4.VÌ ANH THƯƠNG EM !!!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1 ngày dài đã kết thúc,vừa đến nhà tôi đặt lưng lên chiếc giường êm ái của mình,nghỉ ngơi một lát 

Tại sao em vẫn còn quan tâm anh chứ,tại sao em phải bảo vệ anh chứ,tại sao em không thể quên anh chứ,anh đã tổn thương em vậy mà !!tại sao ???

Mọi suy nghĩ đang làm não tôi rối hết cả lên,kèm theo có chút đau và nhói ở ngực trái,đã bao lâu rồi không còn vậy nữa?Những suy nghĩ đó làm tôi tìm đến facebook tìm vội 1 bức ảnh kèm dòng trạng thái

''Em yêu anh là thật lòng!Cho dù anh có tổn thương em thêm nhiều lần nữa,thì em vẫn yêu anh!"

Tôi đặt điện thoại xuống giường rồi vội đi tắm,biết đâu những giọt nước đó sẽ rửa trôi hết mọi thứ,nói là phải làm,tôi vội đi vào WC

__________Tua nhanh_________

15 phút sau tôi lại có 1 bộ dạng khác,đầu tóc ướt mem , còn rối nữa,

/Ting,ting/___Bạn có thông báo___

"Sau bao nỗi đau và sự tổn thương thì em vẫn không buông à ?"

Gì đây là anh Bảo Lăng,anh ấy  rất ít cmt việc gì,thỉnh thoảng chỉ thả vài cảm xúc là xong vậy mà hôm nay

"Trái tim cần sự yên nghĩ anh ạ bao giờ nó hết mệt nó sẽ không thương nữa"

Tôi rep trả anh ấy,rồi lại có 1 cmt khác

"Học cách buông bỏ đi cậu ơi,đừng quá sức để rồi chính cậu là kẻ bị tổn thương"

Lại gì nữa đây là nó Thiên Mạc,con này mỗi khi có đăng gì là nó cà khịa bất chấp vậy mà hôm nay lại chịu tâm sự với tôi á,lạ nhỉ?

"Muốn buông lắm nhưng không thể!!"

Thật sự lúc này tôi quá rối loạn với mọi thứ,từ việc sáng nay tôi bảo vệ cậu , lo lắng cho cậu,thật mệt,chả hiểu nổi con tim này muốn gì rồi

___Bạn có 1 tin nhắn___

Là ib của cậu ấy

Hoàng Thiên : Cho tao hiểu gì đó về dòng trạng thái của mày đi?

                                     Chuyện của tao không ph chuyện mày!!

Hoàng Thiên:Tao muốn biết,có ph mày còn thương tao không?

                                 Mày muốn tao thương mày lần nữa á,nằm mơ!

Hoàng Thiên:Tao không hỏi chuyện đó nữa,mày ăn uống gì chưa?''

                               Ăn hay chưa là việc của tao,không liên quan đến mày

Hoàng Thiên: Nếu chưa ăn thì đi ăn đi,mày bị bao tử đấy,ăn trễ kẻo lại nhập viện

Dòng tin nhắn này là sao đây,chợt tim tôi lại chậm 1 nhịp rồi,tại sao vẫn quan tâm em chứ,anh làm đau em nữa rồi

                            Uk,còn gì nữa không?

Hoàng Thiên:Không!

___Bạn có 1 tin nhắn___

Thằng anh khó ưa:Lại sau đây cô nhóc của anh?

                    Em làm vậy là đúng hay sai đây?

Thằng anh khó ưa :Có thể đó chỉ là thứ tình cảm nhất thời chưa quên được,dần dần cũng sẽ  quên thôi

                       ước gì thời gian chịu 1 lần quay lại thì chắc chắn năm đó,em không chọn cậu ấy

Thằng anh khó ưa: Nếu thời gian có thể quay lại được thì chuyện đó vẫn xảy ra thôi!

                     Tại sao chứ?

Thằng anh khó ưa:Đó là trời đã an bày,con người chỉ có nghĩa vụ làm theo thôi,không có quyền để thay đổi đâu,Ngốc

                    Vậy sao?Vậy thì em chẳng thể quên được cậu ấy cũng là trời sắp đặt ư?

