𝚝𝚛𝚘𝚗𝚐 𝚕𝚘̀𝚗𝚐 𝚎𝚖, 𝚊𝚒 𝚕𝚊̀ 𝚗𝚊𝚖 𝚝𝚑𝚊̂̀𝚗 𝚑𝚘̣𝚌 đ𝚞̛𝚘̛̀𝚗𝚐?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

21. lưu chương về nước

cảm giác đi chơi bị người lớn trong nhà bắt gặp là như nào?

là như này này.

trương gia nguyên còn đang bận đỡ lưu châu châu, nghe thấy người hắng giọng thì quay ra. châu châu còn đang cười cũng tắt nụ cười.

lưu chương và châu kha vũ đứng nhìn bọn họ.

"biểu ca, anh về nước khi nào thế?"

châu châu vừa hỏi vừa vỗ tay trương gia nguyên, ý bảo cậu buông tay ra. nhưng ở độ sâu của nước này, cậu không nỡ buông tay.

"biểu ca của em mới về nhà em cách đây nửa tiếng, liền đến tìm em!"

nửa giờ trước...

"châu kha vũ, xin lỗi em phải nhờ em thế này!"

"không sao đâu vũ ca!"

lưu vũ nhận được điện thoại của trương gia nguyên, anh chạy đi chuẩn bị quần áo của em gái thân yêu của mình sau đó lại nhận được điện thoại của giáo sư. từ bắc vũ đến bể bơi ngược đường, anh không tiện lắm. đúng lúc đó châu kha vũ lại sang nhà tìm châu châu có việc, anh tiện nên nhờ.

cả hai vừa ra ngoài được vài bước thì gặp lưu chương tay xách nách mang hành lý từ trên ô tô xuống.

"anh về không báo một tiếng nào sao?" lưu vũ ngạc nhiên hỏi.

"người ta về vài ngày, rồi đi tiếp, muốn tạo bất ngờ cho hai đứa! đây là..."

"à đây là châu kha vũ, học đệ của chúng ta!" lưu vũ giới thiệu, châu kha vũ cũng gật đầu chào hỏi.

"hai đứa đi đâu vậy? châu châu đâu?"

"à..."

và thế là có chuyện cứng đơ, xịt keo như bây giờ.

"còn như thế đến bao giờ, lên thay đồ đi!"

rén!

thật sự rén!

trương gia nguyên sợ lưu chương này rồi!

sao không có một chút dịu dàng nào giống lưu vũ vậy hả trời! biết vậy, cậu đã không gọi điện cho lưu vũ.

lưu chương đưa túi đồ gấu dâu của châu châu cho em, đuổi em nhanh nhanh chóng chóng vào tắm rửa thay đồ. xong đó lườm trương gia nguyên một cái.

cậu mặc dù rén nhưng mà trong lòng vẫn thầm mắng hai người này đến thật không đúng lúc.

"cậu là ai mà thân thiết với em gái tôi như vậy?"

"em... em là trương gia nguyên..." trương gia nguyên vẫn cởi trần ở dưới bể bơi, chào hỏi với lưu chương một hồi "...vận động viên bơi lội tỉnh đông bắc, chuẩn bị lên đội tuyển quốc gia, đang ở nhờ nhà lưu vũ ca!"

lưu chương gật gù.

thì ra đây là con dì trương mà lưu vũ nói đây. trông cũng không tồi, nhưng anh nghe nói cậu chàng học không được ổn lắm, biểu muội có vẻ chơi với cậu này rất vui.

"cậu còn luyện tập đến lúc nào nữa? chúng ta cùng nhau đi ăn!"

22. lý do

bốn người bọn họ chọn đại một cửa hàng tiện lợi gần đó dùng bữa sáng. trương gia nguyên và đương nhiên là cả châu châu hưởng phúc lợi từ lưu vũ, ăn một bữa sáng lành mạnh và bổ dưỡng. khác với gia nguyên, châu châu vẫn năn nỉ anh họ, mua thêm đồ ăn vặt cho mình.

để thuyết phục được lưu chương, em còn lấy cớ nãy bơi lội, em đói lắm, mấy món lưu vũ làm không đủ no.

lưu chương trông có vẻ hung dữ như vậy, nhưng thực chất cũng chỉ là một kẻ cuồng em trai - em gái. nhà lưu chương chỉ có một mình anh là con nên từ nhỏ anh đã thích chơi cùng hai em họ nhà mình rồi. có điều, sau khi sự việc kia xảy ra, lưu chương không có nhiều cơ hội gặp gỡ lưu vũ và lưu châu châu hơn trước nhiều.

