5, người nhà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bầu trời nhiều sao lắm. Cũng không biết là thực tế nó vậy hay là Thanh Tuấn đang ảo tưởng nữa.

Đau quá.

Những chỗ bị đánh, đạp tàn nhẫn bắt đầu sưng vù, bầm tím. Để lại một nhức nhối cho riêng một con người nhất định.

Tên khốn...

Reeeeng!

Thanh Tuấn giật mình, cau mày nghe giai điệu thân quen đang được chơi lên. Điện thoại của anh.

Với lấy nó rất đau. Nội việc động đậy tay là đã đau đến thấu xương rồi. Không biết là Vũ Đức Thiện đã làm công việc của cậu ta được bao lâu, nhưng nó hiệu quả một cách đáng sợ đó. Còn nữa, cơn giận trong mắt cậu ta ngay từ lúc chưa bắt đầu lao vào đánh, nó đã là một cơn thịnh nộ đáng sợ rồi. Giận cá chém thớt, giờ cái thớt này chi chít bao nhiêu là vết chém, chẳng còn biết có lết nổi về nhà không nữa.

Đầu dây bên kia cất tiếng, "Tuấn, mày đang ở đâu thế?"

Thanh Tuấn phải tốn mất hai giây mới nhận ra đó là Hoàng Khoa. Anh mở miệng, nhưng lập tức quay sang một bên ho, ho ra máu.

"Mày có sao không vậy? Mày đang đâu rồi?" Trong giọng của hắn ánh lên sự lo lắng. Rõ ràng hồi chiều chia tay anh vẫn rất ổn mà?

Chả lẽ nào...

Thanh Tuấn cắn chặt môi, ép cơ thể cử động. Anh ngồi dậy, cố gắng phớt lờ cơn đau từ âm ỉ thành khó chịu từ đằng sau ra trước, từ từ đứng hẳn lên.

"Thanh Tuấn?"

"Đợi tao trước cửa nhà." Anh nói. Nhưng chỉ vừa bước được một bước, Thanh Tuấn hoàn toàn khựng lại. Cơn đau vốn dĩ vẫn có thể chịu được trở nên quá mức chỉ trong một giẩy chuyển mình, cơn tê chạy dọc từ đầu ngón chân đến vào tận trong xương, lan đến sau ót của anh. Đau...!

"Mày bắt xe đến địa chỉ này được không?" Thanh Tuấn sửa lại câu nói, nhăn mày. Mồ hôi lạnh giờ đã túa ra đầy trán, cơn đau buốt chẳng còn thốt nổi nên lời. Điều đó càng làm Hoàng Khoa lo lắng hơn nữa, "Được, được. Gửi GPS qua rồi đợi tao!"

Sau khi gửi địa chỉ cho hắn, Thanh Tuấn cũng từ từ nằm xuống lại.

Khi vai anh đã áp hoàn toàn xuống mặt đất, Thanh Tuấn đặt hai tay đan vào nhau trước ngực, rồi tiếp tục ngắm sao.

Vũ Đức Thiện...

Tao thề, tao mà không ám mày chết tao không làm con người!

Cũng phải mười lăm phút sau thì Hoàng Khoa mới đẩy cánh cửa khoang để hàng hoang vắng, bước vào.

"Tuấn?" Hắn quay qua quay lại, cuối cùng phải quay xuống thì mới nhìn thấy cái xác khô đang nằm bất động bên dưới, "Thanh Tuấn!"

Ồn quá, anh khẽ cau mày, nhìn Hoàng Khoa. Hắn trờ tới nơi, khuỵu gối, mắt rưng rưng, "Ôi, Tuấn ơi, mày còn sống không? Huhu, tất cả là lỗi của tao mà mày ra nông nổi này... đừng chết mà Tuấn ơi, mày còn phải sống để mua đồ ăn cho tao nữa! Không có mày ai bao tao ăn chứ huhuhuh."

Trán anh nổi hai vạch gân xanh. Thằng chó này. "Câm mồm. Ông chưa chết!"