Thằng anh khó ưa:Đúng vậy,bao giờ em tìm được đúng người thì tự khắc trái tim đó sẽ không tổn thương,không mệt mỏi nữa,cô gái à?

                     Có lẽ bây giờ là đúng người nhưng lại sai thời điểm 

Thằng anh khó ưa:Không nói nữa,xuống nhà ăn cơm đi nhóc,ba mẹ về rồi đó

                       Hôm nay ăn gì thế anh ?

Thằng anh khó ưa:Xuống rồi biết

                    Vâng!!

Tôi buông điện thoại rồi xuống phòng khách,thấy ba mẹ và cả anh Bảo Lăng nữa

-''Công chúa,xuống ăn đi,ba mẹ có chuyện muốn nói với con''

-''Vâng ạ!''

Tôi ngồi xuống cạnh anh Bảo Lăng,ba mẹ cứ và anh cứ gắp thức ăn cho tôi rồi cũng  im lặng,chầm chậm từng đũa 1 ,không khí lúc này thật sự làm tôi khó chịu,chẳng bao giờ mà nhà tôi lại có bữa cơm yên ắng thế này 

-''Ai nói gì đi chứ!''

Vẫn im lặng,tôi hét to

-''Có chuyện gì mà ai cũng muốn giấu con hết,có phải con không đáng để tồn tại nữa không?''

Anh Bảo Lăng nhìn tôi,rồi nói

-''Thật ra thì hết tháng này anh sẽ sang úc để du học,anh vừa nhận được thư báo trúng tuyển rồi,là 1 vé du học toàn phần do trường tài trợ

Tôi làm rơi cả cái bát xuống sàn nhà,tin này như sét đánh ngang tai,tôi nhìn anh rồi bỏ lên phòng

/Gầm/

Tôi đóng cửa,ngồi dựa lưng vào góc phòng,chẳng biết từ đâu những giọt nước mắt cứ chảy ra 1 cách tự nhiên,tôi chẳng thể kìm nén nó,tôi cũng chẳng thể làm gì được .Tiếng thút thít vang rộng cả căn phòng với 1 không gian đen tối,tôi tìm vội cái điện thoại,lướt thật nhanh danh sách điện thoại tìm đến cậu ấy.Không phải tôi lướt qua cả tên cậu ấy ,tôi tìm đến nó Mạc Mạc

-''Alo tao nghe'' Nó bắt máy nhanh thật 

-''Rãnh không?''

-''Chi vậy?''

-''Nhậu với tao đi!''

-''Uk chỗ nào?''

-''Chỗ cũ đi''

-''Tao qua rước''

-''Tao tự đi''

-''Vậy cũng được''

Dù có mệt mỏi và chán nản đến mức nào đi chăng nữa thì vẫn có nó,chỉ cần nói với nó 1 câu ''TAO BUỒN'' là nó sẽ có mặt ngay tức khắc dù đang ở đâu đi nữa,bạn thân là vậy đấy,dù có thế nào cũng không bỏ nhau .Tôi thay đồ rồi từng bước xuống nhà,mắt tôi cả lên,tôi nhìn quanh nhà,dừng nơi tầm mắt ở vị trí của anh.Anh như hiểu ý tôi,rồi nhìn sang ba mẹ 

-''Ba mẹ cho An ra ngoài với Mạc Mạc tí nha!''

-''Nhớ về sớm nha con''

Tôi gật đầu rồi đi ngay,anh cũng đi theo sau tôi đến trước sân nhà,anh gọi tôi

-''An,em khóc đấy à?''

-''Làm gì có đâu,tại con gì bay vào mắt nên chảy nước mắt thôi''

-''Vậy về sớm nha,anh đợi cửa''

-''Vâng''

Tại sao lại như thế này chứ,sao không trả lời là mình khóc đi,trước giờ anh hiểu mình nhất mà,tại sao vậy chứ,chỉ cần tôi nói ra thì anh sẽ ở đây với tôi mà,tại sao chứ?

