Chương 23: Nhớ Anh, Nhớ Em!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những ngày đầu tiên xa nhau quả đúng là một cực hình dành cho cả hai. Họ vẫn chưa bắt nhịp kịp với cuộc sống bên ngoài sai khi đã trải qua những cung bậc cảm xúc khác nhau.

Tường đặt chân xuống nơi miền đất California của Mỹ - nơi khí hậu ôn hoà 4 mùa và con người gần gũi, nhưng cô vẫn chưa hề hoà nhập được. Một phần là mọi thứ quá xa lạ đối với mình, phần kia là nỗi nhớ mọi người ở Việt Nam vẫn chưa hề nguôi.
Cô ở kí túc xá trường đại học chung phòng với một cô gái người Việt lớn hơn cô 3 tuổi tên là Khanh. Ban đầu hai người chỉ giao tiếp qua loa với nhau vài ba câu, cũng chưa hết ngại, nên là tất cả thời gian của Tường, trừ những lúc lên lớp ra, cô hoàn toàn một mình. Bản thân cô chỉ muốn về phòng, nhảy lên giường và nhắn tin nói chuyện hỏi thăm mọi người ở Việt Nam, đặc biệt là anh.
Và với tính cách hiền lành, dịu dàng của Tường, Khanh cũng đã bớt e dè khi tiếp cận cô. Điều này làm cho hai người càng trở nên thân thiết. Dần dần, Khanh và Tường luôn đi cùng nhau đến mọi nơi Tường chưa từng được tham quan thực tế.
Khanh là một người chị tốt, luôn đưa cho cô những lời khuyên cực kì chân thành. Đó là lý do Tường tin tưởng Khanh và kể cho Khanh nghe những nỗi niềm của mình về mối quan hệ yêu xa của cô và Thịnh.
_ À thì ra em đang có một tình yêu đẹp như thế! Thời buổi này mà tìm được người như bạn đó là cực kì khó đó nha cô. - chị Khanh hào hứng khen Thịnh hết lời sau khi nghe Tường kể về tình yêu của mình.
_ Đối với em, anh là người tốt nhất em từng biết á chị, bởi vậy cho nên em kiên quyết phải giữ cho bằng được mà. Mối quan hệ này mà sụp đổ, chắc em chịu không nổi. - Tường cũng vui vẻ đáp lại.
_ Nói chung là khi mình yêu thì đương nhiên mình sẽ phải cố gắng vun đắp cho tình yêu đó một cách trọn vẹn nhất rồi. Nhưng em nhớ phải giữ lại cho mình một ít niềm tin chứ không, có chuyện gì không vui, người khổ là em. - chị Khanh từ tốn cho cô lời khuyên.
_ Em tin anh mà chị. Em tin mình không đặt niềm tin nhầm chỗ đâu. - Tường cười hiền.
_ Ừ, có niềm tin là tốt. Chị chúc cho hai đứa sau 4 năm yêu xa sẽ về bên nhau xây dựng những gì thiếu mất trong khoảng thời gian xa nhau. - chị Khanh cũng cười, cảm thấy hạnh phúc khi gặp được một cô bé sống cực kì tình cảm như Tường trên đất khách.
Cả hai cùng nhìn nhau cười thật tươi. Dường như hoàn cảnh du học xa nhà giống nhau đã gắn kết hai con người lại gần nhau hơn và trở thành hai người bạn, hai chị em thân thiết.
Mặc dù đã thân thiết với nhau nhưng nỗi cô đơn chắc chắn không bao giờ rời bỏ Tường. Đêm xuống là y như rằng, cô Mèo nhỏ bé lại nằm trằn trọc suy nghĩ nhớ về những kỉ niệm cũ. Sợi dây chuyền còn ở trên cổ, và nỗi nhớ vẫn luôn bám víu lấy tâm trí cô. Tường nằm vắt tay lên trán, nghĩ về những ngày nắng đẹp khi hai người gặp lại nhau sau 4 năm, rồi cả hai sẽ nắm tay nhau chặt hơn đi hết cả đoạn đường dài. Nhưng rồi dòng suy nghĩ của cô lại bẻ sang một hướng khác khi mà anh không còn là của cô. Quả thật, khi yêu xa, con người ta bắt đầu có nhiều suy nghĩ bất an cho người khác vì họ thừa biết chính họ đã không còn đủ sức trực tiếp níu lấy người kia. Nhưng mọi thứ chỉ cần đủ duyên, đủ nợ, tất cả sẽ tốt thôi.

Ở nơi phương trời xưa, Thịnh vẫn chưa hề nguôi ngoai được nỗi buồn khi rời xa Tường. Giọt nước mắt của anh cứ đêm về lại tuôn xối xả. Anh lo cho cô không ăn uống được nơi xứ lạ, anh lại lo cho cô không làm quen được với người khác, và anh càng lo cho cô không chịu chăm sóc bản thân khi phải thức khuya làm bài kịp deadline. Cứ vì những nỗi lo lắng đó mà đã hết 5 ngày trong tuần anh lại phải facetime sang cho cô để kiểm tra và nhắc nhở cô tất cả mọi thứ. Chỉ vì quá yêu thôi mà!
Thịnh đang tập luyện hết sức mình để cố gắng phấn đấu trở thành một nam ca sĩ thành công. Nhưng cả tuần sau khi Tường đi, anh đã xin cho mình nghỉ ngơi một chút để cho tinh thần ổn định lại. Quản lý của Thịnh - anh Khanh - cũng hiểu và động viên anh hết lòng.
Bên cạnh đó, Nhi, Huy, Quỳnh cũng đang trên đà phát triển sự nghiệp ca hát của mình. Mọi người đã có những bài hát nhất định khẳng định tên tuổi ở cương vị ca sĩ mới.
Tất cả đang phát triển rất tốt, và Tường cũng vậy. Mặc dù hai con người ở hai nửa vòng Trái Đất nhưng họ vẫn luôn hướng về nhau, luôn ủng hộ nhau để mỗi ngày có thêm động lực bước tiếp vươn xa hơn.

Đây Sài Gòn nhớ em...
Đây Cali nhớ anh...

4 năm đó đang được đếm ngược từng ngày từng giờ, rồi khoảng cách sẽ được rút ngắn, thời gian ta rồi lại ở bên nhau sẽ không còn xa đâu.

Rồi chúng ta sẽ ổn...
_______________________________
Tg: hôm nay mọi người xem TVK ủng hộ cô Mèo nhé.
Em coi livestream mà nhớ năm ngoái khủng khiếp. Không biết là năm nay cô Tường có bị bắt nạt không thôi.. chứ TeamNooMeo luôn bên cạnh cô chú 😁😁😁
Chap này lảm nhảm chút thôi ạ!! Chap sau là ngược ạ. ❤️❤️
Mọi người theo dõi TVK nhớ theo dõi cả fic nữa nhé 😘😘

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net