14, lớp thắng cuộc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đến ngày công bố kết quả.

Hôm nay trời quang mây tạnh. Thời tiết đẹp hơn hoa, dễ chịu một mùi hoa lài thơm nồng trong không khí. Trong cái khí tượng ấy, Đức Thiện hí hửng chào buổi sáng một lượt các gia nhân trong nhà, làm họ trợn tròn muốn lồi luôn con mắt ra ngoài. Hôm nay cậu vui vẻ lắm, có linh cảm mọi thứ đều sẽ thành công.

Trung Đan đã đứng đọi bên ngoài, lưng dựa vào chiếc siêu xe đắt tiền, trò chuyện với chú tài xế.

"Yo!"

Gã ngẩng lên, nhướng một bên mày, "What's up." Hai đứa bắt tay rồi cụng vai, Trung Đan cũng không hỏi tại sao cậu phấn khởi đến thế. Xời, thân là bạn thân mấy chục năm, chả lẽ gã lại không đoán ra.

(Dù sao thì hôm nay cũng là ngày công bố kết quả mà.)

Cứ thế, hai người lên xe tà tà đến trường.

Meanwhile...

Thanh Tuấn lau mồ hôi, đẩy kính, cặm cụi ghi ghi chép chép. Anh xoay, rồi chỉnh, rồi xoay mấy chậu xương rồng, ghi lại những lời nhận xét đặt cả tâm hồn vào để ghi.

Hoàng Khoa đang bưng những thùng đồ qua nói với sang, "Đợt này lớp Đức Thiện thắng chắc rồi ha?"

Rắc

Cây bút trên tay Thanh Tuấn bị bẻ gãy. Cả người anh run lên một luồng khí đáng sợ, đến mức Hoàng Khoa phải giật mình lùi lại, "Ôi, gì vậy men?? Tao chỉ nói kết quả hiển nhiên thôi mà?"

Thanh Tuấn không nói gì. Một lúc sau, anh thở mạnh, đứng dậy.

"Mày lại đây." Anh bước tới, kéo cổ áo Hoàng Khoa lại khu vườn lớp 11A4, song, hắn cũng phải trố mắt.

"Adu, đẹp đến thế còn gì?" Hoàng Khoa nhìn cặp xương rồng đang tỏa sáng lấp lánh, hai bông tím, đỏ nhô ra trên đỉnh, tô thêm nét dịu dàng vào vẻ gai góc vốn có của loài cây sa mạc này. Xinh xắn đến thế thì thôi-

"Cái đó của 11a5." Thanh Tuấn ngao ngán chỉ qua một bên, nơi mà vừa nhìn vào, Hoàng Khoa phải giật mình che miệng lại, "Đó. Đó mới là 11a4..."

Một... cái gì ta? Cái đứng đó không phải là một cái cây đâu...

Thân bị phủ một lớp vàng nâu úa tàn, bị dẹp gần như mọi chỗ, lá còn không có, đừng nói đến hoa. Cái đó chính là thảm họa xương rồng đó!

Nhưng – Nhưng sao thấy Đức Thiện gì đó chăm hăng lắm cơ mà...?

Như đọc được ý nghĩ đó trên khuôn mặt sốc éo muốn nói của Hoàng Khoa, Thanh Tuấn lại thở dài.

"Thằng đó ngu đến thế là cùng."

"Nó tưới lộn cây rồi!"

Sau đó, khi Đức Thiện hí hửng chạy tới, đã bị Thanh Tuấn một phát ném thẳng cái chậu vào mặt.

Dù phải đi y tế, nhưng kết quả hiển nhiên không có phần thắng nào thuộc về 11a4. Trung Đan ban đầu sốt sửng đến tìm ban tổ chức, được Hoàng Khoa cười ra nước mắt vào mặt, khó khăn kể lại mọi chuyện. Gã đen mặt. Thật sự muốn kiếm cái hố cho thằng chó kia chui xuống, nhục nhã thế này hả con ơi!

Đức Thiện tỉnh lại, không biết chuyện gì, đến bám chân Tuấn Kiệt hỏi kết quả.

Lý Quốc Phong ném chai nước vào đầu cậu. "Không có giải cho 11a4 đâu! Đi về!!"

Đức Thiện oan ức xoa cục u trên đầu, la "Làm sao không có được chứ?! Tao- à không tui đã chăm chúng kĩ lắm á!! Trưa nào cũng ra mà-"

Hội đồng ban chấm giải aka những người biết chuyện, mặt mày nghiêm túc, thực chất là đang cố gắng nín cười, chẳng nói gì. Cuối cùng vẫn là Thanh Tuấn đến lôi tai cậu qua bàn trưng bày, đẩy cái đầu heo ấy về phía cái bàn trưng xương rồng của cậu ta, còn bức bối gằn một câu, "NGU THÌ CHỊU!!"

Đức Thiện nhìn lên, há hốc nhìn bé xương rồng iu dấu 'chết lâm sàng'. Cậu khóc thét, "Ơ WTF! Đứa nào dám phá xương rồng của ông?!! ÔNG HẬN!!"

