Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1000 NDT = khoảng 3,201,700 VNĐ

Thường Duyệt là bạn học cấp ba của tôi, cũng là hoa khôi của lớp. Trắng trẻo sạch sẽ, ngũ quan tinh tế, mắt hai mí to tròn, tóc dài hơi xoăn tự nhiên được buộc thành kiểu tóc đuôi ngựa, trông rất mềm mại và dễ thương. Thường Duyệt không phải là kiểu người đáng yêu dịu dàng, mà cậu ấy thuộc kiểu mỹ nhân băng sơn lạnh lùng, kiểu lạnh lùng không dính khói lửa, nhất là với nam sinh, gần như không ai có thể tiếp cận được cậu ấy...

Đám nữ sinh chúng tôi khi ở bên cạnh cậu ấy cũng tự nhiên sinh ra cảm giác muốn bảo vệ. Trong mắt chúng tôi, đám nam sinh trong lớp, thậm chí là toàn bộ nam sinh trong trường, không một ai có thể xứng với cậu ấy.

Thế nhưng vào một buổi chiều của ngày nghỉ nào đó, tôi nhận được điện thoại gọi tôi đến nhà của cậu ấy. Cậu ấy bảo là đang gặp phiền phức, nhưng trong điện thoại lại nói ấp a ấp úng, không rõ ràng.

Lòng tôi nóng như lửa đốt chạy đến nhà cậu ấy. Khoảnh khắc cánh cửa vừa mở ra, tôi lập tức bị cậu ấy làm cho kinh hãi, tóc dài lả tả trên bờ vai, sắc mặt ửng hồng, ánh mắt mang theo chút khẩn trương mà trước kia rất hiếm khi thấy được.

Tôi vào nhà thì nhìn thấy Tiểu Lương đang ngồi trên ghế salon, sửng sốt mất nửa ngày trời, cuối cùng tôi cũng hiểu được đại khái là có chuyện gì xảy ra.

Tiểu Lương là bạn học thời cấp hai của tôi, lên cấp ba cũng học cùng trường nhưng không cùng lớp. Thân hình cao lớn, mày rậm mắt to, trông cũng khôi ngô, nhưng vẫn thiếu đi một chút chí khí, tôi cứ có cảm giác cậu ta trông không được cương nghị cho lắm.

Tôi không khỏi bật cười, hỏi thẳng luôn, "Cậu muốn theo đuổi cậu ấy à?"

Tiểu Lương gật đầu.

"Thật không ngờ nha, lại còn thẳng thắn thừa nhận nữa chứ. Nhưng mà người ta lại không thích cậu đấy, cậu có thể thức thời một chút mà đi về không hả?"

Tiểu Lương há hốc mồm, bộ dạng muốn nói nhưng lại thôi, mắt nhìn về phía Thường Duyệt đang đứng im đằng sau tôi, cuối cùng cậu ta cũng đứng dậy đi về.

Thế là đợt nghỉ hè này, bài tập của tôi đều được hoàn thành tại nhà của Thường Duyệt.

Tiểu Lương lại tới đây thêm mấy lần nữa, nhưng có tôi ở đó nên cũng không nói được gì nhiều, chỉ ậm ừ vài câu rồi lại ra về.

"Cậu thấy thế nào?" Có một lần tôi hỏi Thường Duyệt như vậy.

Nhưng rồi cậu ấy chỉ lắc đầu.

Cuối cấp ba, mọi người bận rộn chuẩn bị cho kì thi Đại học sắp tới, tôi tưởng chuyện của Thường Duyệt cứ thế là qua rồi, cho nên cũng không để trong lòng. Không ngờ một ngày nọ lại nghe được một người bạn thần bí nói với tôi: "Aiz, biết gì chưa? Thường Duyệt với Tiểu Lương yêu nhau rồi đấy!"

"What?!" Cằm tôi suýt thì rớt xuống.