"ngoan, anh mua cho!" lưu chương xoa đầu em dỗ dành "anh mệt lắm, mới đặt chân về nước liền đi tìm em đó!"

"vậy sao? anh liều vậy!" lưu châu châu bĩu môi, hai anh lớn nhà em đều không biết lo cho sức khoẻ của mình "về nhà em có cái này cho anh!"

"được được, ra ngoài ngồi với trương gia nguyên đi, anh với kha vũ ra sau!"

bốn người ngồi bàn ngoài trời của cửa hàng tiện lợi ăn uống, tiện thể đón nắng mới và không khí trong lành của mùa thu, một ngày cuối tuần đẹp trời. châu châu thầm nghĩ, lãng phí một ngày ở nhà ngủ cũng không tệ.

trương gia nguyên và châu kha vũ đều rất để ý lưu châu châu trong lúc dùng bữa, lưu chương liếc qua một cái là có thể nhận ra. chỉ có điều, không biết là em gái nhỏ của anh giả ngốc hay không biết thật nữa. hai thằng nhóc này cũng gan đấy, đứa thì đẩy hoa quả, lau thức ăn dính trên môi châu châu yêu dấu của anh, đứa thì mở nắp chai sữa cho em, có còn coi lưu chương đây ra gì không? còn chưa kể cái màn trong bể bơi vừa rồi nữa.

cùng lúc đó anh tiện tay ghé qua diễn đàn trường, thấy bài viết công bố thí sinh của nam thần học đường 2019, hai thằng nhóc này thế mà lại tham gia. trương gia nguyên thì anh không biết thế nào, còn châu kha vũ theo anh biết từ châu hạo sam thì trước giờ kha vũ đâu có tham gia mấy cuộc thi như này đâu.

anh vào đọc profile của hai người, thấy phần lý do tham gia, lưu chương tí thì phun luôn nước vào mặt em gái.

"anh sao thế?" 

"không sao! vừa đọc được một chuyện cười thôi!"

quả thực là quá buồn cười mà! thời đại này vẫn còn giành người kiểu này, lưu chương phục rồi. anh nói xong thì tặng cho châu kha vũ ngồi cạnh và trương gia ngồi đối diện một cái lườm yêu thân thiện. lưu vũ có vẻ dễ tính nhưng anh đây thì không nhé! muội bảo trong nhà, chỉ có lưu châu châu, mon men đến anh chém!

đấy là những gì lưu chương tự nghĩ trong lòng thôi chứ nói ra lỡ hai thằng nhóc hơn 1m8 này hội đồng anh thì sao?

"ăn xong chưa châu châu? biểu ca của em cần được nghỉ ngơi!"

23. trong lòng em, ai là nam thần học đường?

lưu châu châu đứng chôn chân nhìn chiếc xe sang trọng trước mặt khiến gia nguyên cũng đứng theo. em không muốn lên xe, đặc biệt là chiếc xe này. châu kha vũ dọn đồ xong theo sau cũng thấy, hắn liền nhớ tới lời châu hạo sam nói, em vốn dĩ là tiểu thư của lưu gia.

chiếc xe này đi cùng lưu chương, chắc hắn là xe của lưu gia đi.

"sao thế? không muốn lên xe sao?" lưu chương như hiểu ra điều gì đó, ân cần hỏi em gái. không thấy châu châu trả lời, chỉ thấy em nhìn chăm chăm vào chiếc xe của mình, anh nói tiếp "lên xe đi, xe anh mua gửi ở sân bay đợi anh về đón em đi chơi cả năm nay rồi!"

châu châu còn cẩn thận nhìn lưu chương thêm một cái nữa. anh không nói gì, chỉ nghiêng đầu cười nhẹ.

"sao thế? sợ say xe sao?" trương gia nguyên giúp lưu chương một tay "không cần sợ, có tôi rồi, muốn nôn thì cứ việc!"

"ai nói tôi say chứ!" vẫn là trương gia nguyên chọc em khiến em không nhịn được mà đánh cho cậu ta một cái rồi hùng hổ lên xe.

xe của lưu chương mua, chắc chắn tốt hơn xe của lưu gia.

trương gia nguyên cũng bật cười theo sau, chỉ có châu kha vũ là trầm ngầm một hồi rồi quay ra nhìn lưu chương. anh phát hiện, châu kha vũ biết gì rồi. không! châu kha vũ phải là biết rất rõ mới phải.

