Mắt âm dương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thanh xuân của tôi đã phải trải qua bao lần vấp ngã, khó khăn . Bao đau khổ, tuyệt vọng... và rồi tôi gặp được anh . Người sưởi ấm trái tim tôi người cho tôi cảm nhận được sự ấm áp và cũng là người luôn bảo vệ tôi và cũng chính là thanh xuân của tôi Vương Tuấn Khải

Lâm Minh Nguyệt có cặp mắt âm dương? Phải chính là như vậy cô có thể nhìn thấy được người cõi âm họ luôn nhờ cô giúp đỡ họ hoàn thành tâm nguyện lúc còn sống mà chưa thực hiện được cô có thể thấy tất cả trừ... người mẹ đã mất cách đây 3 năm của mình

Trong một biệt thự rộng lớn có một cô mèo con đáng yêu ngủ say sưa vì cả đêm không ngủ được chỉ những vong linh cứ bám theo cô đòi ăn nên đành phải hy sinh giấc ngủ ngàn vàng của mình để cúng cho bọn họ ăn xong cứ bám lấy cô hại cô gần sáng mới ngủ được

Cốc...cốc...cốc

"ưm... Mời vào" cô dụi mắt lên tiếng

Một cô hầu bước vào cúi đầu " Đại Tiểu thư mời cô xuống dùng bữa sáng, hôm nay là ngày đầu tiên nhập học cô không đi muộn được đâu"

" Được rồi, được rồi cô xuống trước đi" cô đứng dậy chạy ngay vào phòng tắm

Hôm nay cô mặc một bộ đồng phục váy ngắn đen xinh xắn, để mái thưa xõa tóc dài được uốn nhẹ rất đáng yêu, đi thêm đôi giày Nike trắng rất phù hợp với dáng người bé nhỏ của cô tăng thêm phần năng động, cá tính

Trước khi ra khỏi phòng cô quay lại nhìn vào bức ảnh một người phụ nữ với nét đẹp thuần khiết, mộc mạc không ai khác đó chính là mẹ cô

" Mẹ ... hôm nay con gái của mẹ đã lên cao trung rồi đó mẹ thấy con mặc đồng phục mới có xinh không. Con hứa sẽ cố học thật chăm chỉ để có thể kiếm tiền nuôi bản thân mình và cùng mẹ ra khỏi căn nhà này... Chào mẹ con đi"Cô mỉm cười thật tươi phía sau mỗi nụ cười của cô không biết là bao nhiêu tổn thương bao nhiêu nước mắt...

________________

Dưới phòng bếp có một gia đình ba người cùng nhau ngồi vào bàn ăn cười nói rất vui vẻ, hạnh phúc. Ba người ngồi trong bàn ăn chính là ba ruột của cô Lâm Cảnh Dụ và người ngồi kế ông chính là mẹ kế và con gái của họ nhỏ hơn cô một tuổi. Đến khi cô bước xuống thì bầu không khí hoàn toàn khác hẳn trở thành những lời châm chọc, mỉa mai. Đáng ra cô không nên có mặt trong căn nhà này

Một cô gái trong bàn ăn cố tình nói lớn tiếng " Mẹ coi kìa giờ này người ta mới xuống đúng là có số làm phu nhân nha"

" Dạ Nhi con không được nói chị con như vậy chắc là chị con lại nhớ mẹ mình mất ngủ ấy mà, thật là đứa nhỏ đáng thương" Diễm Diễm ngồi cạnh cố tình mắng nhẹ con gái mình thừa cơ hội nhắc đến mẹ cô

" Diễm Diễm hai mẹ con bà đủ chưa, Tiểu Nguyệt ngồi xuống ăn sáng đi con" ông Dụ lên tiếng

" Tôi không ăn, không làm phiền gia đình các người" cô lên tiếng và quay người đi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net