Lại nhận thêm một cái bạt tai từ Trung Đan. Gã nhắm mắt, phẫn nộ gào, "Mày im mồm đi, ngại vờ lờ không?! Là do mày tưới nước lộn đó thằng matlon!! Con mọe mày ngu đến thế là cùng chứ!! Tưới xương rồng xong não bị úng nước luôn hả?!!"

Lúc này cậu mới vỡ lẽ.

"HAAAẢAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA?!"

Thanh Tuấn thở dài, cùng Hoàng Khoa đang không thể nín cười đi đến lớp 11a5 trao giải.

Những ngày hôm sau, Vũ Đức Thiện như một cái xác không hồn. Cậu đến và đi mọi nơi với hốc mắt toang tác, mặt gầy trơ xương và một nửa linh hồn còn vương lại trong xác. Đến Trung Đan cũng ngại thằng bạn, không vào khuyên can. Thế là trong trường tự nhiên có một hotman và một deadboy cứ đi xung quanh cùng nhau.

Nếu gã không nằm trong hội học sinh, hẳn nhiên gã sẽ có nhiều thứ để nói hơn.

Well.

Hai người đi đến cantine.

"Họ làm vậy... thật?"

"Tao cũng bất ngờ như mày thôi."

Thanh Tuấn cau mày, "Wao."

Hoàng Khoa cầm khay bánh ngọt, lườm anh, "Phản ứng sinh động quá ha."

"Im."

Hai người đi lướt qua Đức Thiện.

"Mày kiếm chỗ ngồi đi, tao đi đây chút." Trung Đan nói nhanh rồi chạy theo hai người kia.

"Thanh Tuấn! Hoàng Khoa!"

Hai đứa khựng lại, quay đầu nhìn gã. Trên môi Hoàng Khoa còn có nụ cười mỉm quen thuộc, láu cá nhưng cũng rất không láu cá, nhìn mà lóa cả mắt. Gã chạy lại, hỏi, "Ờm... không biết cái kia, cái vụ xương rồng-" có thể trình bay lên phía trên, nói đó là công của Đức Thiện không? Chứ nhìn bạn gã như này, gã xót.

"Lớp 11a5 thắng rồi á." Hoàng Khoa nhìn gã đầy cảm thông, "Bây giờ không thay đổi kết quả được nữa rồi."

"Thằng đó ngu thì chịu." Thanh Tuấn lạnh nhạt nói.

"..." Vẫn là anh chưa quên thù cũ với Đức Thiện, không sao. Trung Đan hiểu mà. Bị đánh đến như thế mà còn ở đây mà chửi thì Thanh Tuấn cũng thật kiên cường! Gã rất ngưỡng mộ người này nha. Nhưng mà, ở những lúc thế này mà chủi bạn gã như vậy... thật bức bối mà! "Không còn...cách nào khác sao?"

Hai người kia im lặng.

Trung Đan thở dài. Đành vậy-

"Không thắng thì không thắng ấy," Hoàng Khoa nhìn Thanh Tuấn, anh chỉ nhún vai nên hắn tiếp, "Nhưng mà lớp 11a5 nói đó không phải công sức của bọn họ, không nhận phần thưởng. Thảo Linh còn ném trả xấp phiếu đi chơi vào mặt bọn tôi đấy."

"Cũng là nhờ Lý Quốc Phong đi nói, cám ơn thì tìm cậu ta." Thanh Tuấn chêm vào, hất đầu. Hoàng Khoa hiểu ý, cười cười, "Trễ học mất rồi, chào nha!"

Xong, hai người chạy biến.

Trung Đan ở lại còn ngơ ngác, chưa hiểu chuyện gì. Đến lúc nhận ra, hành lang đã không còn người rồi.

Gã sung sướng đến phát điên, chạy về cantine, gào lớn. Đức Thiện lúc này bị tiếng hét làm giật mình, chớp mắt nhìn gã thì bị Trung Đan ôm chặt, còn hét ngay bên tai, "THÀNH CÔNG RỒI THIỆN ƠI! LỚP MÌNH ĐƯỢC ĐI CHƠI RỒI!!!! LÝ QUỐC PHONG XIN THẢO LINH NHƯỜNG VÉ ĐI CHƠI CHO TỤI MÌNH ÁAAAAAAAAAAAAAAAAA!!"

Đức Thiện nghe đến đó thì linh hồn như bị triệu hồi, lập tức quay lại cười tươi hơn hớn, "T – thật không?!"

"THẬT!!!"

Rồi CẢ hai thằng cùng gào rú.

"Quốc Phong thật sự đi xin cho tụi mình à?" Thái Nam bày ra bộ mặt không hiểu lắm, hỏi, "Còn là bà chằn Tờ linh nữa?"

"Chớ ông chưa nghe đồn rằng Kellie là Sugarmom của Quốc Phong hả?" Hoàng Hải nhún vai, "Bà chằn Kim Anh với bà chằn Thảo Linh là chị em thân thiết nhất xóm còn gì."

"Eei cô dô kìa." Tiến Thành vội cắt ngang, cả ba chạy lẹ về chỗ khi cô chủ nhiệm của bọn họ bước vào.


n's lover


video chỉ mang tính chất minh họa, hãy cảm nhận âm nhạc để thấu nỗi lòng của Đức Thiện khi nhận kết quả. Xin cám ơn!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net