Ngoại truyện 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mẹ Lee đứng ngay sau hai người họ. Giác quan của một người phụ nữ đã giúp bà nhận ra không khí ám muội giữa hai người. Bà nghiêm giọng nói với Jungkook.

Mẹ Lee- Đi theo mẹ.

Jungkook như một đứa trẻ con làm chuyện xấu không may bị bắt, không dám cãi lời chỉ biết đi theo mẹ vợ.

Mẹ Lee đưa Jungkook về phòng làm việc của mình. Bà hít một thật sâu hỏi Jungkook với chất giọng lạnh tanh.

Mẹ Lee- Cô gái đó là ai?

Jungkook- Bạn cấp ba ạ.

Mẹ Lee- Không chỉ đơn thuần là bạn cấp ba đúng chứ?

Jungkook- Là mối tình đầu của con.

Mẹ Lee- Hai đứa đã làm ra những chuyện gì rồi?

Jungkook- Chỉ một lần.... Là con vô ý.

Mẹ Lee không giữ nổi bình tĩnh liền tát một cái thật mạnh lên mặt Jungkook.

Mẹ Lee- Vô ý? Vô ý như cách anh làm Ami có thai sáu năm trước hả?

Jungkook- Con....Con xin lỗi.

Mẹ Lee- Con bé vốn dĩ có một tương lai xán lạn, nhưng nhờ sự vô ý của anh mà nó trở thành một bà nội trợ toàn thời gian. Bây giờ anh lại vô ý một lần nữa, anh còn muốn phá hủy cuộc đời của con bé như thế nào nữa. Lúc anh làm, anh có suy nghĩ gì đến vợ con anh không hả?

Jungkook- Con tuyệt đối sẽ không làm tổn thương Ami nữa đâu thưa mẹ.

Mẹ Lee- Tốt hơn hết là nên như vậy. Mau giải quyết cô gái kia đi, chần chừ thêm nữa không khéo lại khiến mọi chuyện không thể cứu vãn được.

Ra khỏi phòng, Jungkook thở dài thườn thượt, ai đời giám đốc gần ba mươi tuổi mà vẫn bị phụ huynh trách móc như vậy.

Hye Jin- Jungkook.

Hye Jin vội vàng bước tới phía Jungkook nhưng anh thấy cô chỉ thấy trong lòng lại khó chịu hơn chút.

Jungkook- Từ bây giờ chúng ta đừng gặp nhau nữa, hãy xem như chúng ta là hai người xa lạ. Còn về việc chịu trách nhiệm, ngoại trừ việc chúng ta đến với nhau thì em muốn cái gì cũng được, bao nhiêu tiền anh cũng sẽ đưa cho em. Chỉ cần từ nay về sau, đừng bao giờ đến tìm anh nữa.

Nói xong Jungkook liền xoay người rời đi mặc kệ Hye Jin đang la hét ầm ĩ ở phía sau. Ra đến cổng bệnh viện trời đã tối hẳn, lúc này Jungkook mới nhớ ra có hẹn với Ami và Jaemin. Nhìn đồng hồ đã tám rưỡi tối, vậy là anh đã muộn tận ba tiếng.

Vội vàng gọi điện cho Ami nhưng không ai bắt máy. Jungkook tức tốc đến công viên nhưng nó đã sắp đóng cửa, lại vòng về nhà chạy lên phòng Jaemin mới thấy Ami vừa dỗ cậu bé ngủ xong, nhìn thấy Jungkook cô liền kéo anh ra ngoài.

Ami- Anh đã ở đâu vậy?

Jungkook- Đột nhiên có công việc đột xuất.

Ami- Anh lại còn nói dối hả? Tôi đã gọi hỏi trợ lý Han và anh ấy nói rằng anh đã rời đi từ sớm rồi. Anh đã đi đâu?

Jungkook- Hye Jin gặp tai nạn xe.... Tôi....

Ami- Lại là Hye Jin. Cũng thật là trùng hợp, người đầu tiên cô ta gọi không phải người nhà mà anh cơ đấy.

Jungkook- Gia đình Hye Jin có chút phức tạp....

Ami- Vậy đó là lý do anh bỏ bê gia đình của mình sao? Jungkook.... Anh có biết là..... Jaemin..... Nó đã rất mong anh đến để chơi cùng nó không? Rồi còn lúc anh ở Mỹ, Jaemin đã phải nhập viện. Tôi gọi báo tin mới biết anh đang ở bên cạnh cô ta. Tôi biết là cuộc hôn nhân đối với anh không hạnh phúc, nhưng làm ơn đó.... Có một tí trách nhiệm với Jaemin đi được không? Nhìn thấy khuôn mặt thất vọng của thằng bé tôi không thể chịu nổi.

Ami vừa nói vừa khóc, dù cho có mạnh mẽ đến đâu nhưng lúc này cô cũng không thể chiến thắng nổi cảm xúc. Jungkook nhìn những giọt nước mắt lăn dài trên má cô cũng không khỏi đau lòng. Anh muốn dành cho cô một cái ôm thật chặt nhưng lại bị cô cự tuyệt.

Ami- Tôi xin lỗi vì phải bắt anh lựa chọn. Nhưng giữa gia đình này và Hye Jin, anh chọn vế nào?

Jungkook- Anh chọn em.

Jungkook không chần chừ gì mà quyết định ngay tức khắc. Giờ anh đã nhận ra rồi, chẳng biết từ bao giờ anh đã đem lòng yêu Ami. Yêu là khi nhìn thấy người kia buồn mình cũng đau lòng đến khó tả.

Ami- Cái gì?

Jungkook- Anh chọn em. Anh biết bản thân mình sai rồi, đã làm em phải suy nghĩ nhiều. Từ giờ hãy để anh bù đắp cho em. Không cần phải diễn vai vợ chồng nữa. Chúng ta hãy trở thành một cặp vợ chồng đúng nghĩa.

Ami không trả lời, cô chỉ quay người đi về phòng ngủ. Đây chính xác là những từ cô muốn nghe nhất suốt mấy năm nay, nhưng có lẽ sau tất cả những chuyện xảy ra cô không thể đặt hết niềm tin vào người đàn ông này nữa. Hãy cứ để thời gian chứng minh xem mọi lời nói lúc này anh ấy có làm được không.

#Bánh


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net