"không lên xe thì bộ về nhé!"

hắn đâu phải người ngu dốt cho nên châu kha vũ rất ngoan ngoãn lên xe để lưu chương đưa về nhà.

từ bể bơi về đến nhà của lưu châu châu cũng không quá xa, chỉ có điều giờ này họ đi đã vào thời điểm cao điểm buổi sáng, người người nhà nhà đều ra ngoài đi làm rồi, bị tắc đường một chút. lưu châu châu sáng nay phải dậy sớm, lại còn xuống bể bơi chơi đùa một trận, giờ hơi mệt rồi.

"tiểu châu, trong lòng em ai là nam thần học đường ở trường em?"

lưu chương đột nhiên hỏi.

một người hỏi mà đến ba người để ý câu trả lời.

"anh hỏi linh tinh gì đấy! đương nhiên là lưu vũ rồi!"

lưu chương vừa lái xe vừa phì cười.

"tại sao lại là lưu vũ mà không phải anh vậy?"

"tại vì, em yêu lưu vũ rất rất nhiều!"

lưu chương nhìn qua gương chiều hậu, vừa hay bắt gặp ánh mắt của hai người kia, nhắc nhở một chút. sau đó cũng không ai nói gì, mỗi người đều có một suy nghĩ riêng, chỉ có châu châu là mệt rồi, ngủ gục bên vai trương gia nguyên. châu kha vũ cũng chỉ nhìn một cái rồi quay ra nhìn đường phố.

thấy em gái ngủ gật không biết trời đất gì, lưu chương mới hướng tới hai người kia mà nói:

"hai cậu tham gia cuộc thi nam thần ở trường, đều là vì châu châu nhà tôi sao?"

trời đang nắng đẹp mà đột nhiên lại nghe thấy tiếng sấm to đánh xuống tâm trí của cả châu kha vũ và trương gia nguyên, đùng một cái. một câu hỏi đơn giản của lưu chương lại khiến hai người ngập ngừng hồi lâu, anh cũng không ép họ trả lời luôn. có thể, im lặng chính là câu trả lời rồi.

"nam thần học đường được tổ chức 4 năm 1 lần, năm đó lưu vũ học lớp 10, tôi lớn hơn lưu vũ 1 tuổi đều tham gia cuộc thi này!" lưu chương vừa lái xe, vừa kể chuyện "khi đó chúng tôi về nhà, hỏi em gái, em cũng trả lời như vậy!"

"hai cậu vì sao lại tham gia cuộc thi này?"

"vì châu châu muốn em tham gia thôi học trưởng!"

trương gia nguyên thành thật trả lời. quả thực là châu châu muốn gia nguyên tham gia, năn nỉ, thuyết phục cậu tham gia. còn về châu kha vũ ngồi bên cạnh, cậu không biết.

"ồ?"

em gái muốn trương gia nguyên tham gia, nên cậu ta tham gia vì em gái muốn thế, lưu chương coi như tạm chấp nhận được lí do này. thề còn châu kha vũ thì sao? anh nhớ rất rõ châu kha vũ viết 'vì lưu châu châu muốn trương gia nguyên tham gia nên tham gia thi đấu' . điều này thật không bình thường mà!

"vì sao tôi đều viết trên giấy cả rồi, lưu học trưởng!"

"nhưng mà, anh trai của châu châu vẫn là tín ngưỡng cao nhất của em ấy, châu châu muốn các cậu đi thi nhưng các cậu căn bản không phải nam thần trong lòng em ấy!"

châu châu nhà anh còn nhỏ, tốt nhất tránh xa nam nhân một chút.

24. "nơi thuộc về các em"

châu châu kéo lưu chương vào phòng mình lục lọi một gói quá em chuẩn bị từ lâu đã là chuyện của nửa ngày sau. đây là món quà em chuẩn bị gửi qua new york cho lưu chương, chưa kịp gửi thì anh lại về nước thăm em rồi.

"muội bảo tự làm sao?"

châu châu gật đầu, trông ngoan chết đi được "em định gửi sang bên đó cho anh nhưng lại về rồi!"

"thế thì phải nói là anh đây về đúng dịp phải không?"

lưu chương 'khui' luôn hộp quà ra. là một chiếc một khoá con vịt, mũ len, khăn len và một bức tranh thêu tay chân dung của anh. tất cả đều là do em gái dụng tâm làm tặng anh.

"em nghe nói qua mỹ trời rất lạnh nên làm cho anh đó!"

