Lỡ đâu nó chỉ có vẻ là trưởng thành thôi nhưng thật ra nó vẫn còn non thì sao?" Cancer nghiêng đầu thắc mắc.

"..." Cậu cũng đâu thể nói là mình đã đọc qua và hiểu khá rõ chúng rồi? Thế thì chẳng khác không đánh tự khai ra bí mật. "Tôi.. à sân sau nhà tôi trồng rất nhiều cây, từ nhỏ tôi đã nhìn thấy rất nhiều chủng loại cây cỏ, nên lúc nhìn vào mấy cây trong sách, tôi... nghĩ vậy."

Câu trả lời tạm chấp nhận được, mọi người cũng chẳng truy hỏi thêm làm gì, chỉ riêng thầy Monaghan hiểu rõ thực hư rằng cậu đã nghiền ngẫm quyển sách đủ kĩ để chỉ cần hiểu được một cụm từ 'trưởng thành' thì đã lập tức biết được 99% sinh vật trong quyển sách đều được ghi chép lại ở giai đoạn phát triển toàn diện nhất, chỉ riêng điểm này thôi cũng thể hiện được cậu đã xem đi xem lại quyển sách không biết bao nhiêu lần dù không thể hiểu nó, quả thật là một mầm mống xuất sắc.

"Được rồi các em, thông qua câu hỏi nhỏ vừa rồi thầy đại khái có thể hiểu một chút về cách tiếp cận bài học của mỗi đứa, trường của chúng ta luôn mong muốn các em có được một môi trường học tập tốt nhất vì thế vào những ngày đầu đi học, sau khi các em nắm được kha khá ngôn ngữ của Thành Xám, một câu hỏi nho nhỏ tương tự như vừa rồi sẽ được đưa ra nhằm cung cấp cho nhà trường biết cách tiếp cận bài học của từng cá nhân, thông qua đó chúng ta có thể đề ra phương án giảng dạy cho từng học viên hay nhóm học viên tương ứng, tạo điều kiện học tập tốt nhất cho mấy đứa. Đối với các nhóm khác, thường thì qua một hai hôm giảng viên mới hỏi, riêng nhóm B thì được rút gọn một chút để có thể nhanh chóng sắp xếp giảng viên thích hợp."

"Vậy là chúng em khác lịch học nhau sao?" Matthew có chút bất ngờ, hỏi.

"Không sai, lịch học của từng em là khác biệt nhưng có một vài lịch học chung cố định hằng tháng có thể coi là lịch học bắt buộc không thể vắng, trong sổ của các em những buổi học như vậy sẽ được đánh dấu đỏ tương đối bắt mắt tránh việc các em quên mất nên cứ yên tâm đi nhé!"

Sáu người xôn xao bàn tán, việc này bọn họ đều không ngờ tới, cứ tưởng có thể cùng học chung như hiện tại, cả đám còn hẹn nhau đi ăn chơi sau giờ học nữa.

"Nào các em, việc đó tạm gác lại nhé! Bây giờ chúng ta bắt đầu buổi học chung đầu tiên nào!" Thầy Monaghan lắc đầu cười trừ, vội dừng cuộc trò chuyện của đám học trò.

Buổi học của nhóm B nhanh chóng bắt đầu sau đó, bài học đầu tiền tương đối nhẹ nhàng, bọn họ chia thành hai nhóm, quan sát chậu cây được thầy Monaghan đem đến khi nãy, các thành viên trong nhóm tự thảo luận với nhau, từ những đặc điểm mà bọn họ quan sát được, nhóm nào đoán ra chậu cây đó là loại thực vật nào thì sẽ chiến thắng, cuối giờ sẽ nhận được một phần thưởng từ thầy Monaghan.

Sau đó, bọn họ có một tiết thảo luận về công cụ phép thuật cá nhân. Không giống như trong nhiều tác phẩm văn học phổ biến ở xã hội nhân loại, những người có phép thuật sẽ dùng sách phép đũa phép hay ấn chú bùa chú làm thứ kích phát sức mạnh cố định, mỗi phù thủy, pháp sư ở Thành Xám sẽ có một công cụ phép thuật cá nhân mà họ yêu thích làm vật đưa nguồn sức mạnh ra ngoài. Không riêng gì đũa phép, sách phép thứ đó cũng có thể là một thanh kiếm, một chiếc vòng tay hay một cái đèn pin, chỉ cần là thứ mà pháp sư đó thích, kể cả một cây tăm cũng có thể trở thành một công cụ phép thuật. Tuy nhiên, hạn chế của việc này là chúng ta không thể lúc nào cũng xác định được công cụ phép thuật của đối phương, giống như sự việc nghiêm trọng xảy ra năm đó, vì không rõ công cụ của đối phương là gì mà dẫn đến nhiều thương vong đáng tiếc, do vậy khi chế độ mới được thành lập, mỗi pháp sư đều phải đi khai báo công cụ phép thuật của bản thân để phía trên quản lý, nếu phát hiện pháp sư nào sử dụng công cụ khác với công cụ đã khai báo, pháp sư đó sẽ lập tức bị tạm giam điều tra.

Thầy Monaghan cũng không hối thúc bọn họ lập tức tìm một công cụ phép thuật, bọn họ có thể trở về từ từ suy nghĩ, tiếp theo đó thầy dạy cho cả bọn một vài câu phép cơ bản để bọn họ luyện tập nếu tìm được công cụ cá nhân thích hợp. Trước khi đến giờ nghỉ trưa đồng thời là lúc kết thúc buổi học hôm nay, thầy Monaghan đã thông báo về phương án học tập của mỗi cá nhân sau khi ông nộp câu trả lời của bọn họ khi nãy cho các thầy cô chuyên về mảng phân tích.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net