Vừa dứt câu là Thanh Tuấn lại ho thêm một tràng nữa. Hoàng Khoa vội xoa lưng cho anh, luôn miệng, "Nào nào, tao đùa thôi. Chứ mày chết rồi tao còn đến đây mà thu xác mày à? Xuôi xuôi."

Thanh Tuấn muốn lườm hắn, nhưng cổ họng đau quá chịu không nổi, chống tay xuống đất mà thở dốc.

Cơn ho qua đi, Hoàng Khoa giúp anh đứng dậy, phủi bụi một lần nữa, rồi từ từ dìu anh ra ngoài. Phải nói, trong tất cả mọi thứ, hắn có thể là một người lộn xộn và phiền chết đi được, riêng trong việc chăm sóc người khác lại vô cùng kiên nhẫn. Thanh Tuấn đi chậm như thế mà hắn chẳng phút nào buông tay, nhẫn nại đi cùng. 

Nếu phải nói, chỉ có một nhược điểm...

"Đi cà nhắc như con ếch ấy, dễ thương vê lờ hông:)))."

"Mày bị như dầy là do mày nghiệp đó con. Đã nói sống cho tốt đi mà. Đã vậy còn chọc trúng một thằng quyền cao chức rộng nữa chứ. Huhu bạn tôi, tao đang khóc cho sự nguk ngốk của mày đó:)))."

"Thôi thế này cũng dừa lắm. Cho chừa cái tội thích chịu trận một mình:))."

Thanh Tuấn quắc mắt, "Mày có im đi không?"

Hoàng Khoa tiếp tục cười tủm tỉm, nhưng họa phước là cũng không nói gì nữa.

Vài chục phút sau, hai người về đến nhà của Thanh Tuấn.

Cả hai sững lại khi thấy bên trong sáng đèn. "Holy shit, sao mày không nói với tao là Quang Hưng có nhà??"

Thanh Tuấn trợn tròn mắt, "Quang Hưng có nhà làm sao mà tao biết được! Ổng đến và đi như một cơn gió ấy!"

"Bây giờ làm sao? Qua nhà tao??" Hoàng Khoa nhíu mày

"Đâu cũng được mà-"

Rầm!

Cánh cửa be bé bị đạp ra một cách mạnh bạo đã dập tắt hết hi vọng của tụi nó. Một người đàn ông chạc tuổi đôi mươi bước ra, đôi mắt lạnh lẽo ánh lên một tia sắc bén nhìn vết thương trên người Thanh Tuấn, xoay lưng bước vào. "Đi vào đây."

Chất giọng của người này chừa vô chỗ cho tranh luận. Thanh Tuấn và Hoàng Khoa nhìn nhau, hắn nhún vai, còn trốn đi đâu được nữa? Nhưng Thanh Tuấn rất không cam lòng, thà trốn đi bây giờ chứ để lát nữa còn được đéo?

Mày bớt chửi thề lại đi.

Chết đến nơi rồi mày còn lo chuyện đó?

Cánh cửa vẫn còn mở, ánh sáng vàng nhạt ấm áp chiếu khắp căn nhà trung bình, sáng rỡ. 

Thanh Tuấn nhìn chằm chằm vào nó.

Nhà là của anh mà sao tự nhiên thấy xa lạ quá. Không muốn vào chút nào luôn.

"Thôi nào." Hoàng Khoa xốc nhẹ vai anh, mặt mũi chun lại cũng không khá khẩm hơn chút tẹo, "Làm cho nhanh rồi còn đi ngủ nữa. Đi thôi."

Trong phòng khách có ba người đang ngồi. Cả ba đều đang ở độ tuổi hai mươi lăm, sắc mặt ai cũng vô tình, lãnh khốc, khó đoán. Trong đó, chỉ có hai người nhìn lên khi bọn họ bước vào.

Lil Shady, chàng trai có mái tóc xám tro, cau mày. Anh ta phản xạ nhanh chóng, đi lấy túi y tế. Người còn lại là BigDaddy, người nở một nụ cười phải nói là Tuấn tức mà Tuấn không nói.

Nhưng người bọn họ lo lắng nhất vẫn chưa ngẩng lên.