"thế tranh thì sao?"

"anh mang về, treo lên tường!"

lưu chương bật cười, một người học kinh tế khô khan như anh, làm sao mà nghiên cứu nên treo tranh như nào. từ nhỏ, anh đã được định là người thừa kế của lưu gia, được dạy dỗ nghiêm khắc, thứ tình cảm dịu dàng mà anh có được là từ mẹ cũng là từ hai anh em lưu vũ và lưu châu châu. chuyện của gia đình chú hai - tức cha đẻ của hai đứa trẻ này, lưu chương biết mà lại vờ như không biết.

"anh sắp hoàn thành việc du học rồi, tầm này năm sau anh sẽ mang tấm bằng kinh tế về đây khoe với các em!" lưu chương cẩn thận cất lại quà châu châu làm cho mình, từ từ nói "hơn nữa, về nước anh sẽ thay cha tiếp quản lưu thị, anh sẽ đón hai đứa về nơi thuộc về hai đứa!"

"lưu chương..." châu châu nhẹ nhàng "đâu chính là nơi bọn em thuộc về! hơn nữa, em không muốn mẹ kế sẽ làm khó anh!"

"hai đứa ở bên ngoài sinh sống, đặc biệt là lưu vũ, quá vất vả rồi! về lưu gia, ít nhất anh có thể lo cho hai đứa!"

em nói "không cần đâu!".

một câu 'không cần đâu' nhẹ tựa lông hồng thốt ra. hai anh em bọn họ ở trong ngôi nhà bà ngoại để lại bao nhiêu năm nay, gắn bó với nó từ nhỏ, chính là không cam tâm tình nguyện rời khỏi nơi này. em giải thích cho lưu chương hiểu, người cha ruột kia không phải người cha tồi cũng chẳng phải người cha tốt, bọn họ không trách ông ta.

bà ngoại mất, ông ta vốn dĩ muốn nhận lại quyền nuôi dưỡng. không sai, trước khi mẹ lâm bệnh, hai người họ đã ly thân, hai anh em họ theo mẹ vì yêu thương mẹ rất nhiều.

lưu vũ biết, lưu châu châu cũng biết, bố có người khác nên không muốn làm phiền. hơn nữa, người mẹ kế kia của họ, không muốn họ xuất hiện trước mắt bà ta, một chút cũng không.

"anh xem, bọn em sống đây tốt biết bao!" châu châu tiếp tục nói "không ở lưu gia, lưu vũ được biểu diễn, được múa, anh ấy rất yêu sân khấu. lưu vũ múa trên sân khấu là điều đẹp nhất mà em từng được thấy trong cuộc đời này. không ở lưu gia, em có thể có một căn phòng ấm áp, được làm đồ thủ công và có thể kiếm được tiền từ những món đồ mà em làm, được tự lập, tự đứng lên bằng thực lực của mình, tuyệt vời biết bao!"

"lưu chương, bọn em có vất vả, có uỷ khuất, nhưng mà bọn em rất yêu cuộc sống hiện tại! cái người đàn ông kia, vẫn chu cấp đầy đủ cho bọn em đến khi bọn em tốt nghiệp đại học, ông ấy cũng hoàn thành trách nhiệm rồi!"

lưu chương dùng ánh mắt khó nói nhìn châu châu, rồi cười bất lực một cái "em và lưu vũ đều là những đứa trẻ hiểu chuyện đến đau lòng!"

cộc... cộc...

"không làm phiền hai người chứ?" trương gia nguyên đứng ngoài cửa, thấy cửa mở nhưng vẫn giả bộ gõ.

"anh lưu vũ nấu cơm xong rồi, ăn cơm thôi!"

em mỉm cười với lưu chương rồi lôi anh ra ngoài ăn cơm. em biết lưu chương đang nghĩ gì, muốn làm gì cho em và lưu vũ nhưng thực tình thì, em hay lưu vũ cũng chỉ mong muốn một cuộc sống yên bình, bình thường như này thôi. một cuộc sống mà lưu vũ có thể theo đuổi thứ mình thích, em có thể làm việc mình mong muốn, không cần tham gia những tranh chấp của gia tộc.

đó một cuộc sống tuyệt vời nhất mà lưu vũ và lưu châu châu mong muốn.

"tiểu châu, lát nữa mang cặp lồng cháo với hoa quả sang xem châu kha vũ làm sao nhé!" lưu vũ múc canh, nhẹ nhàng nói.

