Chương 49

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Peat đi ăn cùng Nan và Jin, đến tối thì về nhà. Drap giường lúc sáng đã quên không giặt, đành ngủ ở sopha một đêm vậy. Cậu kéo rèm cửa lại, mở TV rồi đi vào phòng tắm. Một ngày mệt mỏi, giữ trẻ đúng là có niềm vui, nhưng cũng rất phiền. Đám trẻ lúc vui vẻ thì không sao, nhưng khi có chuyện gì buồn bực thì liền khóc la om xòm, còn đòi này đòi nọ rất mệt tai.

Nhưng nghĩ cũng thấy uổng, học hành 12 năm đèn sách thêm mấy năm đại học, làm thư kí cho tổng giám đốc ở tập đoàn lớn được cả năm, sau đó lại làm người giữ trẻ.

Nghĩ đến đây thì càng thấy kì lạ, khi chưa có chuyện gì xảy ra thì hồn nhiên như đứa trẻ, khi Fort đi du học thì tính tình trầm lại, khi ở bên Jin thì đỉnh điểm của lạnh nhạt, bây giờ lại trở nên thân thiện hoà đồng. Con người vốn không dễ thay đổi, chỉ là cuộc sống thay đổi, biến cố cuộc đời ập đến khiến cậu phải thay đổi để thích nghi.

Peat ở phòng tắm ngâm mình trong bồn tắm và chợp mắt một chút để thư giãn. Hôm nay cậu bỗng nhớ Fort, nhớ thật nhiều, thật nhiều...

Cậu nhớ hắn như cách những người yêu nhau thường nhớ nhau. Cậu nhớ hắn như thể muốn hắn ngay lập tức xuất hiện hoặc chỉ đơn giản là được xuất hiện ở chỗ hắn, lao đến nhân ảnh cao lớn và vùi đầu vào lồng ngực ấm áp luôn sẵn sàng ôm lấy cậu vào lòng.

Nhưng cậu có can đảm nào, có tư cách nào, có gì chắc chắn rằng hắn luôn sẵn sàng ôm lấy cậu chứ?

Đều là ước muốn của bản thân rồi gượng ép đối phương cũng phải có cảm giác như vậy. Cậu sẽ chỉ nghĩ thôi, không ước mong nữa. Sẽ chỉ nhớ hắn thôi, không dám cầu mong hắn sẽ nhớ cậu dù cho lòng này luôn mong ngóng.

Ting! Tong!

Chuông cửa bỗng reo kéo cậu về với hiện tại, đi ra mở cửa như thói quen mà nhìn qua lỗ nhỏ trên cửa trước, là Fort, tay vội đặt ở tay nắm cửa nhưng lại chần chừ không mở cửa ngay. Phản xạ nhanh nhẹn là do không kiềm được sự vui vẻ khi hắn đến, nhưng sự chần chừ là do nỗi lo sợ không biết hắn đến để làm gì.
Cuối cùng cũng quyết định mở cửa..

"N'Peat, tôi nghe nói ở nhà trẻ xảy ra chút rắc rối."

"Phải, nhưng giải quyết được rồi."

"Tôi nghĩ em chưa ăn gì nên mang đồ sang."

"Là lẩu sao?"

"Phải."

Cũng lâu rồi không cùng nhau ăn bữa ăn tử tế, cũng nên để cho anh một cơ hội, cậu để anh vào nhà, chiếm một căn bếp

"Đồ đạc của em vẫn ở nguyên chỗ cũ chứ N'Peat?"

"Ừ, nói với người dọn dẹp cho tôi cảm ơn, nhưng sau này không cần đến nữa."

"Sẽ đến."

"Không cần đâu, tôi sợ người ta phiền."

"Tôi không phiền."

"..."

Cậu không nói nữa, im bặt đi, cả không gian cũng tĩnh mịch hẳn đi. Một người chưa từng động ngón tay đến việc nặng như hắn, một người đàn ông của công việc tổng tài, liệu có thể khiến người khác tin nổi đã dọn dẹp toàn bộ căn hộ này hay không?

Như trước đây thì không cần hỏi cũng biết đáp án là "không", nhưng lần này có vẻ đã khác. Ánh mắt hắn nhìn cậu đã chiếm trọn tám phần ôn nhu, hai phần nhu nhược, không như trước đây, vừa nghi ngờ vừa có tính toán riêng. Có lẽ hắn muốn cậu biết hiện tại bản thân muốn dành toàn tâm toàn ý cho ai, nhưng có điều, cậu không dám nhìn thẳng vào đôi mắt đó, đôi mắt hắn xinh đẹp đến mê người nhưng lại đau thương đến bi luỵ.
"N'Peat, em trở về công ty có được không? Vị trí của em vẫn để tr.."