Hoàng Khoa cười gượng, "B–bọn em lên phòng đây ạ."

"Ngồi xuống."

Hai đứa giật mình nhìn sang, còn một người khác đang đứng tựa vào tường. Là người hồi nãy đã ra mở cửa, Datmaniac. Anh ta còn không thèm nhìn sang, buông giọng cảnh cáo.

Lúc này, nhân vật chủ chốt – đồng thời là người cả hai sợ nhất, bỏ tập tài liệu xuống.

"Ng–ng–ngồi xuống mau." Hoàng Khoa rít trong cổ họng, đẩy anh xuống chiếc sofa. Hắn biết như thế sẽ đỡ đau hơn ấy. Cơ mà dẫu sao Thanh Tuấn cũng đang là người bị thương, bị đẩy đột ngột như vậy không kiềm được la lên một tiếng, lại ôm miệng mà trợn tròn mắt. Lỡ miệng rồi!!

Người kia đeo kính đen, biểu tình vô cảm nhìn anh.

Bình thường chứ bị nhìn như vậy là Thanh Tuấn đã bạo phát ném đồ rồi. Nhưng bây giờ mà ném là lát bị đem đi thiến luôn không chừng!

Người đó chợt đứng dậy.

"Nào, đừng làm mạnh tay quá." Bigdaddy giỡn cợt như không, nhắc nhở một chút.

Anh trai của Thanh Tuấn tiến tới, vươn tay ra.

Bóp lấy miệng anh.

"Tao cho mày ăn học để mày đi đánh nhau?" Chất giọng lạnh còn hơn băng truyền xuống cột sống Thanh Tuấn một cơn rùng mình. Anh vô thức nhích về phía sau, lại bị cái nắm chắc như kiềm bóp chặt. "Nói, là mày thắng hay thằng chó kia thắng?"

"..." Thanh Tuấn vốn dĩ không muốn nói, nhưng anh còn hiểu hơn tất cả, không nói là không xong với gã ta đâu, đành phải mếu máo, "Nó tấn công bất ngờ..."

Quang Hưng – tên gã là Quang Hưng – dùng lực mạnh hơn nữa.

"...!" Thanh Tuấn bất mãn cũng không dám kêu lên, trước cái buông tay của Quang Hưng ngạc nhiên tột độ, mắt mở to. Chết rồi, ảnh còn có ý định gì-

"Tao dạy mày đánh nhau để mày bị người ta đánh?" Thanh Tuấn rùng mình, trong lòng thầm chửi thề chết bà chết mọe chết rồi!! Dẫu giọng của Quang Hưng có đang vô cảm đến mức nào thì anh cũng nghe được sự lạnh lẽo trong nó. Anh sắp chết rồi!!

"Em xin lỗi!" Câu xin lỗi bật ra còn nhanh hơn những gì Thanh Tuấn có thể nghĩ tới. Thà xin lỗi chứ để chết ko toàn thây lại mệt nữa. "N–ngày mai em sẽ-"

"Tại sao không phải tối nay?" Đôi mắt đằng sau cặp kính đen tỏa ra từng tia độc ác. Quang Hưng đưa sự tàn nhẫn vào không chỉ hành động mà còn cả lời nói của mình, lạnh nhạt khoanh tay, ra lệnh, "Đi ra ngoài. Cho đến khi trả được món nợ kia thì đừng có về nhà nữa."

Hoàng Khoa vội lên tiếng, "Nhưng mà anh à-"

BigDaddy suỵt hắn.

Không gian xung quanh tĩnh lặng đến lạ. Bên ngoài trời chợt đổ cơn mưa. Nghe thôi cũng đủ thấy buốt, đừng nói là ra ngoài đó.

Thanh Tuấn cũng chẳng còn cách nào. Ba trăm sáu mươi lăm ngày thì hết ba trăm ngày ăn chay không đánh lộn, tại sao Quang Hưng cứ phải canh hôm nay mà về chứ?

Người anh trai 'đáng kính' vẫn đang nhìn cậu chòng chọc.

Thanh Tuấn chỉ biết thở dài, đêm nay sẽ lạnh chết người.


n's lover


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net