"vâng... hả? anh ta làm sao cơ anh?"

"hình như bị cảm rồi, nãy anh gọi kha vũ qua nhưng em ấy lại bảo không khoẻ!" lưu vũ chậm rãi giải thích "dù sao kha vũ ở bên đó cũng chỉ có một mình, em qua xem sao!"

"không sao! lát tôi đi cùng cậu!" trương gia nguyên gặp miếng thịt gà kho vào bát của châu châu, còn nháy mắt một cái.

"e là không được đâu nguyên nguyên, em ở nhà, cùng anh với lưu chương dọn dẹp một chút, để anh ấy ở đây vài ngày!" lưu vũ bày vẻ mặt tiếc nuối lắc lắc đầu nhỏ nói "châu châu, lát nhớ sang xem châu kha vũ thế nào nhé! cậu ấy nhắn mật mã nhà cho anh rồi, lát anh chuyển lại cho! ngoan a!"

châu châu quay sang nhìn lưu chương cầu cứu nhưng anh lại tập trung ăn cơm, giả vờ không nghe thấy gì. dù sao thì, đối với trương gia nguyên, lưu chương còn có chút không vừa ý nhưng đối với châu kha vũ còn tạm chấp nhận. châu kha vũ ít nhiều cũng là con nhà thế gia, học giỏi, có quy tắc, có yêu sớm thì châu châu cũng nên yêu châu kha vũ.

không nhận được sự giúp đỡ của người cuồng em gái như lưu chương, em đành ngậm ngùi đồng ý.

25. bát gốm sứ

đứng trước cửa nhà châu kha vũ một hồi, em vẫn là do dự không muốn nhập mật mã mà lưu vũ gửi.

từ khi nào mà anh trai của em lại thân thiết với học đệ ở trường vậy...

căn nhà này nhìn qua thôi cũng lạnh lẽo, u ám, trông chả ấm áp như của em. có lẽ là do có một mình châu kha vũ ở đây đi. châu châu hít một hơi thật dài để lấy dũng khí rồi nhập mật mã mở cửa đi vào.

gọn gàng, sạch sẽ nhưng lạnh lẽo, không có hơi người là ấn tượng đầu tiên mà lưu châu châu dành cho phòng khách của ngôi nhà này.

châu kha vũ không có phòng khách nhưng mà đèn vẫn mở. em hứa em chỉ định đặt cặp lồng cháo với hoa quả ở bàn ăn rồi rời đi luôn chứ em có cố ý nhìn châu kha vũ cởi trần đi ra từ phòng ngủ như vậy đâu.

nhìn thấy người, em đưa lưng về phía hắn, nói chữ được chữ không:

"cái kia... cặp cháo lưu vũ bảo tôi mang cho anh... tôi... tôi chả thấy cái gì!"

"làm sao thế? nhìn thấy nửa trên của trương gia nguyên thì không ngại, thấy tôi liền ngại sao?"

đây là trọng điểm sao châu kha vũ!!

"cái đó, không giống được không?" lưu châu châu hết nói nổi với người này "trương gia nguyên là cậu ta đang luyện tập bơi lội, đương nhiên là như vậy. còn nữa, chúng tôi ít nhiều cũng ở cùng một nhà, anh hiểu không?"

ý là tôi với anh không thân không thiết, thấy vậy đương nhiên là ngại rồi.

"được rồi, quay lại đây đi!"

châu châu có mười lá gan cũng không dám quay lại vào lúc này. hắn đang cởi trần, em quay lại là mất đi phẩm hạnh của người con gái đấy.

"tôi mặc áo vào rồi! quay lại đây đi!"

châu kha vũ cực kì ga - lăng, có thể nói là hơn những người cùng trang lứa rất nhiều. hắn kéo ghế ý bảo em đến đó ngồi cùng hắn. sau một hồi do dự, châu châu cũng an toạ trong phòng bếp nhà hắn rồi. nhà của châu kha vũ và lưu châu châu có thể xem là có kết cấu khá giống nhau, nếu không muốn nói là biệt thự liền kề, chỉ khác phong cách nội thất mà thôi.

châu kha vũ mở tủ lạnh, rồi quay lại đưa cho em ba phong kẹo kitkat hôm trước em quên ở thư viện rồi ngồi xuống đối diện.

châu châu còn đang bất ngờ vì hắn thế mà còn giữ lại, còn đưa cho em, không biết ai ngày hôm đó bảo em ăn nhiều đồ ngọt không tốt nữa thì nhìn thấy cháo mà lưu vũ chuẩn bị cho châu kha vũ, em càng ngạc nhiên hơn.

