Thanh xuân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người ta thường nói "Chàng trai bạn thích năm 17 tuổi sẽ là chàng trai bạn không thể nào quên và cũng chẳng thể nào nắm tay bạn đi đến suốt cuộc đời". Tuổi 17, Minghao đã rung động trước Mingyu - Kim Mingyu, người bạn cùng lớp năm cấp 3 của mình. Và cũng chính tuổi 17, Minghao biết thế nào đau khổ vì tình yêu.

Bao nhiêu tâm tư tình cảm của Minghao đều đặt hết vào Mingyu, thế nhưng đáp trả lại là những nỗi đau, những lần Mingyu quay đi lạnh lùng. Mingyu luôn dập tắt sự hi vọng, tình yêu mà Minghao dành cho mình. Nỗi đau cứ thế mà nặng trĩu trong lòng nhưng Minghao chẳng nỡ nào buông bỏ. Minghao muốn thoát khỏi con đường một chiều này nhưng vì nó là đường một chiều sao Minghao có thể tự ý đi trái chiều được cơ chứ. Minghao chỉ có thể đi đến hết con đường này để rẽ sang đường mới.

Rồi một ngày Minghao đọc được câu nói "Người ta vốn dĩ không thương mình, mà mình mang cả lòng dạ này hướng về người ta. Vậy người ta bất công với mình hay tự mình bất công với mình đây?", lúc này Minghao biết đã đến lúc mình phải rẽ sang một con đường mới. Hơn hai năm, Minghao là cái bóng trong tình cảm của chính mình, không được ghen, không được thể hiện tình cảm của mình, chỉ có thể cười giỡn với Mingyu như một người bạn không hơn không kém.

Minghao từng tự hỏi với bản thân mình rằng "Liệu hai năm đi trên con đường ấy mệt không? Có quá bất công với mình không? Có quá trễ khi nhận ra bản thân mê muội không?". Câu trả lời là bất công thì có bất công đó, mệt thì cũng có mệt đó, thế nhưng Minghao không hề hối tiếc. Hai năm qua thanh xuân của Minghao vì Mingyu mới thêm trọn vẹn, hai năm qua vì Mingyu mà Minghao mới biết Minghao là chàng trai vừa mạnh mẽ vừa đáng thương như thế nào.

Sau hai năm Minghao theo đuổi thứ tình cảm không thuộc về mình, Minghao biết yêu bản thân mình hơn, Minghao tự thưởng cho bản thân những chuyến du lịch cùng gia đình và bạn bè, Minghao mở rộng mối quan hệ với mọi người xung quanh mình, Minghao làm những điều mà Minghao muốn. Minghao phải sống tốt hơn, phải hoàn thiện bản thân mình hơn để Mingyu biết rằng Minghao buông thứ tình cảm này là hoàn toàn đúng, rằng không có Mingyu Minghao vẫn sống tốt thậm chí còn tốt hơn khi có Mingyu nữa.

Cuối cùng Minghao cũng gặp được người thương Minghao hơn chính bản thân người ấy, Minghao hạnh phúc với tình cảm hiện tại của mình. Mặc dù người ấy không đẹp bằng Mingyu, không có nụ cười tỏa nắng như Mingyu, không giỏi nhiều ngôn ngữ như Mingyu, không biết nói lời ngon ngọt nhưng người ấy không làm Minghao tổn thương. Người ấy sẵn sàng lau cho Minghao những giọt nước mắt, làm bờ vai khi Minghao yếu lòng, ôm Minghao mỗi khi ngoài kia bão tố và hiểu Minghao còn hơn Minghao hiểu chính mình.

Nhiều lúc Minghao ngẫm lại, nếu như ngày ấy Minghao cứ ôm khư khư tình cảm một chiều này thì liệu Minghao có thể gặp được một người yêu Minghao như hiện tại hay không? Và liệu Mingyu có cảm động mà trở thành một nửa của Minghao hay không? Ai rồi cũng sẽ có bến bờ hạnh phúc cho riêng mình thôi, đúng người là hạnh phúc, sai người là tuổi trẻ. Mingyu cứ tiếp tục bước đi, rồi Mingyu sẽ như Minghao tìm được người thương Mingyu thật sự. Rồi sau này khi Minghao và Mingyu, hay là những người đã trải qua cái gọi là tuổi trẻ, cái gọi là thanh xuân thì người ta sẽ nhận ra rằng "Quả thật thanh xuân là để chúng ta bỏ lỡ một người".


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net