________________________Tua nhanh_______________

Tôi đến nơi đã hẹn với Mạc Mạc,nó đã chờ sẵn ở đó,cũng có cả Kỳ tôi tiến đến gần thấy bọn nó đã gọi sẵn bia , 2 đứa nó nhìn tôi ngơ ngác rồi hỏi

-''Làm gì mà 8h còn hẹn tao đi nhậu vậy con kia?''Kỳ la to

-''Tại buồn"

-''Buồn chuyện gì á?"Mạc Mạc xen ngang

-''Anh Bảo Lăng chuẩn bị sang Úc du học!''

-''Đm,vậy mày nên vui mới đúng chứ!''Kỳ nói câu đó như muốn sát muối vào tôi

Nó nhìn Kỳ đỏ cả mắt ,hàm răng nghiến chặt,Kỳ chợt thấy như mình hơi lố nên vội bào chữa

-''Ý tao là, mày không vui vì chẳng còn ai bên mày nữa à?''

-''Ừ''

-''Thôi tạm gác đi,dô cái nè,rồi nói đi 2 đứa tao nghe hết''

Tôi để lon bia xuống bàn,lấy điện thoại ra ,rủ bọn nó chụp vài tấm

-''Ê,chụp với tao vài tấm nha,tối up lên face chơi''

-''Oke luôn'' 2 đứa nó đồng thanh rồi nhảy vào chụp chung chiếm luôn cả khung hình.Vậy mà vui chả phải buồn phiền gì khi cạnh bọn nó.Nó bắt đầu nghiêm túc

-''Rồi,giỡn nhiêu đó thôi,mày nói được rồi đó!''

Không khí bắt đầu lắng xuống,những giọt nước dần dần rơi xuống bàn,tôi khóc,khóc trước mặt bọn nó 1 cách không suy nghĩ.Tôi vừa thút thít vừa nói

-''Bọn mày còn nhớ cách đây 2 năm vào ngày 14/2 chứ?Thằng Thiên nó đã bỏ rơi tao,lúc đó tao chỉ  nghĩ rằng,1 ngày nào đó tao sẽ thật sự không còn ai bên cạnh nữa,bọn mày nghĩ xem tao thương anh tao lắm chứ ,chỉ cần không ở cạnh anh tao 1 đêm là tao đã nhắn tin,gọi điện khắp nơi rồi chạy đi tìm dù là trời mưa đi nữa,vậy mà giờ tao phải xa anh tao 5 năm,làm sao tao chịu được chứ.Không phải là tao không muốn cho anh tao đi nhưng mà vì tao sợ ,tao sợ sẽ không ai bên cạnh tao nữa ,không ai chọc tao nữa''

Nói đến đây,giọng tôi đã lạc đi rất nhiều,nước mắt càng rơi nhiều hơn,bọn nó cũng hiểu cho tôi,thật sự bọn nó rất hiểu ,anh Bảo Lăng như 1 thứ gì đó của tôi mãi không vứt bỏ được.Nó cũng lên tiếng sau 1 lúc im lặng

-''Con ngốc này ,mày quên là còn 2 đứa tao à,con lớp trưởng ngu ngốc kia,mày khóc rồi mày lú luôn à,này chỉ là ý kiến của tao thôi nha,mày để anh Bảo Lăng đi đi,để anh ấy hoàn thành ước mơ của mình nữa chứ,rồi sau 5 năm anh ấy lại về,vẫn là anh trai mày thôi,cứ yên tâm trong 5 năm đó mày buồn tụi tao lo''

Chưa bao giờ thấy hạnh phúc đến vậy,dù có thế nào và ra sao bọn nó cũng chẳng bỏ rơi tôi,luôn an ủi tôi,cảm ơn bọn bây

___________________Tua nhanh______________

Tôi mãi chơi với bọn nó nên quên mất giờ về,đến khi kiểm tra đồng hồ thì đã 9h50, tôi và bọn nó nhanh chóng về nhà .Đang chuẩn bị về thì nhận được cuộc gọi

_______Thằng anh khó ưa___________

-''Đang ở đâu đấy An''

-''Dạ bờ sông!''

-''Ngồi đó chờ đi,anh đang chạy ra''

-''Vâng''

Bọn nó nhìn rồi hỏi

-''Anh Bảo Lăng gọi đúng không?''