"Thật đó! Có người nhìn thấy hai người về nhà cùng nhau sau giờ học mà, còn nắm tay nữa cơ..."

Tôi thoáng nhìn về phía Thường Duyệt đang đứng tựa vào lan can một mình ở phía xa xa, cố nhịn không qua đó hỏi.

Mãi cho đến khi kì thi Đại học kết thúc.

Tôi mới hỏi Thường Duyệt: "Hiện tại cậu nói đi, cậu nghĩ thế nào vậy? Không phải là không thích Tiểu Lương sao?"

Thường Duyệt cười cười, thản nhiên nói nói: "Cậu ta nhất quyết không chịu từ bỏ tớ, tớ cảm thấy có chút...cảm động."

"..." Tôi không biết biết phải nói gì cả. Được rồi. Thì ra cảm động thật sự có thể thay thế được cảm xúc thật.

Thường Duyệt học rất giỏi, thuận lợi thi đỗ vào một trường Khoa học-Công nghệ có danh tiếng không tồi, tôi thì thi đỗ vào trường ở ngay cách vách trường đó, Tiểu Lương lại trở thành bạn cùng trường với tôi, có điều cậu ta đăng ký học theo hình thức tự khảo (*).

Trường Khoa học-Công nghệ sư nhiều cháo ít (*), cho nên Thường Duyệt được rất nhiều người theo đuổi, trong đó có không ít những nam sinh ưu tú. Nhưng Thường Duyệt vẫn không chút động lòng, cứ thế yêu Tiểu Lương suốt bốn năm.

(*)僧多粥少 (tăng đa chúc thiểu): Sư nhiều cháo ít, có thể hiều là nhiều nam nhưng ít nữ.

Sau khi tốt nghiệp đại học, bằng cấp của Tiểu Lương không được cao, cũng thể theo nguyện vọng của người nhà, cuối cùng cậu ta lại trở về thành phố nhỏ của bọn tôi, vào làm trong một công ty doanh nghiệp nhà nước mà gia đình cậu ta đã sắp xếp sẵn. Thường Duyệt thì lại chọn một công ty tư nhân ở Thượng Hải, bắt đầu cuộc sống tại thành phố lớn.

Khi yêu nhau mà mỗi người ở một nơi, chúng ta thường nghĩ rằng việc chia tay sẽ xảy tới rất nhanh. Thế nhưng chuyện đó cũng chẳng hề nhanh như chúng ta tưởng.

Một năm sau, Thường Duyệt đột nhiên bảo tôi rằng cậu ấy sắp quay lại thành phố nhỏ.

"Nghỉ việc để về á?" Tôi hỏi.

"Nghỉ việc để về." Cậu ấy nói rất kiên định.

"Cậu cảm thấy có đáng không hả?" Tôi thở dài.

Cậu ấy do dự một chút, nhàn nhạt nói, "Tớ muốn thử xem sao. Dù sao cũng được gần sáu năm rồi."

Đúng vậy, sáu năm. Bắt đầu từ lúc còn đang ở độ tuổi mười bảy đẹp nhất, kéo dài cho đến tận bây giờ – ở độ tuổi hai mươi ba rực rỡ nhất.

Người nhà của Thường Duyệt cũng không phản đối cậu ấy trở về, còn tận dụng các mối quan hệ để cậu ấy thuận lợi vào làm tại một đơn vị công tác chuyên nghiệp. Nhưng đối với chuyện của Thường Duyệt và Tiểu Lương thì người nhà cậu ấy lại phản đối kịch liệt.

Vì sao lại phản đối thì Thường Duyệt cũng không có nói rõ, mà tôi thì cũng không hỏi tường tận. Có điều về sau nghe nói là người nhà cậu ấy không còn phản đối nữa, thế nhưng không được bao lâu sau, Thường Duyệt lại nói lời chia tay.

Một lần nữa cằm tôi lại suýt rớt xuống.