"Nếu tôi đi thì tụi nhỏ sẽ không muốn."

"Hay là em không muốn?"

"Cả hai."

"Em không muốn để tụi nhỏ buồn hay không muốn quay lại làm thư kí cho tôi?"

"Tôi...không muốn cuộc sống có thêm thay đổi nào nữa."

"Em đã từng nói sẽ không ngừng thay đổi để thích nghi, chẳng phải vậy sao?"

"Con người chẳng có ai không mệt mỏi, có lẽ anh không, nhưng tôi có."

"Tôi cũng mệt mỏi khi không có em."

"Tôi chưa từng cảm thấy nhẹ nhàng từ khi anh xuất hiện. Fort Thitipong Sengngai, anh có thể nào đặt bản thân vào vị trí người khác không?"

Cho hắn vào nhà, muốn cùng ăn bữa cơm, kể cả chuyện đêm qua, tất cả cũng chỉ vì cậu nghĩ bản thân có thể cho hắn một cơ hội. Nhưng cơ hội cho bản thân còn không có thì lấy tư cách gì dám nói cho người khác một cơ hội chứ?
"Tôi đặt bản thân vào vị trí của em nên mới muốn em quay về bên tôi để tôi có thể bù đắp cho em."

"Không đâu. Tôi sẽ không quay về, 2 tháng nữa, sau khi thủ tục hoàn tất, tôi sẽ rời khỏi đất nước này, đến lúc đó anh đừng tìm tôi."

"Vậy trong thời gian 2 tháng, em có thể nào quay về bên cạnh tôi không?"

"Cho tôi 3 lí do phải quay về bên anh đi."

"Thứ nhất, em vẫn đang là thư kí của tôi.

Thứ hai, tôi muốn bù đắp cho em.

Thứ ba, em vẫn còn yêu tôi."

"Lí do cuối...."

"Ý tôi là tôi vẫn còn yêu em."

"..."

Khoé môi muốn cong lên nhưng lại không thể, liệu cậu vui vẻ thế nào được khi không ngừng ám ảnh về những chuyện không vui đây? Tôn nghiêm đúng là đôi khi không cần thiết, nhưng đôi khi lại khiến con người ta đội lên đầu để đánh mất đi những điều quý giá. Môi mấp máy muốn nói nhưng không thành lời, cảm xúc này, tâm trạng này, nỗi đau này, yêu thương này. Liệu ai? Ai có thể thấu được? Ai có thể giúp cậu vượt qua? Đến Jin chân thành như vậy cũng không thể cảm hoá cậu thì liệu Fort Thitipong cay nghiệt có thể không?

Vẫn còn...có phải ý hắn muốn nhấn mạnh đã yêu cậu từ đầu đến bây giờ? Có phải...bỗng dưng thật lười nghĩ.

Cậu không phải không yêu hắn, hắn cũng vẫn còn yêu cậu, vậy có phải nên cho hắn một cơ hội?

"Fort, anh cứ khiến tôi phải nghĩ hết lần này đến lần khác không biết có nên cho anh cơ hội hay không."

"Tôi nghĩ người nên cho cơ hội chính là bản thân em."

"Cũng phải.."

"Năm đó chúng ta vốn êm đềm, lại vì hiểu lầm chồng chất mà chia ly. N'Peat, em nghĩ như vậy có xứng đáng với chúng ta không?"

Cậu đắn đo, mỗi lời hắn nói, từng câu từng chữ đều khiến cậu suy nghĩ. Nhưng lại không dám trả lời, không dám ra quyết định, cậu chần chừ, rất chần chừ. Vì lỡ như sai lầm nối tiếp sai lầm khác, lỡ như lại khiến trái tim thêm một lần tổn thương, cậu nghĩ mình sẽ chết mất.
"Tôi không chắc nữa Fort."

Cậu nói, ánh mắt không dám nhìn thẳng hắn mà liên tục lia trên nền nhà. Nhưng như vậy hắn cũng đủ biết cậu đang lung lay, đang thiên về hắn.

"Vậy em cho bản thân thêm thời gian đi. 1 tuần, có đủ không?"

Khác với Jin, Fort không giỏi chờ đợi, không đem cả đời ra để dây dưa níu kéo, vì hắn biết lập trường cậu không vững, nếu để lâu sẽ lằng nhằng khó quyết định, và hắn cũng biết thế gian này không phải có một mình hắn chờ cậu, sợ rằng để lâu sẽ bị cướp mất.

