Chương 3: Thầy Giáo Này Thật Đáng Sợ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc này Phi Nhung mới quay sang nói khẽ với Tiêu Phàng, mọi hành động của cô đều rơi vào tầm mắt của Mạnh Quỳnh anh ho khẽ và nhìn về phía cô.

"Lát ra về tớ sẽ kể cho cậu nghe"

Phi Nhung nói khẽ.

"Được"

Một buổi học im lặng nhất từ trước tới giờ của lớp cô, không khí tĩnh lặng chỉ có tiếng giảng bài đều đều của Mạnh Quỳnh,sự im lặng của lớp có vẻ không quen lắm.

Nhưng không một ai dám nói một tiếng gì hay một hành động gì, nói chung là tiết học này cứ kéo dài như mấy năm vậy, Phi Nhung cứ nhìn lên đồng hồ chỉ mong tiếng chuông reo lên.

"Áp lực quá đi, thầy đẹp trai nhưng khó tính"

Tiêu Phàng viết dòng chữ ra giấy đưa cho cô

"Tớ sắp buồn ngủ chết rồi đây này"

Phi Nhung uể oải viết.

Cuối cùng tiết học cũng xong, tiếng chuông vang lên, những học sinh khẽ thở phào nhẹ nhõm, Mạnh Quỳnh vỗ nhẹ lên bàn nói.

"Bạn nào là lớp trưởng?"

"Dạ em thưa thầy"

Trí Nam đứng dậy nói.

"Được rồi, bài tập về nhà các em làm hết trong sách giáo khoa, ngày mai nộp cho lớp trưởng nghe rõ chứ?"

"Dạ vâng"

Cả lớp đồng thanh.

Tiết học đầy mệt mõi ấy cũng kết thúc, cũng may là hôm nay chỉ có một buổi học thôi nếu học thêm mấy môn khác còn khoẻ hơn học môn này.

Lúc trước môn toán là môn khoẻ nhất trong tất cả các môn nhưng bây giờ thì khác rồi, Phi Nhung thấy người thầy này chỉ được ngoại hình còn tính cách thì quá khó khăn, nhưng không hiểu sao cô lại thấy thích kiểu người như vậy.

"Sao cậu muốn nói gì?"

Tiêu Phàng đi đến khoác vai của cô nói.

"Thật ra thầy là anh chàng hàng xóm mà tớ đã kể cho cậu nghe hôm qua"

"Sao? Trùng hợp vậy à?"

Tiêu Phàng bất ngờ vô cùng.

"Lúc đầu tớ không nghĩ anh ta lại là thầy mới đến"

"Sau này có thể sang nhà thầy nhờ thầy dạy kèm rồi"

Tiêu Phàng vỗ nhẹ vai của cô mĩm cười

"Không dám đâu, tính tình thầy ấy khó gần lắm hôm qua tiếp xúc rồi"

"Chắc tại hai người chưa quen biết, nhưng sau này thầy ấy biết cậu là học sinh của thầy ấy chắc chắn sẽ thân thiện với cậu, biết đâu chừng cậu có chồng là thầy..."

Tiêu Phàng nói chưa dứt lời liền bị Phi Nhung bịt miệng lại, cô biết chắc chắn cô bạn của mình đang định nói gì, nhưng nhỡ ai nghe được cuộc đối thoại này sẽ cười vào mặt cô mất.

"Cậu im ngay!!"

"Ưm,ưm, tớ... Không... Nói... Nữa"

Tiêu Phàng kéo tay cô ra.

"Hừm, cậu thiệt là hết nói nổi, tớ phải đi trước đây"

Phi Nhung nói rồi đi thật nhanh đến trạm xe buýt, về đến nhà cô nhìn sang căn nhà bên cạnh thấy bóng dáng cao lớn đang đứng ngoài ban công lấy quần áo vào, cô nhìn anh một lúc lâu.

Mạnh Quỳnh đi vào nhà vô tình nhìn thấy cô đang nhìn mình, Phi Nhung thấy anh phát hiện ra mình liền quay mặt đi sau đó lẳng lặng đi lấy quần áo rồi đi vào trong nhà.

"Mau làm bài tập đi, mai có tiết thầy ấy đấy!!"

Tin nhắn của Tiểu Phàng gửi đến

"Tớ biết mà"

"Có mấy câu tớ không biết làm cậu biết làm không Phi Nhung?"

"Cậu gửi qua đi!!"

"...."

Cô nhìn bài tập trên màn hình có vẻ đề quá cao tay so với cô và Tiêu Phàng rồi, cô lấy điện thoại ra nhắn lại cho Tiêu Phàng.

"Tớ chịu rồi, không biết luôn"

"Hay là cậu sang nhà thầy hỏi cách giải đi!!"

"Sao??"

Phi Nhung ở bên này không hề nghĩ tới điều này, liệu có phải cơ hội cho cô gặp anh hay không đây

"Chỉ có cách đó thôi, mau đi hỏi đi!"

"Được rồi, được rồi"

Cô cầm quyển vở và quyển sách trên tay hít một hơi thật sâu sau đó liền đi sang nhà Mạnh Quỳnh, đứng trước cửa nhà của anh cô nhớ tới ánh mắt lạnh băng của anh lúc sáng mà trong lòng nơm nớp lo sợ.

"Mình hỏi bài thôi mà, nên không cần phải sợ"

Cô đưa tay gõ cửa, một lúc sau tiếng bước chân tới gần cánh cửa liền bật mở, nhìn thấy cô anh liền hỏi.

"Có chuyện gì vậy?"

"Thầy... Thầy Nguyễn... em là học sinh của thầy, bài tập lúc sáng thầy giao có bài hơi khó thầy có thể giảng giúp em được không ạ?"

Phi Nhung ấp a ấp úng khi đứng trước mặt anh.

"...." Mạnh Quỳnh nhìn cô sau đó liền đi vào trong nhưng vẫn để cửa ở đó.

"Vào đi!!"

Anh vào trong thấy cô không hiểu ý mình liền nói vọng ra.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net