Thời gian đó tôi không có cơ hội gặp Thường Duyệt, toàn bộ những chuyện tôi biết được đều là nghe từ lời đồn của bạn bè. Chỉ biết là sau khi chia tay, Thường Duyệt nghỉ việc, rời khỏi thành phố nhỏ, chuyển tới sống tại một tỉnh thành cách đó không xa, tự tìm việc làm, chấp nhận sự sắp xếp của người nhà, làm quen với một người đàn ông có việc làm, có bằng cấp, ngoại hình cũng không tệ, sau đó xác định quan hệ yêu đương. Về sau, anh ta được công ty phái tới thường trú ở Châu Âu, thế là Thường Duyệt cũng nhanh chóng đi theo anh ta sang Châu Âu.

Tôi gặp lại Thường Duyệt vào dịp tết Âm lịch không lâu sau đó, chúng tôi đều trở lại thành phố nhỏ. Tôi hẹn cậu ấy ra ngoài uống nước, cậu ấy đồng ý rất sảng khoái.

Mới đầu là uống cà phê, chúng tôi trò chuyện về tình hình sống của nhau mấy năm nay. Sau đó là chuyển sang uống rượu vang đỏ, cảm xúc của mấy năm trước dần dần xuất hiện trở lại.

"Vì sao lại chia tay?" Tôi hỏi thẳng cậu ấy.

"Mệt mỏi." Thường Duyệt cười nói, "Lúc người nhà phản đối, bọn tớ đồng tâm hiệp lực chống cự lại mọi tác nhân bên ngoài, cuối cùng cũng thành công. Không ngờ đến khi người nhà không còn phản đối nữa rồi thì vấn đề của bọn tớ mới càng ngày càng lộ rõ ra. Ví dụ như cậu ta thích ra ngoài chơi mạt chược, thích cùng đồng nghiệp đi ăn thịt nướng, còn tớ thì lại không thích như vậy. Còn có rất nhiều vấn đề khác...Tóm lại là thật sự rất mệt mỏi."

"Được rồi...Mặc kệ thế nào thì tớ vẫn muốn chúc mừng cậu. Phải biết rằng ngay từ đầu tớ đã không thích hai người đến với nhau rồi." Tôi nói.

"Có lẽ ngay từ đầu cậu đã đúng." Thường Duyệt nhìn rượu vang sóng sánh trong ly, nhẹ nói, "Cậu biết không? Sau khi tớ nói lời chia tay, cậu ta tỏ ra rất tức giận, cậu ta nói rằng tớ đã làm lỡ mất bao nhiêu thời gian của cậu ta, muốn tớ phải bồi thường tổn thất cho cậu ta. Bọn tớ ở bên nhau sáu năm, mỗi năm tính là một nghìn, cho nên tớ phải bồi thường cho cậu ta sáu nghìn làm phí tổn thất thanh xuân."

Tôi trợn mắt há mồm nhìn cậu ấy, không biết phải nói gì cho phải.

Thường Duyệt cười khổ một tiếng, lắc đầu, "Tớ không thèm nói hai lời, lập tức đưa tiền cho cậu ta. Tớ chỉ là cảm khái, thanh xuân cùng mối tình đầu của tớ, hóa ra lại chỉ đáng giá có mỗi một nghìn tệ một năm. Chỉ đáng giá có một nghìn..."

"... Nghe nói cậu ta sắp kết hôn rồi. Có điều tớ vẫn chưa nhận được thiệp mời." Tôi đan hai tay vào nhau, tỏ vẻ thoải mái mà bĩu môi.

Thường Duyệt gật đầu, "Cũng may, tớ đã buông tay được."

Mấy ngày sau, tôi tới chơi nhà em họ, thấy ở trên mặt bàn có một tấm thiệp mời liền tiện tay mở ra xem.

Không ngờ chú rể trong tấm ảnh lại là Tiểu Lương. Tôi có chút bất ngờ, bèn hỏi em họ xem có quen biết với cô dâu không.

