Ngày đầu chúng ta gặp nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Em ơi! Em đã ăn gì chưa? Hôm nay anh mời nhá. Wtf có thật không vậy? Anh ấy đang hỏi mình à, tại sao lại mời mình đi ăn cùng? Tôi trả lời.
*reng reng* Giật mình thức giấc, thì ra chỉ là giấc mơ thôi. Haizz sao mình lại khốn khổ thế này!!!
*Đi học*Đường đi đến trường hôm nay sao lại dài thế nhỉ? Đi một mình quen rồi mà! Nhưng sao hôm nay lại cảm thấy khó chịu trong người, có lẽ nào là tại giấc mơ ấy nó làm mình khó chịu đến vậy!
'Anh ấy' đó chính là người mà tôi thầm thương bất lâu nay. Một năm qua tôi đã đem lòng crush anh. Nhưng anh đã có bạn gái nên tôi không dám ngõ lời, chỉ lẳng lặng thích anh.
*sợ bị tạt axit lắm (๑・̑◡・̑๑)* haha.

Nhớ cái ngày đầu tiên tôi gặp anh, cái ngày đó rất khó quên. Hôm ấy tôi cùng với đám bạn đi xuống Cantin mua bánh, trên đoạn đường đi về thì một vật thể gì đó đang bay từ trên cao rơi xuống ngay đầu tôi. Ôiii đau quá, trái cầu rơi xuống dưới chân, định là sẽ đạp nó rồi nhưng thình lình một người con trai trắng trẻo có cơ bắp nhìn trông cũng khá ngon.
- Em gì ơi! Em có sao không? Cho anh xin lỗi nha! Anh chỉ định chọc bạn anh thôi nhưng anh không ngờ lại trúng em. Cho anh xin lỗi
- Dạ không anh ơi! * Bố mày đang đau lắm đây nè*
- Trúng ở đầu hả( vừa nói vừa đặc tay lên đầu xoa xoa)
- Không sao đâu anh, em phải về lớp rồi! Tạm biệt.
Vừa nói dức lời tôi vội vàng đi, nếu mà cứ đứng lại đó chắc tim tôi ngừng đập luôn quá. Cử chỉ dịu dàng đó của anh đến giờ tôi vẫn chưa thể nào quên. Tuyệt vời nhỉ. Và tôi cứ như người vô hồn mỗi khi thấy anh xuất hiện. Cho đến một ngày phát hiện một tin động trời ANH ĐÃ CÓ BẠN GÁI..
(ーー;)
ʕ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʔ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʕ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʔ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ
Nói nảy giờ nhưng mọi người vẫn chưa biết mình là ai. Mình xin giới thiệu, mình tên là T. Hải Yến mình 17 tuổi. Và mình đã crush anh từ năm lớp 10 đến nay gân một năm. Ước mơ là đi du học và kiếm tiền. Do vì gia đình không khá giả gì. Chỉ đủ ăn đủ sài. đến nay gân một năm.
Anh tên là N. Tuấn Anh. Sở thích của anh là gì tôi còn chưa biết. Nhưng tôi đã quan sát anh khác lâu nên biết được giờ ra chơi anh thường chơi đá cầu với bạn và anh snack.
Từ đó vào giờ ra chơi mình thường mua snack ăn và nhìn anh đá cầu. Nó dần biết thành thói quen.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net