-''Uk''

-''Vậy bọn tao về trước nha,không thôi má tao lại túm cổ tao rồi lại cấm túc tao mất'' Nó khóc ròng

-''Khỏi lo,nếu mà bị cấm túc chỉ cần ib cho tao 1 tin nhắn,tao sẽ giải thoát cho mày.haha''Tôi nói rồi cười to

-''Kỳ,mày đưa Mạc về dùm tao,nó mà trầy xước thì mày không yên với tao đâu''Tôi nghiến răng cành cạch nhìn Kỳ

-''Biết rồi tỷ tỷ,nói mãi''Kỳ lắp bắp rồi 2 đứa cùng nhau về,tôi vẫn ngồi đó,ngồi chờ anh Bảo Lăng

Từng cơn gió đêm lạnh buốt xuyên thấu cả xương,tôi cả thấy lành lạnh ,cứ ngóng rồi lại chờ,nhìn đồng hồ cũng đã 10h10 sau anh còn chưa đến,từ nhà đến đây đi xe chỉ mất 10' mà sau giờ này vẫn chưa thấy anh đâu,từng nhịp tim và hơi thở liên tục,làm tôi lo lắng và có chút sợ hãi.

Phải chăng anh đã gặp chuyện gì?Không đâu,anh sẽ không sao cả!.

Tôi tự trấn an mình,cố gắng bình tĩnh để đợi anh,và rồi anh cũng đến,anh chẳng bao giờ bỏ rơi tôi cả,chẳng bảo giờ,tôi cười tươi rồi lại cố giấu trước mặt anh

-''Lên xe đi nhóc''

Tôi ngoan ngoãn trèo lên xe anh,anh lại vụt chạy,thoát chốc cũng đến nhà.Tôi xuống xe rồi lên phòng trước,còn lại thì anh tự lo

/Cốc,cốc,cốc/

Tiếng gõ cửa lúc 10h30 này là sau đây,tôi cũng đến gần để mở cửa,người đang gõ cửa phòng tôi là Anh

-''Anh em mình nói chuyện được không?''

-''Được''

-''Sẽ không phiền em chứ?''

-''Không,dù sau mai là chủ nhật,em cũng được nghĩ!''

Anh ngồi trên giường,tôi lại ngồi trên bàn học,xoay ghế ra nhìn anh

-''An,anh thật sự xin lỗi vì đã không nói cho em biết trước mọi chuyện,anh sợ em buồn,anh định sau khi đi mới nói,nhưng ba mẹ khuyên anh nên nói sớm để em không phải sốc''

-''Anh đi rồi mới nói thì đó mới là cú sốc với em đấy ,anh biết anh quan trọng với em thế nào mà?Thà rằng anh nói với em từ đầu đi,em sẽ không buồn,em sẽ cố gắng tự lập để anh yên tâm mà đi n..ữ....a c...h....ứ..''

giọng tôi đã lạc đi,tôi lại khóc,khóc 1 cách không ngập ngừng,anh rời chiếc giường đến bên cạnh tôi,xoa đầu

-''Cứ khóc đi nhưng hết hôm nay thôi nhé,ngày mai phải trở về Bảo An mạnh mẽ của anh đấy.Thương ''

Tôi ôm anh thật chặt,như không muốn anh rời đi 1 chút nào cả,chỉ muốn được bên cạnh anh thôi,để được anh quan tâm ,được anh chăm sóc,được anh chở che ,....

~~Dù em đã lớn nhưng vẫn mãi là 1 cô nhóc hay khóc,bên ngoài lúc nào cũng tỏ ra mạnh mẽ,nhưng bên trong thì trầm lắng,anh biết khi xa anh em sẽ phải tập quen dần với việc không còn anh bên cạnh,không còn anh chở che nữa.Nhưng nhóc của anh đã lớn rồi sẽ tự mình bước đi thôi,có vấp ngã cũng sẽ tự đứng dậy để mà đi.Chỉ 5 năm thôi rồi anh lại về bên em rồi!~~

__________________END______________

Rất xin lỗi mọi người vì chap này ra hơi chậm so với các chap khác,thành thật xin lỗi các bạn rất nhiều,bây giờ siêng năng rồi nên 2 ngày 1 chap nha cả nhà. Vẫn ủng hộ Nan nha 

Chủ nhật,ngày 19 tháng 4 năm 2020




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net