Gió Đổi Chiều, Anh Quay Lưng.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi chạy bộ mổi sáng, từ nhà tôi lên chân đồi rồi một vòng quanh đồi. Đón gió một lúc, rồi trở về.. Cuộc sống của tôi ngày càng chậm, kễ từ khi tôi biết thời gian của mình không còn nhiều. Có thể vài tháng,hay vài năm,hay ngày mai thôi, tất cã sẽ kết thúc. Cuộc đời là những chuỗi ngày bất ngờ mà?  Đôi khi giới hạn khiến ta cảm thấy cuộc sống có ý nghĩa. Đôi khi lại muốn trốn tránh sự thật chỉ vì hoảng sợ..
Tôi thuộc dạng hai.
Xin nghĩ việc ở tòa soạn, tôi dành quãng thời gian còn lại, trồng vườn, nấu ăn, dạy em đàn..Làm những công việc dưỡng già thật sớm, bởi tôi biết mình chẵng kịp sống trọn quãng đời ấy. Thế thanh xuân của tôi đang ở tương lai hay quá khứ? Tôi vẫn chưa yêu ai.
            *********
    Tôi cảm thấy một ngày kh đủ cho bản thân,dù đã bỏ hết những thói quen lẽ ra phải có. Cà phê lê thê, rũ rê mua sắm, nghe nhạc lắm và ăn ngủ thật nhiều..
Không, tất cả đều kh có trong từ điển công việc gần đây của tôi. Ngày mới bắt đầu bằng ổ bánh mì vội,rồi tất bật đến lớp, làm bài tập, rồi dạy thêm và một bữa tối mệt nhoài sau khi bưng bê phụ việc. Thế giới quanh tôi kh bạn bè kh tình yêu, chỉ công việc và công việc. Bạn cũn sẽ như tôi nếu kh muốn bị tống cổ ra khỏi căn hộ tí hon vì tiền nhà chồng chất. Cuối tuần, tôi lên đồi dọn cỏ. Tôi đang tĩa cành thì nghe ai đó..
- đói... - cô ấy thì thầm
Câu đầu tiên cô ấy nói với ân nhân của mình đây sao? Kh thấy ngại à? Rồi tôi chợt nhớ. À, có chứ.
        *********
Tôi từ chối khi ng bên cạnh đưa cho mình ly nước.
- cô nếu mệt thì nghĩ lại. Mai rồi về.
- nếu anh bực vì tôi ăn nhiều, tôi có thể gửi lại.
- kh. Tôi thấy cô kh khỏe.

- bệnh nan y. Anh đừg lo.
Ngay lúc ấy tôi giật mình, ly nước trên tay tôi rơi xuốg và nhanh chóng mất kiễm sóat.
*******
Hai tháng trôi qua, tôi thuyết phục em bỏ bớt cviệc..nhưng em kh đồng ý..
Tôi ôm em vào lòng..bổng em nói :
- bình yên quá!! Em thích thế này!!
Câu nói cũa em khiến tôi im lặng, tim bỗng lệch nhịp.
Thật lạ khi bên anh, cảm giác thật lạ..Yêu là như này sao? Cảm giác rất cần ai đó, mãi mãi..
Nhưng anh chưa bh nói yêu tôi...hành động cữ chỉ của anh làm tôi càng khẵng định hơn về tình cảm cũa anh dành cho mình. Nhưng tuyệt nhiên, kh có lời nào nói về cam đoan trách nhiệm. Khi  tôi đề cập về tương lai, anh chỉ thở dài,mắt nhìn vô định.
Anh à, nếu một cái ôm có thể giữ ta lại bên nhau mãi mãi, em đã chẳg cần những lời cam kết.
Tôi hẹn anh ra đồi, tôi vừa mua giỏ táo ngọt lịm, ngồi cùng nhau trên đồi đón gió.. và đó là buổi chiều cuối cùng chúng tôi ngồi bên nhau.
Tôi lại lao vào làm việc. Tôi thỉnh thoảng lại đếnn đồi, ngồi một mình đón gió...thi thoảng nước mắt rơi, tôi xuống thăm căn nhà dưới  chân đồi, ngồi rất lâu trong căn phòng đã dần có mùi bụi.. định lau chùi, lại nhói lòng..vì vết thương ở lại quá lâu.. rồi chợt nhớ cốc nước anh làm rơi khi nghe tôi đùa mình bệnh nan y. Tôi chỉ ước mình có thễ bị bệnh thay anh.
Tuổi trẻ của tôi vẩn còn ở đấy, thế còn anh? Ừ thì chưa bh thuộc về nhau, nhưng tôi và anh đã có lúc đập chung một nhịp tim, chung một ước muốn. Điều đó chẳng phải rất tốt sao? Tôi đưa tay hứng gió..rồi chợt nhớ hôm nào đc ai đó cõng trên lưng, thấy an lòng vì đc quan tâm che chở. Gió đổi chiều, tôi xuống đèo..mang bó hoa đến tặng anh.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#vietlach