27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cậu có thể dễ dàng chấp nhận lời chia tay của Thường Dịch, chỉ đơn giản trong mấy chữ, xé bỏ giấc mơ.

Giấc mơ kia biến thành một bức ảnh đen trắng trống rỗng, không có chút ôn độ nào, tương lai sẽ không còn...cái người tên Thường Dịch kia nữa, không có bất kì định ước nào.

Cảm giác tê dại ăn sâu vào đáy lòng, cậu không thể nói rõ tâm trạng của mình. Thống khổ cũng tốt, chật vật cũng chịu, huống hồ chẳng còn ai để kể.

Cho nên cậu nhanh chóng giấu hết tất cả đi, tựa như chưa từng có điều gì xảy ra mà đến Nam Thành, bắt đầu cuộc sống mới.

Điều tàn khốc nhất thế gian này là gì? Là dù cho bạn có đau, có lúc khó khăn hơn nữa, trời mỗi ngày lại sáng, ánh dương chiếu lên vết thương đến một cái bóng cũng chẳng chừa. Mỗi ngày cậu phải đối diện với những khó khăn kia, chừng nào cậu còn phải đối mặt với tương lai, thì chừng ấy cậu phải đè nén tất cả như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Sẽ không ai biết trong lòng cậu có một vết thương đang rỉ máu, luống cuống đến bi thương, thẳng đến khi cái người tên Nghiêm Qua kia xông vào, không chút do dự bưng kín vết thương trong lòng.

Bản tình ca nhỏ - Mạc Thanh Vũ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net