~Lời Dẫn~

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Với ai đó, thanh xuân chính là thanh xuân, có thể ắp đầy rực rỡ của những ngày tháng tuổi trẻ ngông cuồng chẳng sợ sai. Nhưng với tôi, thanh xuân lại chính là một hành trình mà dư âm của nó chỉ gói trọn trong hai từ " nuối tiếc ".

Những năm tháng thanh xuân tràn đầy hoài bão ấy, đáng ra tôi phải dành nhiều thời gian hơn thời gian để yêu thương bản thân mình, đáng ra phải tìm cho bản thân nhiều hơn những cơ hội. Thì, tôi lại cặm cụi gom góp tất cả vốn liếng yêu thương mình có được trao trọn vẹn cho một kẻ chẳng hề thân quen. Để rồi sau cùng, tôi trở về với chính mình cùng hai bàn tay trắng, thậm chí còn " thua lỗ " những năm tháng tuổi trẻ vốn đã quá ít ỏi.

Đúng, tuổi trẻ của chúng ta chẳng có gì ngoài những ngông cuồng nổi loạn, ngoài những si mê, say đắm, chân thành và không thể thiếu những lần vấp ngã đau đớn phải tự học cách đứng lên.

Thanh xuân ấy, tuổi trẻ ấy, tôi đã thử và sai, để rồi khi nhìn lại chỉ biết tự xin lỗi chính bản thân mình, vì sao lại dại khờ đến thế. Vì sao lại ngây thơ đến thế. Tuổi trẻ nông nổi ấy, tôi đã để bản thân đắm chìm vào tình yêu thật mù quáng, non nớt và yếu mềm, chẳng một lần nghi ngờ về đích đến, mà cứ dốc sức mình chạy hết tốc lực.

Đơn giản thôi, vì khi đó tôi còn quá trẻ. Niềm tin lúc đó vẫn còn dư thừa lắm, còn rong chơi lắm, nên chẳng cần biết nó đã tới đúng nơi cần tới hay chưa. Chẳng cần biết nó quý giá biết chừng nào. Thanh xuân vốn hữu hạn mà tôi lại lầm tưởng nó vô hạn, tôi đã mải miết kiếm tìm, mải miết theo đuổi một chút nắng mà bở lỡ mất cả bầu trời.

Đã bao giờ bạn tự hỏi rằng, "Thanh xuân của chúng ta sẽ dài bao lâu?" Đã bao giờ bạn nhìn lại ngần ấy năm tháng tuổi trẻ và nuối tiếc vì những việc bản thân mình bỏ lỡ không cố gắng hoàn thành? Đã bao giờ bạn nuối tiếc vì mất quá nhiều thời gian cho một việc không xứng đáng? Đã bao giờ bạn ước cho thời gian quay trở lại, khi đó bạn sẽ làm tốt hơn? Và đã bao giờ bạn thấy hối hận vì đã yêu say đắm một người như vậy ở thời tuổi trẻ? Đã bao giờ bạn nhìn lại thanh xuân của mình và chỉ biết thốt lên hai từ " giá như "?

Tôi đã đánh cược tuổi trẻ của mình để đổi lấy những mạnh mẽ buổi trưởng thành, đã yêu một người sâu đậm để hiểu được giá trị thực sự của niềm tin. Và sau những sai lầm thời tuổi trẻ, tôi học được cách tự đứng lên, học được cách tự đối diện với nỗi đau khi mình vấp ngã, nhưng dù sao thanh xuân ấy tôi đã sai, nên với tôi" Thanh xuân chính là nuối tiếc".

~ " Điều đáng tiếc nhất trong tình yêu, không phải là không thể nắm tay nhau đi tới đích hạnh phúc cuối cùng, mà chính là mỗi chúng ta đã tự bỏ phí tất cả những gì đã cùng nhau cố gắng
Bởi vậy, trong đời có một vài người đã đến và đi, để ta biết chỉ yêu thôi chưa đủ ! " ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net