Bạn gái đang ngồi một bên của em họ tôi liền nói: "Cô dâu chính là bạn thân của em đó, quan hệ của bọn em tốt lắm. Chú rể cũng không tệ, để tu thành chính quả hai người họ đã phải rất vất vả."

"Vất vả?" Tôi hứng thú hỏi, "Sao lại vất vả?"

"Chuyện này ấy à, dù sao chị cũng không quen biết, tám nhảm một chút với chị vậy." Tinh thần bà tám của bạn gái em họ hừng hực bốc lên.

"Bọn họ cũng quen thân với nhau, mới đầu gặp mặt đã rất vừa ý đối phương rồi , không bao lâu sau thì bàn chuyện kết hôn. Không ngờ đột nhiên người nhà Tiểu Lương phản đối, nghe nói là do bạn gái cũ của Tiểu Lương muốn tái hợp. Thấy Tiểu Lương bảo là anh ấy đã không còn tình cảm gì với người bạn gái cũ này rồi, nhưng bố mẹ anh ấy lại rất thích người ta, cho nên người nhà anh ấy mới muốn hai người bọn họ quay lại với nhau. Cứ lằng nhằng như vậy được một thời gian, cuối cùng Tiểu Lương cũng thuyết phục được người nhà, tranh đấu cho tình yêu đích thực của đời mình để đến được với bạn thân của em. Bạn gái trước của anh ấy cũng đã từ bỏ rồi."

"Vậy...bọn họ yêu nhau từ bao giờ?" Tôi "mỉm cười" hỏi.

"Từ lâu lắm rồi, sau khi Tiểu Lương tốt nghiệp chính quy trở về anh ấy vào làm ở chỗ người nhà đã sắp xếp, sau đó hai người bọn họ quen nhau rồi yêu nhau."

"..." Tôi nói không nên lời. Cố gắng mất cả nửa ngày, khuôn mặt cứng đờ của tôi cũng chỉ nặn ra được một nụ cười mỉm, "Chị chúc bọn họ sống hòa hợp trăm năm."

Cuối cùng tôi cũng không nói cho Thường Duyệt biết chuyện này. Tôi không dám.

Đầu năm, tôi nhận được thư của Thường Duyệt gửi từ nước ngoài. Trong phong bì chỉ có đúng một bức hình. Cậu ấy mặc một chiếc váy cưới màu trắng, đứng trước nhà thờ, ôm cánh tay của chú rể, tươi cười hạnh phúc. Một cánh tay của chú rể đang được Thường Duyệt ôm lấy, cánh tay kia thì nhẹ nhàng đặt sau lưng cậu ấy. Nụ cười trên mặt tỏa ra ánh mặt trời.

Hạnh phúc, không đến muộn.

- THE END -

—–

(*)自考(Tự khảo):

Mình hỏi được 1 anh để hiểu cụ thể về hình thức học kiểu này, và đây là câu trả lời của anh ý 😀

自考 là viết tắt của 自学考试, là 1 trong những hình thức để được tham gia theo học tại các trường đại học, học viện, cao đẳng ở Trung Quốc. Những người thông qua hình thức này để theo học hệ đại học thì gọi là 自考本科.

Vì người thi vào 自考 không phải trải qua kỳ thi đại học (thống nhất trên toàn quốc, do Bộ Giáo dục tổ chức) nên gọi là 自考 tức là có thể tự lựa chọn kỳ thi mình muốn (1 năm có nhiều đợt, do trường tổ chức), chứ không phải hàm ý là "tự học để thi".

Khi bạn theo học hệ 自考本科, bạn có thể tự chọn hình thức học (theo trên lớp hoặc tự học), sau đó tự thi (kỳ thi các môn học do trường tổ chức). Sau khi đạt tất cả các môn yêu cầu cùng luận văn tốt nghiệp (không bắt buộc trong khoảng thời gian nào) thì sẽ được nhận chứng nhận tốt nghiệp, tức trong 1 năm bạn thi đạt hết các môn yêu cầu thì bạn được tốt nghiệp, còn không bạn cứ học trong 10 năm cũng được.

