Chương 18: Lời Hứa Từ Trái Tim

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ lúc anh nắm tay kéo về, Tường vẫn chưa tin là cuộc đời của hai người bây giờ đã có bước tiến mạnh mẽ như vậy. Có mơ cô cũng chưa từng dám mơ mình hạnh phúc đến nhường ấy. Ai có ngờ, nhiều lúc đời không như là mơ, mà nó còn hạnh phúc gấp trăm lần một trí tưởng tượng không có hồi kết. Nằm trằn trọc khó ngủ, cô cứ suy nghĩ không biết liệu mình có đủ sức bảo vệ tình cảm này hay không, liệu anh có yêu mình suốt đời không? Từng ý nghĩ thoáng qua đầu cuối cùng đều bị dập tắt bởi một niềm tin vững mạnh vào tình yêu cô dành cho anh. Vì yêu anh rất nhiều, cô sẽ làm tất cả cho dù thân xác này có bị đoạ đày tới đâu đi chăng nữa.
Đưa tay đặt lên đôi môi mềm mịn của mình, Tường chưa hoàn hồn nhận thức được là anh đã chiếm lấy đôi môi ấy, đánh dấu chủ quyền cho riêng mình. Cảm giác lúc đó lạ lắm, cô cứ muốn được đắm chìm vào nó mãi mãi. Trong lòng cô cứ lâng lâng cảm nhận được một tình yêu mãnh liệt anh giành cho mình.
Sau một hồi lâu cảm thấy chóng mặt, Tường lại đưa tay lên trán. "Sao nóng quá vậy nè?" Cô giật mình, thầm nghĩ. Theo sau đó là cơn đau đầu ập tới làm mắt cô nhoè đi, đầu cứ xoay mòng mòng. Trạng thái tinh thần của cô không như bình thường nữa, thay vào đó là từng nhịp thở đứt khúc, cố lấy hơi để có thể hít thở đều. Toàn thân cô nóng lên nhưng bên trong người lại lạnh toát tới mức đổ mồ hôi lạnh. Cô thừa biết mình sẽ bị cảm sau khi ở ngoài trời lạnh lâu như vậy, nhưng cô chưa nghĩ về trường hợp này. Nhiệt độ trong cơ thể cô không điều hoà ổn định nữa, những cơn chóng mặt, nhức đầu cứ thế mà xoay cô. Tường gắng gượng gọi Nhi nhưng vì đã không còn chút sức lực nào nên đành trùm mền lại mà cố vỗ mình ngủ, tự ôm sưởi ấm cơ thể, cả người cô vừa run cầm cập. Cô cũng đã nghĩ tới gọi điện cho anh nhưng giờ này đã 4 giờ sáng, mọi người đã ngủ say hết rồi.
Vài tiếng sau, 8 giờ, mọi người trong phòng đã tỉnh giấc chuẩn bị cho một ngày đi chơi Giáng Sinh hoành tráng nữa. Và có một người cứ nằm mãi không nhúc nhích nổi vì sốt quá cao. Quỳnh nghĩ tối qua Tường ngủ trễ nên giờ chưa dậy nổi, nên đành đến gần để lay nhẹ cô dậy.
_ Tường ơi, dậy đi chơi em.
_...
_ Tường! Nghe chị nói không? - Quỳnh cố gắng lay Tường mạnh hơn, nhưng không nhận được câu trả lời nào nên thử lấy tay đặt lên trán Tường vì nghĩ Tường bệnh. Y như rằng, Quỳnh giật bắn mình vì trán Tường nóng quá, quay qua nói Nhi rồi chạy sang phòng nam "xin viện trợ" thuốc.
Thịnh nghe vậy, lật đật cầm bịch thuốc anh đã cố ý chuẩn bị sẵn cho hai người theo rồi chạy vù qua bên cô, bỏ lại hai người kia đang hốt hoảng.