Peat như bị hắn xoáy sâu vào suy nghĩ, cậu do dự nhiều hơn là đắn đo, do dự nhiều hơn lúc quyết định đi hay ở, do dự hơn lúc quyết định nên làm tình nhân hắn hay không. Lần trước suy nghĩ có nên làm tình nhân của hắn hay không, cậu đã tốn quá nhiều thời gian suy nghĩ, lao tâm lao lực, cuối cùng lại chọn con đường sai lầm để đi. Câu nói "suy nghĩ càng nhiều quyết định càng ngu" quả thật chẳng sai.
Bỗng tiếng chuông cửa kéo cậu về với thực tại, chậm rãi đi ra mở cửa, là mẹ Fort

"Mẹ." - "Bác gái."

Hai người đồng thanh gọi nhưng lại không đồng âm, Peat vốn đã mấp mấy một chữ "mẹ", nhưng lại đổi vào phút chót. Bà ấy nghe xong liền thấy tâm tình không tốt, cộng thêm vẻ gầy gò của Peat, trong lòng đã muốn nổi lửa, liền nhào đến véo tai Fort xách lên kéo đến trước mặt Peat

"Đau đau!! Mẹ có gì từ từ nói! Aaaa!!"

Móng tay của bà ấy nhọn, trong lúc nóng giận mà bấu vào tai khiến hắn la lên oai oái.

"Mau xin lỗi Peach cho mẹ! Tiểu tử này có phải được nuông chiều quá nên hư rồi không? Có phải ở cùng con nhỏ đó nên ngu người rồi không hả!?"

"N-ngu..ngu người?"

Cậu ngớ người ra, đúng là lâu rồi không gặp, tính cách này vẫn giữ nguyên, không hiểu sao lại thấy có chút buồn cười, vì nhớ chuyện cũ, vì gặp lại người mình yêu quý như người thân, sao cũng được.
"Bác gái, có chuyện gì từ từ nói."

"Còn từ từ nói cái gì được nữa."

Bà ấy nói rồi đá vào sau gối Fort khiến hắn quỳ một chân xuống

"Không cầu được tha thứ thì đừng hòng trở về nhà. Peach không tha thứ thì phải tiếp tục quỳ, không cần làm CEO gì nữa!"

"Mẹ! Như vậy thì hơi quá rồi."

"Tôi tịch thu tất cả tài sản của cậu. Nhà ở, chức vụ ở công ty, thẻ, kể cả các bất động sản, tôi tịch thu hết."

"Mẹ!!"

"Gào lên cái gì!"

Hắn nhìn cậu như cầu cứu. Cuộc đời sống trong nhung lụa quen rồi, bây giờ lâm vào đường cùng như vậy, hắn nhất định sẽ sống không bằng chết.

Nhưng điều Peat nghĩ không phải vậy, cậu chỉ nghĩ đơn giản là, nếu hắn bị tịch thu tài sản, vậy có phải hắn sẽ đóng đô ở đây hay không? Như vậy thì càng khó hơn, thôi thì một câu tha thứ đổi lấy một tình hình tốt hơn.
"Bác gái, đừng làm vậy, chuyện của con và Fort cũng qua rồi. Anh ta cũng biết lỗi rồi, thôi thì con tha thứ để mọi người để vui vẻ vậy."

"Con phải cứng rắn lên chứ không thôi lại bị nó ức hϊếp!"

"Anh ta không ức hiếp con."

"Vậy ý con thế nào?"

"Con tha thứ."

"Tuy con nói vậy, nhưng mẹ tự có tính toán của riêng mình. Nó gần 30 rồi mà tư tưởng còn thiếu trưởng thành, phải để nó chịu khổ một lần mới nhớ đời. Chiều nay mẹ còn show thời trang ở Paris, mẹ đi trước đây."

Bà ấy nói rồi bỏ đi, trước khi đi còn xoa đầu dặn dò Peat mấy câu.

Cậu tiễn bà ấy đi rồi đóng cửa nhà.

"Mẹ nói gì với em vậy?"

"Anh đứng dậy đi, tôi tha thứ rồi."

Hắn liền đứng dậy đi về phía cậu

"Vậy chúng ta vẫn có thể dùng bữa tối được chứ?"

"Được."

"Ý tôi là mỗi ngày."

Cậu nhìn hắn rồi nghĩ một chút, sau đó nhẹ gật đầu rồi đi về phòng mình
"Khi nào xong thì gọi tôi."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net