Vào học theo hình thức 自考 thì vào dễ, ra khó. Các kỳ thi hoàn thành học trình cho 自考 được coi là nghiêm khắc hơn, khó hơn so với học đại học hệ thông thường. Tuy nhiên bạn được phép chọn môn học nào bạn muốn học, chỉ cần hoàn thành các môn bắt buộc của chuyên ngành bạn chọn là được, còn muốn học thêm gì, có chứng chỉ hoàn thành môn đó thì về sau tự có lợi cho bản thân (và đẹp CV nữa :v ).

Về bằng cấp, bằng tốt nghiệp của 自考 được chấp nhận ngang bằng với bằng tốt nghiệp hệ đại học chính quy, tuy nhiên có sự khác nhau là bằng của 自考là do trường cấp, còn bằng đại học chính quy là do Bộ Giáo dục cấp. Không ít người (bao gồm cả các doanh nghiệp) cho rằng người học 自考 thì không bằng người học đại học chính quy (do không phải thông qua kỳ thi đại học toàn quốc để tuyển chọn), nên bằng cấp thấp kém hơn, bằng tốt nghiệp của 自考 chỉ được xếp ngang hàng với bằng 高专 (tương đương cao đẳng của Việt Nam). Tuy nhiên thời đại ngày nay đang dần dần thay đổi. Những người học 自考 hiện ngày càng biết học tập một cách có chọn lọc hơn, học cái mình cần, cái mình muốn học, ngoài ra thi đầu ra các môn của 自考 thường nghiêm túc và khó hơn so với đại học chính quy, nên với những người xem trọng kiến thức và ý thức thì thậm chí còn đánh giá người tốt nghiệp 自考 hơn là tốt nghiệp đại học. Rất nhiều công ty lớn ở TQ hiện tuyển người cho các vị trí thường thấy cũng chỉ yêu cầu bằng cấp là 高专学历以上 (bằng cao đẳng trở lên), sau đó chỉ cần thỏa mãn các tố chất họ cần, các doanh nghiệp sẽ tiến hành training bài bản, chuyên nghiệp để người lao động thực sự làm được việc.

Người đã tốt nghiệp 自考 cũng có thể đăng ký tiếp tục học thêm bước chuyển tiếp để lấy bằng đại học chính quy, hoặc học vị cấp tại chức.

自考学习 cũng gần giống với 成人教育 (giáo dục tại chức), tuy nhiên có chút khác biệt trong hình thức đào tạo, nội dung đào tạo, thành phần học viên v.v... Giáo dục tại chức thì chủ yếu là những người đã đi làm, cần bổ sung kiến thức hoặc bằng cấp cho một chuyên ngành nhất định. Còn 自考 không cần có giới hạn bằng cấp, một học sinh học hết cấp 2 chưa tốt nghiệp cấp 3 cũng có thể tham gia học và tốt nghiệp 自考.

Bằng 自考 thậm chí được coi là có lợi thế hơn khi tham gia thi vào học thạc sỹ, thi các chứng chỉ chuyên ngành hoặc làm hồ sơ đi du học nước ngoài (nhiều nước trên thế giới đều có chế độ này và có các chương trình đào tạo chấp nhận bằng tốt nghiệp 自考 làm điều kiện đầu vào). Người học 自考 tốt nghiệp sớm sẽ có lợi thế rất lớn vì rút ngắn được thời gian phải học trên ghế nhà trường, đặt cao tính thực dụng, không quá trọng bằng cấp, học để lập nghiệp chứ không học để đi làm thuê. Xu thế này đang ngày càng nhiều hơn ở Trung Quốc.

=>> Mình tổng hợp lại đoạn thông tin của anh ý: Tóm lại là ngày xưa bằng cấp của kiểu học tự khảo không được đánh giá cao cho lắm. Nhưng giờ thì quan niệm đã thay đổi rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net