_ Mày có thuốc sẵn hả? Hên vậy. - Nhi quay qua, thấy Thịnh vừa chạy sang, tay cầm thuốc, như mừng rỡ, nhẹ nhõm cả người.
_ Ừ, ở Sài Gòn tao có chuẩn bị sẵn tại Tường dễ bị nhiễm lạnh.
_ Tao đo nhiệt độ rồi, 39.5 độ. Sốt cao quá, chắc để cho em ấy ngủ một lúc sẽ khoẻ hơn. Có gì...
_ Để tao lo cho Tường, tao sẽ cho Tường uống thuốc. - Nhi chưa dứt câu, Thịnh đã nhảy vào giành chăm sóc. - Mày với mọi người cứ đi chơi cho vui đi, con bé nó sốt thôi không sao đâu. Tao lo được.
_ Được không đó? Có cần tao ở phụ với mày không? - Huy đứng một góc với Quỳnh, lên tiếng hỏi.
_ Được mà. Mày với Quỳnh lo hưởng thụ chuyến đi chơi này đi. Hết mai về rồi, ở đó mà ở đây với tao.
_ Thôi hỏi vậy thôi mày ơi, ai chả biết là giờ Tường ở đâu mày sẽ ở đó chứ. Hehe. - Huy cười gian, chọc Thịnh.
_ Giờ biết rồi đó thằng quỷ. - Thịnh lườm rồi giục mọi người - Mấy người có đôi có cặp hết rồi cứ đi chơi đi nhe chưa. Một nửa của tao đang bệnh la liệt ở đây rồi, không đi với mọi người được. Tí nếu em ấy khoẻ, sẽ đuổi theo tụi mày sau.
_ Biết rồi. Lo ở đây chăm con bé cho nó khoẻ đi rồi dẫn nhau đi chơi nữa. - Nhi vừa với tay lấy áo khoác, vừa nói. - Ở Đà Lạt mà không đi riêng 2 người thì hơi uổng. Lãng mạn lắm đó. Thôi tụi tao đi. Chăm nó cho đàng hoàng. 

Nói xong, mọi người kéo nhau đi ra khỏi phòng, bỏ lại hai con người. Chuyện giữa Thịnh và Tường hôm qua ai nấy đều đã biết hết, hai người cũng đã công khai chính thức tới mọi người ngay lúc bắt gặp 4 người đó đang trốn. Một đêm hạnh phúc, đầy niềm vui đã thành sự thật.

Bây giờ, Tường vẫn còn thở hắt ra khó khăn, có thể vì mệt quá nên không điều hoà tốt được. Thịnh kéo ghế, ngồi xuống cạnh cô, lấy tay đặt lên tóc vuốt nhè nhẹ mái tóc ngắn đen huyền, mềm mượt ấy. Cả người cô toát mồ hôi lạnh không ngừng. Lo lắng, Thịnh chạy đi lấy khăn ấm đắp lên trán để hạ sốt. Ngồi ngắm cô ngủ, trong lòng anh cảm thấy có lỗi vô cùng, đã biết cô dễ bệnh mà còn kéo cô ra giữa đêm lúc sương xuống nhiều nữa. Vừa nghĩ vừa cầm bàn tay lạnh ngắt nhỏ xíu của cô lên áp vào mặt anh, thì thầm:
_ Anh xin lỗi em. Tại anh em mới bệnh nặng như vầy.
Vừa dứt câu, Thịnh cảm giác được những chuyển động của ngón tay Tường xoa mặt anh, nhìn xuống thì thấy cô đã tỉnh rồi, nhưng gương mặt xanh xao, đôi môi vẫn còn tái màu.
_ Em thấy trong người sao rồi? Anh lấy thuốc cho em uống, đợi anh.
Nói rồi Thịnh buông tay Tường ra, lật đật chạy đi lấy nước cho cô uống thuốc. Vỗ cho cô uống được thuốc cũng là một cực hình vì bản thân Tường rất sợ thuốc nên hồi trước mỗi lần có bệnh nhẹ là cô lờ đi chẳng chịu đi khám. Khó khăn nuốt ngụm thuốc anh đưa cho, mặt Tường nhăn lại cố thoát khỏi cái vị đắng nghét. Thịnh ngồi đó, quan sát thấy cô như vậy, anh bật cười thành tiếng chọc quê.
_ Haha!! Lớn già đầu rồi mà còn sợ thuốc là sao cô nương?
Tường nói không ra hơi, lườm anh một cái đáng sợ rồi cố ngồi ngay ngắn lại trên giường. Cô thu hết tất cả những gì mình đang có trong người, cố bật lời thành tiếng.
_ Sao anh không đi chơi với mọi người? Em ở đây ngủ tí là khoẻ chứ gì? - giọng Tường khàn đục.
_ Vậy khi em khoẻ rồi em dậy là ở đây một mình hả? - nheo mày lại, Thịnh nhìn Tường rồi hỏi cô.
_ Thì em gọi cho anh hay chị Nhi rồi em chạy tới chung...
_ Ai cho!! - anh giật người lại, nhìn thẳng vào mắt Tường. - Em mới khoẻ lại ai cho em đi một mình giữa trời lạnh như vầy chứ.
_ Trời, em hết bệnh rồi em khoẻ lắm chứ bộ. - Tường bỉu môi, khẳng định.
_ Khoẻ cái đầu em đó. Yếu như sên vậy á cô. - Thịnh đưa tay cốc đầu cô một cái.- Anh phải ở đây, chăm sóc cho em, đâu thể nào bỏ người yêu anh ở một mình nơi lạnh lẽo như vầy.

