Thanh Xuân?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay là chủ nhật.Tôi quyết định dọn lại cái kho của tôi,một cái kho lưu giữ tất cả kỉ niệm,thanh xuân của tôi,đang dọn thì một bức ảnh rơi ra.Bức ảnh đó có những người con trai đang cùng nâng một chiếc cúp.

*Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa*

Tôi ko biết hay nói đúng hơn là ko nhớ họ là ai,tay tôi vẫn cầm bức ảnh và nước mắt tôi đã rơi từ lúc nào...Hình như tôi nhớ ra họ là ai rồi,đúng vậy họ là thanh xuân của tôi.Tôi nhớ về tôi của 20 năm trước

"Mày ơi,nay Việt Nam lại đá nữa đấy,mày có xem ko?"

Tiếng người bạn của tôi vang lên khi tôi đang cho thêm một bức ảnh vào quyển album,nghe nó nói vậy tôi định lên tiếng trả lời thì nó chen vào nói tiếp

"À,tao quên,có trận nào của Việt Nam là mày ko xem đâu"

Quả thật tôi chưa từng ko xem Việt Nam đá dù chỉ là một trận.Tôi cũng ko biết vì sao tôi lại như vậy...Tôi bây giờ là 18 tuổi,ở một cái độ tuổi đẹp nhất của thời con gái,bạn bè tôi bây giờ hầu như đều có người yêu hết rồi,chỉ riêng tôi là vẫn chưa một mối tình.Bạn bè tôi luôn nói

"Sao mày ko kiếm một người có thể ở bên mày đi?"

Mỗi lần bạn tôi hỏi vậy,tôi luôn lảng tránh để ko phải trả lời.Quả thật,tôi cũng ko thể giải thích được điều này.Tôi đã theo họ từ năm 12 tuổi,tức là 6 năm rồi.Mỗi lần bạn bè hỏi

"Sao mày thích ĐTVN quá vậy?"

Những lúc đấy,tôi ko biết nên trả lời bạn tôi như nào.Vì tôi thực sự cũng ko biết vì sao tôi thích họ đến vậy.Bởi vậy người ta mới nói "Ghét ai thì có thể nêu được lý do nhưng yêu ai thì không thể.."

Hôm nay tôi đến trường như mọi ngày nhưng đến khi ra về thì ko ổn lắm.Tôi và bạn đang ăn những món ăn vặt cổng trường như những người khác thì đứa bạn của tôi lên tiếng

"Ê mày,mày định theo ĐTVN đến bao giờ thế.Rồi cũng đến lúc họ phải giải nghệ chứ"

Câu nói của nó khiến tôi sững người lại.Nó thấy trên mặt tôi thay đổi thì bối rối nói

"ừm...tao xin lỗi,tao có nói gì sai thì tha lỗi cho tao nhá"

Nó nhìn tôi bằng ánh mắt như đang khóc vậy.Tôi cũng chỉ cười nhẹ rồi tiếp tục nói chuyện với nó.Rồi đến khi tôi về nhà.

Câu nói của nó vẫn vang vảng bên tai tôi.Trong chuyện tình đơn phương này tôi nhận được gì chứ?Nhưng..tôi tình nguyện.Đêm về,tôi nằm suy nghĩ về câu nói của nó,nước mắt của tôi lại rơi nữa rồi.Tôi sợ ngày đó xảy ra..tôi sợ một ngày không còn thấy họ trên sân mà thay vào đó là một lứa cầu thủ khác...Nếu điều đó xảy ra thì chắc lần họ đá cùng nhau lần cuối cùng thì chắc cũng là lần cuối cùng tôi xem bóng đá.Tôi không nỡ nhìn những con số trước đây từng là của một cầu thủ nào đó trong số họ,bây giờ ko còn là của người đấy nữa...

Và rồi..ngày tôi sợ nhất cũng đã đến..Đêm đó tôi khóc rất nhiều...rất nhiều

Tôi đang hồi tưởng về thanh xuân của tôi thì tiếng nói của một người vang lên

"Ê mày,tao sang chơi nè,mà này nay Việt Nam đá đấy,mà ai đá ấy nhỉ"

Nó là tiếng nói của bạn tôi.Nghe nó nói vậy thì tôi chẳng suy nghĩ mà lên tiếng trả lời ngay.

"Quế Ngọc Hải,Nguyễn Văn Toàn,Trần Đình Trọng...."

Tôi định nói tiếp thì suy nghĩ lại mà rơi nước mắt.Bạn tôi nghe tôi nói vậy rồi khóc thì không biết làm gì

" ơ,tao xin lỗi,tao quên....Mà mày vẫn còn nhớ họ đến vậy à?"

Tôi có thể nghe được nó nói gì nhưng nước mắt của tôi ngăn không cho tôi trả lời.Nó nói rồi nhìn xuống tay của tôi thì thấy bức ảnh đó,nó im lặng đi ra ngoài vì nó hiểu tôi nhất trong những người bạn.

Tôi ở trong này khóc một lúc thì suy nghĩ lại

"Mình đang khóc vì điều gì thế này..Khi mình làm Fan của họ thì cũng đã biết là sẽ có một ngày họ giải nghệ mà...Việc này cũng đã xảy ra cách đấy 20 năm rồi đấy"

Cảm ơn vì đã cho em một thanh xuân tươi đẹp,Em không nuối tiếc cũng không oán trách thanh xuân sao lại qua nhanh đến vậy.Hạnh phúc,mạnh khỏe và phải vui vẻ nhé "Thanh Xuân" của em!

Hà Nội,10/12/2021

-------------------------------------------------

END

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net