"cháo bồ câu luôn! anh trai tôi cũng quá thiên vị anh rồi đấy!"

"em muốn tranh của người bệnh luôn sao?"

"không có!" em bĩu môi.

em không có thèm tranh. lưu vũ nhà em luôn là vậy, dành những thứ tốt nhất cho người đang bị ốm. mặc dù cháo bồ câu rất ngon nhưng em cũng không thèm ăn chung với châu kha vũ, lỡ em lây ốm thì sao.

"đây! tôi ăn không hết đâu, em giúp tôi ăn một bát nhỏ đi!"

châu kha vũ vậy mà thực sự san cho em một bát nhỏ, thậm chí phần thịt cũng phần cho em một nửa. châu châu tròn mắt nhìn người ngồi đối diện, ngoại trừ việc hắn tự nhiên quan tâm việc học hành của em ra, thì cũng không có gì là xấu lắm.

"không muốn ăn sao? thế..."

"tôi ăn!" em giữ lại bát cháo nhỏ, cái bát này thậm chí còn được làm bằng gốm, nhào nặn ra một chiếc bát rất đáng yêu "trông anh như đại ma vương vậy mà trong nhà có một cái bát đáng yêu vậy sao?"

"cái bát đó ở trong một bộ, tôi định tặng cho em!"

em giật mình nhìn hắn ta, "tặng tôi?"

"quà gặp mặt!"

"có câu nệ quá không vậy?"

châu kha vũ lắc đầu, rồi đi ra tủ bếp lôi nguyên bộ bát đũa đó ra đặt lên bàn ăn. đó là một bộ mới nguyên, chưa bị bóc. cái bát châu châu đang dùng ở trong một bộ khác - châu kha vũ đang dùng. hai bộ bát đũa này là một đôi nhưng hắn không nói điều đó ra, kẻo lưu châu châu từ chối nhận.

châu châu nhìn bộ bát đũa gốm sứ kia trông rõ xinh, đúng kiểu em thích.

"sao anh biết tôi thích kiểu này vậy?"

em thực sự rất tò mò. em và hắn không thân thiết, là 'đối thủ' ở trên trường, chỉ có thể chạm mặt nhau vào những kì thi chuẩn bị cho cuộc thi thành phố và tỉnh. hắn làm sao biết được là em thích cái gì?

"trực giác thôi!" châu kha vũ đã ăn hết cháo mà em mang sang từ khi nào, tay đang bóc cam để vào đĩa, đẩy sang ý bảo em ăn "hơn nữa, nhà em trên dưới đều ấm áp như vậy, đến cái lót cốc cũng là đồ thủ công, tôi cũng có thể đoán ra em thích cái gì!"

à.

hóa ra là như vậy! không ngờ châu kha vũ lại là một người có năng lực quan sát tốt như vậy. hắn nói, em tốt nhất là nhận món quà nhỏ này của hắn đi, để trong nhà hắn chẳng phù hợp một chút nào nhưng khi em bảo em cầm luôn cái bát kha vũ chia cháo cho em về thì hắn không đồng ý. thật khó hiểu!

"à! anh nhớ uống thuốc!" lưu châu châu đi ra đến cửa nhà thì nhớ ra rồi quay người lại nhắc châu kha vũ ở phía sau.

"ừm, còn gì nữa không?"

"ừm... sáng mai cùng tôi đi xem trương gia nguyên thi đấu đi!"

"đây là một lời mời sao?"

"ừm!" dù sao thì cũng là người quen cả, trương gia nguyên sẽ không để bụng đâu.

"được! em về nhà đi, khéo lưu vũ đang lo đấy!"

châu châu gật đầu định rời đi thì châu kha vũ gọi, nói "có thể thêm wechat không?"

em gật đầu rồi giơ mã qr ra cho châu kha vũ quét, trước khi đi còn không quên nhắc người ta ngủ ngon, còn mình thì ôm hộp bát đũa kia chạy về nhà.

---------

14.04.2023

thực ra châu kha vũ hay trương gia nguyên đều là nam chính hớt hehe. đấy là đối với ô long sữa thôi còn đối với nữ chính lưu châu châu thì tui chưa có biết.

cảm ơn mọi người đã theo dõi và quan tâm. cho mình xin một sao nha!

"thanh xuân cũng bình thường" chỉ được đăng tải và cập nhật trên wattpad.com


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net