Lấy tay xoa xoa chỗ đau, mặt cô nhăn lại như khỉ, lườm anh một cái. Đột nhiên mắt cô sáng lên, miệng mỉm mỉm cười như vừa nghĩ ra chuyện gì đó. Cô nhúc nhích người, cố bước xuống giường rồi đứng lên. Thịnh hốt hoảng lấy tay đỡ sợ cô ngã vì còn yếu, nhưng cô gạt tay ra khẳng định chắc nịch một câu.
_ Em đứng được mà, uống thuốc xong đỡ lắm rồi nè. Anh làm như em bị gãy chân không bằng đó. - từ từ Tường đứng vững, kéo tay anh tại đứng đối diện mình. - Nè anh đứng đây.
_ Sao vậy Mèo? - Thịnh hỏi.
Vừa dứt câu, Tường chồm tới ôm chầm lấy Thịnh. Hai tay cô ôm anh vào lòng, đầu cô dựa vào lồng ngực ấm áp của anh. Bất ngờ trước hành động này của cô, tim anh khẽ rung lên từng hồi, nhịp tim bắt đầu đập loạn xạ. Lấy lại tinh thần, không hiểu gì nhưng anh vẫn vòng tay mình qua lưng kéo cô sát vào. Hai người đứng ôm thật lâu như đang muốn truyền hơi ấm cho nhau. Sau một hồi, Tường cũng lên tiếng.
_ Cám ơn anh đã luôn lo lắng cho em. Em vui lắm. - vùi đầu vào lòng anh, cô cảm thấy ấm áp đến nhường nào, cảm động nghẹn ngào từng câu chữ.
Thịnh vịn vai cô, đẩy ra để nhìn mặt cô cho rõ, rồi anh nói chắc chắn từng lời.
_ Em là một nửa mà anh không thể thay thế. Đừng có ngốc như vậy, anh không lo cho em thì lo cho ai. Anh sẽ làm mọi thứ để chứng minh cho em thấy anh thương em không dừng lại như em gái, mà là tri kỉ.
_ Em biết mà, em cũng thương anh lắm. Em không tưởng tượng được bây giờ không có anh bên cạnh, em sẽ ra sao đâu. Đừng bao giờ bỏ em. Nha!

Thịnh ghé mặt sát vào, đặt lên vầng trán kia một nụ hôn nhẹ minh chứng cho sự bảo bọc là anh sẽ luôn luôn không rời bỏ cô. Nhắm mắt lại đón nhận, Tường khẽ cảm nhận được nhịp đập nơi con tim mình. Bây giờ cô đã có anh kề bên, mọi khó khăn đều hứa sẽ cùng nhau vượt qua hết.
Rời môi mình ra, anh cố gắng bình tĩnh nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thăm thẳm của cô. Chưa kịp nói gì thì Tường đã mở giọng trước.
_ Hứa với em... - cô giơ ngón út về phía anh - ... mình sẽ luôn bên nhau cho dù có chuyện gì xảy ra chứ!
Thịnh móc ngón út của mình đan vào tay cô, la lên hai chữ "ANH HỨA" thật to rồi một lần nữa ôm chầm lấy cô, ghé mặt vào tai Tường, thì thầm.
_ Anh hứa... suốt đời này anh luôn hứa anh sẽ làm mọi thứ vì hạnh phúc của mình. Em đừng nghĩ những chuyện xui rủi nữa đó. Giờ mình cứ bên nhau đi, ngoài kia sóng gió có lớn cách mấy, anh sẽ nắm chặt tay em, cùng nhau vượt qua.

Thịnh nở một nụ cười thật tươi sau lưng, còn người kia đang siết lấy vai anh mà khóc nức nở vì hạnh phúc. Lại là cảnh tượng người khóc người cười, nhưng nói cho cùng, họ không ai sẽ phải một mình đấu tranh với những thử thách trong cuộc sống. Hai người sẽ luôn có nhau cho dù trời có sập đi chăng nữa. Sông có thể cạn, núi có thể mòn, nhưng tình yêu thuỷ chung đó vẫn còn mãi.

Nhờ công Thịnh chăm sóc cả ngày trời, tới tối Tường đã khoẻ hẳn lại, và tươi tắn hơn nhiều rồi. Chắc một phần cũng nhờ những cái ôm, cái hôn họ đã trao nhau. Bởi vậy người ta nói trên đời này không thể thiếu tình yêu vì nó sẽ chữa lành tất cả nỗi đau.
_______________________________
Tg: Chúc mọi người cuối tuần vui vẻ ạ.
Chap nữa e có thể viết trong mai hoặc mốt.
Mà nếu em bận quá thì hẹn mọi người cuối tuần sau lại bù cho mọi người nhé.
Em đang ôn chuẩn bị thi. Thi xong là được nghỉ hè liền là sẽ bù ngay cho mọi người chap mới thường xuyên ạ.
Có thể tuần này em chỉ ra được chap này hoặc thêm 1 chap nữa thôi. Có gì đợi em nhe!! Hết tuần sau em sẽ bung lụa.
Em cố gắng thi tốt rồi quay lại với 2T ạ ❤️❤️❤️❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net